Võng Du Kiếm Tam Chi Nhiệm Vụ Quán trà

Chương 7




Tuy nhiên Lục Vô Thi sau khi logout cũng không có gì để làm, chỉ ngồi ngây ngốc tại chỗ, không tự giác được lại login.

Mở danh sách hảo hữu ra xem phát hiện Diệp Thần Tiêu không có ở tuyến, nhất thời cũng không biết là nên vui vẻ hay thất vọng, tóm lại là thất thần phát ngốc, cuối cùng lại trầm mặc.

Lục Vô Thi đứng ở quán trà Trường An một hồi, lại mở danh sách cừu nhân ra, Vưu Bán Tà gần đây không thấy mặt cư nhiên lại online.

“Ê, tới Trường An đấu một trận không?” Lục Vô Thi gửi tin mật qua, việc này thường xuyên xảy ra hồi bọn họ còn mãn cấp 75, hai người phần thắng đều là 50-50, Lục Vô Thi lúc đó áp lực không lớn, bất quá sau khi update lên cấp 80, bởi vì số lần thắng giảm đi cho nên áp lực lại tăng.

“Chờ.” Vưu Bán Tà không nói thêm lời nào, người này đang phát bệnh hay sao mà hào hứng thế? Lục Vô Thi lại muốn đấu với hắn?

Vưu Bán Tà tâm mình hứng khởi, 2 phút sau đã có mặt bên cạnh Lục Vô Thi, tiên y nộ mã, rất có khí thế của một kẻ làm tướng.

Không nói nhiều, Lục Vô Thi tiến lên phát ra yêu cầu tỷ thí, Vưu Bán Tà chấp nhận, khoảng cách hai người sau đó được kéo dãn.

Hình ảnh này không biết đã diễn ra bao nhiêu lần, Lục Vô Thi có thể cảm nhận được mình vừa nôn nóng nhưng cũng thật bình tĩnh, lẳng lặng nhìn hệ thống đếm ngược.

Trước kia Lục Vô Thi và Vưu Bán Tà tỷ thí luôn luôn áp dụng chính sách kéo dài thời gian, thế nhưng thái độ ngày hôm nay lại khác hẳn bình thường, không hề dè dặt, luôn tìm kiếm cơ hội chủ động công kích, cũng bởi vậy mà kết thúc nhanh hơn.

“Ngươi quả nhiên xuống phong độ rồi.” Vưu Bán Tà ngồi thiền trên mặt đất, mật cho Lục Vô Thi như vậy.

“Tiên lễ hậu binh, ngươi nên cẩn thận.” (tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực). Lục Vô Thi khẩu thị tâm phi nói, trong lòng cậu rõ ràng biết rõ hôm này mình khó có thể đảo ngược ván cờ.

“Không bằng thêm một điều kiện đặt cược đi.” Vưu Bán Tà thanh máu vẫn đầy như cũ ngồi ngay ngắn trên mặt đất.

“Được, ngươi muốn cược gì?” Hai người đánh qua vô số lần, tỷ thí vô số lần, thế nhưng đây là lần đầu tiên đánh cược, Lục Vô Thi tâm có phần ngứa ngáy, “Xóa acc, cái này bỏ đi, trò trẻ con.”

“Vậy người thua sẽ phải đáp ứng người thắng một yêu cầu, thấy sao?” Vưu Bán Tà đứng lên nói.

“A..? Vạn nhất ngươi yêu cầu ta rời khỏi Ác Nhân Cốc thì ta phải làm sao?” Lục Vô Thi nghĩ thật lâu, cậu chắc chắn không thể đổi phe, cho dù không đổi phe, nếu bắt cậu buông tha không coi Trà Lâu là địch nhân cũng sẽ làm cậu khó xử.

“Chưa đấu đã nghĩ thua? Yên tâm đi, ca tuyệt đối không yêu cầu những thứ làm ngươi khó xử.” Vưu Bán Tà trả lời.

“Thế thì bắt đầu đi.”

Bởi vì có đánh cuộc, Lục Vô Thi cuối cùng cũng tập trung lại. Cũng bởi vì vẫn còn cực kỳ tỉnh táo, đối với các loại khing công vận dụng đều quen tay, giữa hai người vờn qua vờn lại nhiều lần, thói quen cũng dần hiện ra, cho nên trận PK này kéo dài thật lâu, hai người lại đang đấu tại khu đất trống, Lục Vô Thi vốn định làm cho đối phương tiêu hao thật nhiều lam, chỉ là Vưu Bán Tà rất cẩn thận, không dễ dàng xuất thủ, dẫn đến vài phút sau cũng không thấy số lượng lam của đối phương giảm đi bao nhiêu.

Lục Vô Thi trong lòng nôn nóng, bởi vậy tâm tình vừa ổn định lại tức giận lại, sau khi nhảy lên né được một chiêu do vừa rồi thất thần, Lục Vô Thi bỗng nhiên nhìn thấy một dòng chữ màu vàng.

Màu vàng đại diện cho hệ thống nhắc nhở.

Hảo hữu của ngươi Diệp Thần Tiêu login.

Lục Vô Thi vừa nhìn đến ba chử kia, trái tim liền đập trật một nhịp, suy nghĩ, không phải nói logout rồi sao, sao bỗng nhiên laijn on lại, chẳng lẽ còn lời muốn nói? Tong lòng bất ổn, cũng chờ đối phương đột nhiên mật ngữ qua.

Cho nên tình cảnh này liền diễn ra, Vưu Bán Tà triển khai công phu nhanh chóng dọn đem Lục Vô Thi, đá văng xuống chân ngựa tuyệt không nể tình. Lục Vô Thi cũng phản kháng hai lần, nhưng cuối cùng đành buông tha.

“Ngươi thất thần, chúng ta đánh lại một lần nữa, đỡ cho nói ta chiếm tiện nghi của ngươi.” Vứu Bán Tà như bình thường ngồi thiền.

“Không cần, thua là thua, ngươi nói đi, yêu cầu của người là gì.” Lục Vô Thi đang mải chú ý đến người không có mặt ở đây, mở danh sách hảo hữu ra coi thấy nick Diệp Thần Tiêu vẫn còn sáng.

“Còn chưa nghĩ ra, trước nhớ kỹ, ngươi cũng đừng mong quỵt nợ.” Vưu Bám Tà nói.

“Ngươi xảo quyệt.” Lục Vô THi bất đắc dĩ, như vậy thật khó chịu.

“Yên tâm, đảm bảo sẽ không bắt ngươi làm các loại sự việc như lên kênh thế giới thổ lộ.”

“Ta cũng không nghĩ ngươi hào phóng như vậy, tạo việc bát nháo cho thế giới tiêu khiển.” Lục Vô Thi tiện tay nói chuyện với Vưu Bán Tà, đang nghĩ có nên chủ đồng nói chuyện với Diệp Thần Tiêu hay không, bỗng nhiên hệ thống lại nhắc nhở, đối phương logout rồi.

Lục Vô Thi nhìn lại khung đối thoại mật tán gẫu, im lặng không nói gì.

Cuối cùng trái lại là Vưu Bán Tà bên kia gởi tin qua trước: “Cũng đúng, ta cũng không thích làm trò cho người khác xem náo nhiệt, cho nên ngươi yên tâm đi, chuyện ngươi cược thua ta sẽ không nói cho người khác.”

Cả sever đều biết Vưu Bán Tà và Lục Vô Thi là một đôi tử địch, trên kênh thế giới cũng thường xuyên tốn một ít nước miếng để chửi nhau, cho nên chuyện này mà lộ ra tuyệt đối sẽ bị thế giới vây xem, đồng thời cũng có thể làm Ác Nhân Cốc mất mặt, Lục Vô Thi nếu được coi là nhân vật thứ hai thì không ai có thể nhận là thứ nhất bên Ác Nhân. Như thế sẽ làm cho Ác Nhân Cốc buồn bực a.

“Tùy ngươi.” Lục Vô Thi căn bản không để ý tới hắn, hiện tại làm cậu phân tâm chỉ có Diệp Thần Tiêu.

“Ta nói này, ngươi không phải là có phần quá bình thản đi? Có tâm sự à? Bị bạn gái đá?” Vưu Bán Tà nói.

“Có bạn gái thì còn có thể mỗi ngày giết ngươi sao? Suy nghĩ chút đi.” Lục Vô Thi hiếm khi phát bạo.

“Mỗi ngày bị lão tử giết, đổi lại như thế, ngươi là làm sao vậy, ngươi như vậy ta rất khó xuất thủ a.” Vưu Bán Tà tựa hồ có phần khó xử.

“…..” Chơi trò chơi cũng được một thời gian rồi, tất cả mọi người đều luôn nói chuyện đùa cợt kiểu như bạo cúc các loại vô số lần, Lục Vô Thi tuy ít nói, cũng không để ý, nhưng mà tình huống bây giờ bất đồng, có chút liên quan tới Diệp Thần Tiêu tạo nên cơ tình, nghĩ Diệp Thần Tiêu là đệ tử của cậu, cho nên hoàn toàn không thể bình thản giống người khác xem như không có chuyện gì, có tật ắt giật mình a.

“Đánh 2v2, ngươi đi không?” Sau một lúc lâu, Vưu Bán Tà lại nói.

“Với ngươi?” Lục Vô Thi hỏi lại.

“Vô nghĩa.”

“Vô nghĩa.” Lục Vô Thi trả lời.

“A.?” Vưu Bán tà khó hiểu.

“Ta làm sao có thể đi đánh 2v2 với ngươi, đầu óc của ta cũng không phải bị nhúng nước, cho nên ta mới nói ngươi đang nói lời nói vô nghĩa!” Lục Vô Thi giải thích xong cảm thấy tâm tình cũng tốt hơn một chút.

“Cũng đúng, ta vừa rồi nói lung tung, ngươi đừng để ý.” Vưu Bán Tà hắc tuyến, một lần nữa lại ngồi thiền.

Lục Vô Thi không thèm đáp trả hắn xoay người bỏ đi.

“Aiz aiz, sao lại đi, không đánh thêm một trận nữa sao?” Vưu Bán Tà hỏi.

“Hôm nay không có tâm tình, tạm biệt.”

“Phắc, không phải ngươi kêu ta tới hay sao!” Vưu Bán Tà thập phần khó chịu hỏi, bất quá Lục Vô THi cũng không trả lời.

————————-

Tác Giả: Viết về Diệp Thần Tiêu rất nhiêu, cư nhiên lại không biết nên viết cái gì để miêu tả tính cách của Vưu Bán Tà là loại tính cách quỷ quác gì.