Võng Du – T Bất Kiến T

Chương 40




Mọi người chơi đùa đến trưa, Lý Kiêu giới thiệu một nhà hàng ở phụ cận, vì thế mọi người chậm rãi đi ăn cơm.

Mọi người cố ý đem Oa oa không khóc cùng Loan câu đẩy vào cùng nhau, hai người chậm rì rì đi ở cuối cùng, tựa hồđang nói chuyện phiếm, nhưng biểu tình của Oa oa không khóc vẫn luôn thực nghiêm túc.

Hai người Lý Kiêu cùng Lộ Viễn đi tuốt ở đằng trước, thường thường trao đổi một chút cái nhìn của mình đối với lần tụ hội này, sau đó Tiểu mễ tương đột nhiên chạy lên.

Nàng vây quanh Lộ Viễn, ánh mắt sáng trông suốt : “Đại sư ~ “

Lộ Viễn cảm thấy da đầu có điểm run lên: “Ân?”

Tiểu mễ tương càng xem càng cảm thấy được Lộ Viễn xinh đẹp, nàng nhìn nhìn lại Lý Kiêu, đột nhiên cười, thần bí hề hề nói: “Đại sư, anh không phải thật sự cùng lão đại thành đôi đấy chứ?”

Lộ Viễn 囧.

Cậu chính là không biết trả lời như thế nào, đột nhiên Lý Kiêu mở miệng: “Phải a, làm sao vậy?”

Lộ Viễn lại 囧 một chút, Lý Kiêu khẩu khí thật quá mức bình thường đi.

Tiểu mễ tương bộ dáng thở ra một ngụm khí, nói: “A, kia thật sự là quá tốt.” Nàng nhìn Lộ Viễn, biểu tình có điểm quỷ dị, “Vì để tình cảm của hai người có thể phát triển tự nhiên, tôi đã nhịn thật lâu, hiện tại cả hai đã muốn tu thành chính quả rồi…”

Lộ Viễn khiếp sợ nhìn nàng, không rõ vì cái gì nàng lập tức lại giống như bà mai.

Tiểu mễ tương chụp lấy bả vai của Lộ Viễn, nói: “Đại sư! Anh có muốn tham gia xã đoàn của chúng tôi không!”

Lộ Viễn sửng sốt.

“Thanh âm của anh dễ nghe như vậy có thể ca hát ~ bộ dạng lại xinh đẹp, có thể cosplay~ nghe nói anh là học thiết kế ? Vậy thì còn có thể lo bên mảng ảnh chụp nữa ~ a! Thật sự rất là hoàn mỹ !” Tiểu mễ tương vẻ mặt sùng bái vui sướng.

Lý Kiêu kéo bàn tay của Tiểu mễ tương đang xoa xoa trên vai Lộ Viễn xuống: “Thôi đi, chuyện trước kia tôi còn chưa tìm cô tính sổ đâu, cô cho Oa oa không khóc cùng Tiểu Viễn xem cái tiểu thuyết gì đó? Làm phá hư sự hài hòa của xã hội.”

Tiểu mễ tương khinh thường nhìn hắn: “Thiết, anh dám nói anh không có xem sao?”

Tiểu mễ tương còn đang cùng Lý Kiêu ba hoa, Lộ Viễn lại cảm thấy khá an tâm.

Không biết vì cái gì, Lộ Viễn tổng cảm thấy được tiểu mễ tương là đại biểu cho bang chúng trong bang, nàng tỏ thái độ bình thường đối với chuyện của cậu cùng với Lý Kiêu, thật sự làm cho Lộ Viễn nhẹ nhàng thở ra.

Mọi người trò chuyện cho đến khi vào nhà hàng, lúc ăn cơm chính là náo nhiệt. Lý Kiêu bị chuốt không ít rượu, nhưng hắn vẫn luôn giữ ý cười trong suốt, trên dưới chu toàn, cũng không thấy say chút nào.

Ăn cơm chiều xong mọi người cùng nhau đi hát k, Lộ Viễn cảm thấy Lý Kiêu thật là xấu, hắn chỉ tay về phía Lộ Viễn, bảo cậu hát.

Những người khác cũng đi theo ồn ào, Lộ Viễn lại cảm thấy thật sự là dọa người…

Lộ Viễn như thế nào cũng không mở miệng được, Lý Kiêu không còn cách nào đành phải hát một mình.

“Hán tử cưỡi ngựa, uy vũ hùng tráng ~ “

Hắn hát hát, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi mọi người: “Các cậu có cảm thấy giống như đang hát về Thiên Sách không?”.

Mọi người lập tức đều cười nghiêng ngả.

Có Lý Kiêu mở đầu, vì thế tất cả mọi người đều theo đó mà hát về môn phái mà mình chơi trong game, Lộ Viễn lại bị buộc phải hát về Thiếu Lâm tự, cậu vẫn là liều chết không theo.

Tất cả mọi người thật cao hứng, trừ bỏ Oa oa không khóc.

Hắn vẫn luôn có điểm rầu rĩ không vui, một mình ngồi ở trong góc sáng sủa, vừa mới bắt đầu Loan câu có qua tìm hắn nói chuyện phiếm, hắn vẻ mặt miễn cưỡng cười cười, sau đó Loan câu này thích náo nhiệt, cũng bỏ hắn lại mà cùng mọi người đùa giỡn.

Lộ Viễn thấy Oa oa đã cảm thấy chột dạ, nhìn nhìn lại Loan câu đang chơi rất là high, cậu lại cảm thấy xấu hổ.

Hát xong trời cũng sắp tối rồi, có người trở về, có người tiếp tục ở lại, Tiểu mễ tương dẫn đầu vài người chính là muốn quấn quít lấy Lý Kiêu cùng Lộ Viễn, vì thế Lý Kiêu lại quyết định đưa người đi uống rượu.

Oa oa không khóc lần này đặc biệt đi một chuyến đến B thị, tất cả mọi người đều nghĩ rằng hắn sẽ đi cùng mọi người trong bang, nhưng là hắn lại cười nói: “Không được, tôi còn muốn đi tìm bạn học nữa, không đi đâu, mọi người đi chơi tiếp đi”.”

Hắn nhìn Loan câu, nói: “Lần này nhìn thấy Loan câu, tôi đã thỏa mãn rồi, tôi đi trước, tạm biệt.”

Hắn nói vân đạm phong khinh, nhưng Lộ Viễn vẫn cảm giác được hắn có điểm thất lạc.

Oa oa không khóc đi rồi, Lý Thiên Nhai cũng đi lên cùng Lộ Viễn cáo biệt.

Lộ Viễn thấy hắn mới kịp phản ứng, hắn vẫn luôn im lặng, thế cho nên Lộ Viễn đều quên hắn cũng tới…

Lộ Viễn thấy lo lắng hắn có thể hay không cảm thấy lần chiêu đãi này không được chu toàn, dù sao người trong bang cùng hắn không phải rất quen thuộc, khó tránh khỏi vắng vẻ hắn. Nhưng Lý Thiên Nhai trên mặt hoàn toàn không có gì bất mãn, hắn lại đây liếc mắt nhìn nhìn Lý Kiêu một cái, lại nhìn Lộ Viễn, nhỏ giọng nói: “Kỳ thật tôi đến chính là vì muốn nhìn thấy cậu.”

Hắn cười: “Nếu như đã đạt được mục đích rồi thì cũng nên đi thôi.”

Lộ Viễn cảm thấy con người Lý Thiên Nhai cũng không tệ lắm, chỉ cần hắn đừng dùng ánh mắt như đang xem con rể nhìn chính mình thì tốt rồi.

Lý Thiên Nhai đối Lộ Viễn phất phất tay, trước khi đi còn đối Lý Kiêu nói: “Chiến dịch của ngươi chỉ vừa mới bắt đầu thôi, trong nhà vẫn còn có một cái đại phó bản đang chờ ngươi thông quan đó.”

Lý Kiêu nghĩ đến hai đại boss là ông nội cùng mẹ của hắn thì liền đau đầu, hắn nhìn nhìn Lộ Viễn, quả thực rất muốn nói với cậu: “đại sư cho ta một cái xả thân đi”.

Loan câu vẫn là đi theo Lộ Viễn, cuối cùng mọi người đi đến một quán ăn đồ nướng.

Lý Kiêu gọi lão bản đem bia đến, tuy rằng bia ở quán này nhìn thật sự không được cho lắm, nhưng là một hơi uống bia như vầy mới có thể bày ra khí chất của đàn ông a.

Thời điểm mọi người uống rượu ăn đồ nướng, Lộ Viễn rốt cục nhịn không được, tìm một cơ hội tới gần Loan câu.

Cậu còn chưa có nói chuyện thì Loan câu đã mở miệng trước : “Cậu thấy tôi diễn như thế nào?”

Lộ Viễn không nói gì một lúc mới trả lời: “Hoàn hảo đi.”

Loan câu cười, giơ lên bàn tay xinh đẹp của mình vừa nhìn vừa nói: “Vốn tôi cũng không muốn đến đâu, nhưng thằng em ngốc kia đồng ý cho tôi làm một người hoạt bát vui vẻ hơn trong trò chơi nên tôi mới đáp ứng giúp nó đến diễn trò.”

Lộ Viễn cũng không biết nói cái gì, cậu nghĩ nghĩ, chỉ cảm thấy lần này Loan câu sợ là thật sự bị vu oan, quen biết Oa oa thời gian dài như vậy, hắn sợ cái gì chứ, nhưng lần này cùng Oa oa không khóc gặp mặt, hắn cũng không dám đến.

Loan câu — phải nói là Loan câu tỷ tỷ mới đúng, mím môi cười: “Cái tên Oa oa không khóc thật có ý tứ, cậu ta cũng là một Vạn Hoa đi? Ai, nhớ lúc ban đầu chị đây cũng là một đóa hoa có khí chất đó chứ.”

Năm đó Loan câu tỷ tỷ cũng ở cửu cung các, cùng Loan câu còn có Lộ Viễn cùng nhau chơi đùa, nàng luyện một cái acc Vạn Hoa, đáng tiếc sau khi nhiều người trong bang nghĩ chơi game, nàng cũng đi theo mọi người mà chơi trò chơi khác.

“Kỳ thật tôi vốn đang nghĩ khuyên cậu theo tôi đi chơi trò chơi khác.” Loan câu tỷ tỷ là một mỹ nhân, cười rộ lên phi thường xinh đẹp, “Nhưng là lần này tôi tới gặp người trong bang của cậu, cảm thấy được cậu chơi cũng không tệ lắm, tôi cũng không tất yếu phải khuyên cậu nữa.”

Lộ Viễn gật gật đầu.

Võng du trò chơi này, vẫn là xem mình chơi cùng với ai.

Nếu như gặp đúng người thì chơi cái gì cũng đều tốt cả.

“Hơn nữa tôi phỏng chừng thằng em ngốc kia cũng nhất thời không thể ly khai trò chơi này rồi.” Nàng giống như vô tình liếc về phía cửa, “Nếu tôi có thể đoán được tình huống ngày hôm nay, đánh chết tôi cũng không giúp nó đến đây rồi.”

Lộ Viễn thật sự là cảm thấy được đầu đầy mồ hôi, Loan câu quả thực là đầu óc bị nước vào mới tìm tỷ tỷ của hắn làm thế thân cho mình, về sau hy vọng hắn có thể chịu được.

Lộ Viễn cùng Loan câu tỷ tỷ hàn huyên vài câu, trong lòng quyết định trở về sẽ đem Loan câu thoá mạ một chút.

Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, cuối cùng mọi người quyết định tan cuộc, Tiểu mễ tương không sợ Lý Kiêu đe dọa, sống chết muốn có được số điện thoại di động của Lộ Viễn.

Tuy rằng tan tiệc nhưng mọi người không hề cảm thấy buồn hay tịch mịch chút nào, dù sao về nhà lên game là có thể cùng nhau làm nhiệm vụ hằng ngày rồi…

Hơn nữa Lộ Viễn cảm thấy ánh mắt của Tiểu mễ tương trước khi chia tay thật đáng sợ, về sau chắc cũng không có cái gì tốt lành…

Sau khi từ biệt với người trong bang, Lý Kiêu cùng Lộ Viễn dọc theo đường cái, vừa đi vừa đón taxi.

Lộ Viễn còn đang suy nghĩ chuyện của Oa oa không khóc cùng Loan câu, thình lình Lý Kiêu bắt lấy phía sau gáy của cậu.

Lộ Viễn ngẩng đầu lên nhìn Lý Kiêu, Lý Kiêu cười xoa bóp cổ của cậu, ôn nhu hỏi: “Có mệt hay không?”

Lộ Viễn lắc đầu: “Này thì có cái gì mệt, chơi rất vui.”

Lý Kiêu cũng không có đi đón xe, chính là nhìn Lộ Viễn cười, cười đến Lộ Viễn cảm thấy được có điểm mao cốt tủng nhiên.

Lộ Viễn cân nhắc một chút, hỏi: “Anh không phải là có lời gì muốn nói chứ?”

Lý Kiêu vẫn là cười cười, nhưng lại hỏi vấn đề khác: “Ngày mai còn nghỉ, hẳn là không có kế hoạch gì đi?”

Lộ Viễn gật gật đầu: “Ân.”

“Vậy tối nay đến chỗ của anh đi, không cần trở về.” Lý Kiêu cuối đầu, kề sát vào tai Lộ Viễn nói.

Lộ Viễn sửng sốt, hơi thở ấp áp phất qua lỗ tai, làm cho cậu nổi lên một thân da gà.

Cậu mân mím môi, vẫn là nhịn không được nói: “Anh đây là đang đối em phóng điện sao?”.

“…” Lý Kiêu nhăn nhăn cái trán: “Đúng vậy, anh chính là đang phóng điện với em đó, nhưng em chú ý sai trọng điểm rồi.”

Lộ Viễn còn muốn nói thêm, nhưng lúc này di động lại vang lên.

Cậu đem di động lấy ra, nhìn thấy là Loan câu gọi tới.

______________________

Chương sau có H, mà mọi người đừng hy vọng quá nhiều…….

Chương 41



Nha nha *che mặt*, có ai bị sốc khi thấy hình này không?, có ai theo Thiếu tổng công không? …Khẩu vị của mình từ khi nào thì nặng như vậy aaaaaaaaaaaaaa…

__________@_____@__________