Võng Du Thiên Hạ

Chương 52: Trong bếp kiều diễm




Thấy Mộ Khuynh Thành ngủ, Hoàng Thiên cũng không có đánh thức nàng, hắn nhẹ nhàng dọn trên bàn món ăn mang vào bếp, hâm nóng lại. Dự định hâm xong gọi nàng dậy cùng ăn, nhìn thức ăn cùng cơm còn đầy nguyên dáng vẻ, hắn đoán chắc nàng cũng chưa ăn chút gì.

Chỉ là vài phút sau Mộ Khuynh Thành thanh âm vang lên, trong giọng nói còn có một chút ngái ngủ.

- Ngươi đi đâu về muộn như vậy? Ta đều ngủ quên.

- Ra ngoài xem một chút bên ngoài đâu.

Hoàng Thiên quay đầu lại, cười cười nói. Ánh mắt từ trên người nàng đảo qua.

Mộ Khuynh Thành trên người mặc một bộ đồ ngủ màu tím, bên trên thêu vài bông hoa. Đồ ngủ là hơi bong bóng đấy, làm bằng cái gì chất liệu gì hắn cũng không có biết. Bởi vì là đồ ngủ lên có chút rộng tãi, đem toàn bộ thân hình nàng bao phủ lấy.

Nàng vừa mới tỉnh ngủ, tóc tai còn có chút lộn xộn. Trên khuôn mặt xinh đẹp có một vết hằn đỏ lên, chắc bởi vì nghiêng mặt ngủ trên cánh tay lâu mà tạo thành.

Mộ Khuynh Thành dụi dụi mắt, sau đó đi lại chỗ hắn, oán trách nói:

- Đều tại ngươi. Thức ăn đều nguội.

Hoàng Thiên mỉm cười ôm nàng vào lòng, bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc nàng, có chút cưng chiều hương vị nói:

- Được rồi, được rồi đều tại ta. Lần sau đi đâu ta cũng sẽ đúng giờ về cùng lão bà ăn cơm.

- Ngươi xấu chết rồi.

Tần khả tình ngọt ngào cười một tiếng, hồng diễm diễm cái miệng anh đào nhỏ nhắn chu lên, đưa ra hai tay vòng qua đặt trên cổ hắn, thổ khí như lan, cả người ép sát ở trên người của hắn. 

Từ khi hai người từng có tiếp xúc thân mật qua về sau, nàng đã dần dần có chút thích người đàn ông này, tuổi so với nàng ít hơn một chút, nhưng ở bên cạnh hắn nàng rất có cảm giác an toàn. Những năm này nàng vẫn luôn ở trong cơn ác mộng mỗi khi ngủ, mỗi lần đều giữa đêm bừng tỉnh. Nhưng duy nhất chỉ có tối qua, nàng ngon lành mà ngủ say.

Sau một lúc ôm cùng hôn môi, thở hổn hển Mộ Khuynh Thành giơ lên có chút vô lực cánh tay, ý đồ đẩy ra Hoàng Thiên.Trắng hồng khuôn mặt hiện lên một tầng đỏ ửng, hạnh phúc nụ cười treo ở trên mặt.

- Lão công,... Còn tại nấu cơm... Nấu cơm đâu.

Nàng cả người xụi lơ, mang theo vẻ thẹn thùng lẩm bẩm.

- Ân.

Hoàng Thiên Ân một tiếng, tay kéo một cái, kéo xuống nàng bên trong áo ngủ áo lót, sau đó gục đầu xuống, đầu lưỡi liếm láp trắng hồng cái vú,

thơm ngào ngạt mùi thơm của nữ nhân, làm cho hắn như muốn phát cuồng.

- Lão công, không... Không cần... A! Cơm, cơm... Cơm cháy rồi...

Một cỗ mùi cháy khét hương vị truyền đến, ý loạn tình mê bên trong Mộ Khuynh Thành lập tức kẹp chặt tuyết trắng đùi đẹp, kháng cự lại hắn xấu xa bàn tay đang đặt trên chính mình đầy đặn, màu mỡ tuyết trắng mông tròn không ngừng nắn bóp. Nhạy cảm khe đít từng đợt ma sát mang tới cảm giác sảng khoái, để cho nàng không kiềm hãm được nhẹ giọng rên rỉ.

Hoàng Thiên chính là đang vùi đầu công tác, cố gắng đem bàn tay lách vào bên trong gợi cảm quần lót viền tơ. Hắn mơ hồ không rõ "Ân" một tiếng, nhưng căn bản không để ý tới cơm cháy hay không vấn đề, hẳn là hắn căn bản sẽ không cho rằng cơm cháy rụi cùng mình bây giờ việc làm có thể so sánh.

Theo thời gian trôi qua, cơm cháy rụi hương vị càng ngày càng đậm, trong không khí lan tràn nhàn nhạt mùi khét, mà gắt gao ôm nhau nam nhân và nữ nhân tình dục cũng càng ngày càng đậm.

Mộ Khuynh Thành áo ngủ cũng chẳng biết lúc nào cúc áo bị cởi ra ba cái, nhỏ nhắn, tròn trịa trắng mịn bộ ngực gần như toàn bộ bại lộ, chỉ còn màu đen ren áo lót che phủ một chút. Kiều diễm ướt át, cứng rắn rất đỏ bừng núm vú bị hắn ngậm trong miệng, mút vào, liếm, cắn. Bên kia cái vú cũng không yên ổn, bị một bàn tay to xoa nắn, bóp, biến hóa thành các loại mê người hình dạng.

Bên trong quần ngủ, gợi cảm quần lót viền tơ cũng bị hắn thô lỗ kéo đến trên mông. Mà giữa khe đít, hắn ngón tay dài cũng đang nhẹ nhàng ma sát kia.

Hoàng Thiên hô hấp dồn dập, sớm đã cứng rắn bảo bối cũng đang chống tại nàng trên bụng, không ngừng ma sát.

- Lão.... Lão công... Sẽ cháy nhà....

Mộ Khuynh Thành cắn chặt môi, giùng giằng đẩy ra Hoàng Thiên, sau đó ở hắn hơi có chút thất vọng trong ánh mắt, vội vội vàng vàng chạy tới xử lý đã toả ra khói đen đồ ăn.

Hoàng Thiên lúc này dục hoả lên cao, hắn chịu không nổi vọt tới, vươn hai tay, từ phía sau đem giật mình kêu to một tiếng Mộ Khuynh Thành ôm thật chặc vào trong lòng.

Mộ Khuynh Thành trong lòng vừa thẹn vừa giận, xinh đẹp khuôn mặt càng thêm đỏ hồng.

Hoàng Thiên toàn thân dục vọng bành trướng, khiến hắn vô cùng khó chịu, hắn bất chấp tất cả, hai tay háo sắc cởi cúc áo của nàng, sau đó đưa tay vào trong, cách khêu gợi Bra áo lót dùng sức xoa bóp lấy hai luồng rất tròn đạn thịt, hưởng thụ lấy nàng hờn dỗi, bất mãn rên rỉ.

Hắn làm sao chịu được được như vậy làm người ta trào máu cám dỗ, bàn tay to di chuyển xuống dưới, đem màu tím quần ngủ cùng quần lót của nàng kéo xuống.

- A! Không... Không cần...

Mộ Khuynh Thành nhẹ nhàng giãy dụa kháng cự, còn cố hết sức ngăn trở hắn bàn tay to động tác, nhưng là tuyết trắng thon dài đùi đẹp lại mềm yếu vô lực, di động nửa bước đều không được.

Hoàng Thiên cúi đầu xuống hôn nàng mềm mại ướt át cái miệng anh đào nhỏ nhắn. Mộ Khuynh Thành lúc ban đầu nhăn nhăn nhó nhó, không chút nào thuận theo. Nhưng dần dần bị hắn linh động đầu lưỡi cạy mở hàm răng, chui vào trong miệng, lại mút lại nuốt, rất nhanh liền động tình, không kềm chế được ôm chặc hắn bờ vai, kịch liệt hôn trả lại.

Mộ Khuynh Thành là ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, một khi đã động tình thì... lập tức liền như ngủ say núi lửa bừng tỉnh vậy, rục rịch, tùy thời đều có thể "Oanh" bùng nổ giống nhau. Nàng nhiệt liệt, cuồng dã mút lấy hắn Linh động đầu lưỡi, không ngừng quấn quýt với nhau.

Hoàng Thiên tay phải cách màu đen áo ngực vuốt ve, xoa nắn lấy nàng trước ngực tròn trịa bộ ngực sữa, thật mỏng gợi cảm Bra áo ngực căn bản không làm hắn không cảm nhận được trước ngực nàng tròn trịa, co dãn mười phần hai vú.

Mộ Khuynh Thành mặt cười ửng đỏ, mị nhãn như tơ, hơi thở hổn hển, rên rỉ liên tục, nàng cảm giác được rõ ràng được hắn sắc thủ đang từ từ xuống phía dưới di chuyển, mò vào nàng thon dài đùi đẹp, vuốt của nàng tuyết trắng nhu nị bên đùi, sau đó lập tức vuốt ve nàng chỗ riêng tư, xuân thủy tràn lan khe rãnh đào nguyên.

- A! Không cần, Lão công...

Nàng lại bắt lấy tay hắn, ngăn lại hắn tiến thêm một bước hành động, thanh âm nũng nịu khẩn cầu:

- Ngoan lão công, chúng ta vẫn là ăn cơm trước đi!

Hoàng Thiên tà tà cười, trong mắt lóe lên một tia xấu xa, đem nàng thân thể mềm mại ôm vào trong ngực, cúi đầu tiến đến nàng bên tai, xấu xa cười nhẹ

- Hắc hắc, Lão bà, hiện tại ta cái gì đều không muốn ăn, ta chỉ cần uống sữa tươi thôi.

Mộ Khuynh Thành nghe vậy ngẩn ra, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ nghi hoặc, khi nàng nhìn thấy hắn sắc mị ánh mắt không chút kiêng kỵ nhìn mình chằm chằm vào mình bộ ngực sữa, rốt cục biết được hắn ý tứ. Nàng đã biết thì đương nhiên sẽ không đồng ý, lại có chút không nỡ cự tuyệt, cố ý làm bộ như không rõ ý tứ của hắn, nói:

- Sữa trong tủ lạnh có, ngươi muốn uống bao nhiêu đều có.

Nàng trong lúc nói chuyện, lỗ tai cảm nhận được hắn thở ra nóng rực hơi thở, từng đợt từng đợt phun lên chính mình vành tai, trắng nõn gãy, càng thêm tâm hoảng ý loạ

- Tốt lão bà, ta không cần uống đã lạnh sữa.

Hoàng Thiên rắn chắc tay trái ôm lấy nàng mềm mại không xương thân thể, tay phải nhẹ nhàng vuốt vuốt nàng đen nhánh mái tóc, hàm răng khẽ cắn vành tai nàng, xấu xa cười nói:

- Ta muốn uống nóng hổi mới ra lò sữa, của lão bà sữa.

Mộ Khuynh Thành mặc dù biết ý tứ của hắn, nhưng khi nghe hắn như thế nói thẳng ra, lại là một chuyện khác. Nàng nhất thời xấu hổ vô cùng, khẽ gắt giọng:

- Lão công, ngươi thật là một cái đại sắc lang... Chỉ giỏi khi dễ ta...

Thân thể của nàng bị hắn ôm thật chặc vào trong lòng, đặc thù hơi thở nam nhân khiến lòng của nàng mê say, tâm loạn như ma.

- Tốt lão bà, ngươi đáp ứng ta sao?

Hoàng Thiên nhẹ nhàng cắn lấy Mộ Khuynh Thành mềm mại vành tai, tay phải dùng sức vuốt ve nàng đẫy đà, to lớn mông đẹp.

Mộ Khuynh Thành thân thể mềm mại hơi run lên, miệng nhỏ khẽ rên rỉ, vành tai là nàng trên thân thể nhạy cảm hưng phấn điểm một trong, giờ bị hắn như vậy mút vào, liếm, khẽ cắn, lập tức cả người mềm yếu, thân thể vô lực, môi thơm khẽ mở, định nói cái gì đó

- A a... Ân...

Lời nói còn chưa kịp nói ra, lại bị hắn mút lấy mềm mại vành tai, khiến cho thân thể xụi lơ, mềm mại vô lực, bất lực tựa vào trong ngực hắn, khí lực nói chuyện cơ hồ cũng đã không có.

Nàng xấu hổ nhắm mắt lại, hưởng thụ trên tai truyền đến từng đợt khoái cảm mãnh liệt.

Khi cảm giác được hắn nhả ra mình vành tai, nàng mới từ từ mở mắt ra. Nhưng mà cơ hồ chỉ một giây sau đó, nàng thấy mặt của hắn hướng phía mình tiến sát lại.

Nhiệt tình hôn môi, nóng bỏng đầu lưỡi, ngọt ngào nước bọt. Đây là những gì hai người cảm nhận được.

Một cái ẩm ướt hôn môi khiến cho Mộ Khuynh Thành không còn kiên quyết giãy dụa, nàng dần dần kháng cự mỗi lúc thêm mềm yếu vô lực. Thon dài đôi tay nhẹ nhàng đặt tại hắn rắn chắc lồng ngực, muốn đẩy hắn ra một chút, nhưng là bất tri bất giác lại chậm rãi đưa đến sau lưng của hắn, ôm của hắn lưng, còn nhẹ nhàng xoa xoa.

Thanh xuân thiếu nữ mới từ đêm qua biến thành thiếu phụ Mộ Khuynh Thành, cảm giác được rõ ràng có một cái cứng rắn đồ vật chống tại chính mình trên bụng, mới trải nghiệm qua nàng làm sao lại không biết là thứ gì. Nàng ánh mắt lộ ra một chút si mê.

Hoàng Thiên miệng không ngừng hôn dần xuống phía dưới, lướt qua nàng trắng nõn cổ trắng, hôn lên nàng nhỏ nhắn tròn trịa bộ ngực.

Hắn tay trái giữ lấy Mộ Khuynh Thành mảnh khảnh bờ vai, tay phải vuốt ve, xoa nắn đầy đặn, thon dài đùi đẹp.

Mộ Khuynh Thành có chút không chịu nỗi, nàng thở hổn hển, hừ hừ liên tục, nũng nịu nói:

- Lão công, ngươi tha cho Khuynh Thành a! Đây là phòng bếp a... A a...

Mẫn cảm núm vú bị hắn há mồm ngậm lấy, mút vào liếm cắn, nàng thân thể mềm mại chấn động, thở dốc ồ ồ, không cách nào kềm chế được mà nhẹ giọng rên rỉ.

Hoàng Thiên liếm láp lấy nàng vú, mút vào phun ra lấy viên hồng hồng, cương cứng hạt anh đào. Tay phải thì lập tức xâm nhập nàng giữa hai chân thần bí cám dỗ đào nguyên cấm địa. Ngón tay nhẹ vuốt màu đen quần lót, đã thấy ướt đẫm đấy.

Mộ Khuynh Thành cả người như nhũn ra đồng dạng, thon dài cánh tay yếu đuối vô lực vuốt lấy hắn tóc, thở gấp liên tục, không ngừng rên rỉ rung giọng nói:

- A! Không cần... Lão công. Chúng ta trước ăn cái gì a! Bằng không... A... Đồ ăn đều phải lạnh... A... Ngươi, ngươi tha lão bà a! A a...