Vong Giả Quy Lai

Chương 1




“Vị giáo sư này chào ngài, tôi là Mạc Phỉ – Ký giả của đài truyền hình S thị. Chúng tôi nghe nói trong viện khoa học sẽ tổ chức diễn đàn trù tính tổ chức toàn cầu, có thể mời ngài tiết lộ một ít thông tin liên quan được không?”

Ở bên ngoài viện khoa học, Mạc Phỉ trong bộ âu phục gánh theo trang bị camera, cùng các ký giả khác chen thành một đoàn.

Chung quanh đều có bảo an, nhìn thấy vị học giả bị phóng viên “vây công”, họ liền nhanh chóng xông tới, đem Mạc Phỉ cùng những người khác đuổi ra ngoài.

Trên màn hình lớn đang phát ra một tin tức, một ngày trước đó, địa phận vùng biển Nhật Bản phát sinh biển động mạnh, Sona kéo bệnh độc tiến vào địa giới Hàn Quốc. Bệnh độc đáng sợ ở Hàn Quốc kia đã tạo ra hỗn loạn cực lớn, tất cả các cửa hàng đều ngưng hoạt động, tại nhà ga người đông như mắc cửi, tình trạng càng lúc càng ngoài tầm kiểm soát.

Mạc Phỉ tuy còn trẻ, nhưng bởi vì duyên nghiệp của ba, nên vừa tốt nghiệp liền vào đài truyền hình, phụ trách công tác liên quan đến Sona kéo bệnh độc. Từ khi tìm được nghi án bắt đầu từ giếng khoan trên biển, đến sau lần phỏng vấn chỗ tránh nạn 111, cho tới hiện trường tại viện khoa học, cậu vẫn chưa hề dừng bước chân truy tìm tin tức. Lúc này, bởi vì tình trạng bệnh độc Solana quá mức hung mãnh, tạo thành khủng hoảng toàn cầu, công tác của cậu có vẻ càng ngày càng nặng nề hơn.

Ba của Mạc Phỉ, ngày trước cũng làm việc tại viện khoa học này. Năm cậu tốt nghiệp đại học, ba cậu qua đời, Mạc Phỉ một thân một mình, lưu lại ở thành phố S.

Bên trong viện khoa học chỉ mở một con đường, đáp ứng cho học giả toàn cầu cùng nhân viên ngoại giao tiến vào. Hội nghị lần này vẫn chưa được công khai, nhưng bởi vì giáo sư Lang lúc trước có tiết lộ một chút tin tức về Sona kéo bệnh độc, vì lẽ đó để truy tìm sự thật đằng sau đó, Mạc Phỉ bằng mọi giá phải tham gia được hội nghị.

“Mạc Phỉ, xin lỗi, thiết bị không thể mang vào, bất quá tớ có thể dẫn cậu vô trong. Đúng tám giờ gặp nhau ở cửa chính. —— Nghiêm Ích Minh.”- Một tin nhắn như vậy hiện ra trong điện thoại di động.

“Xin qua xin qua.”- Mạc Phỉ từ bên trong đám người ép ra ngoài. Nghiêm Ích Minh là bạn học thời đại học của cậu, thời điểm bọn họ còn học đại học đều là học về máy móc. Sau khi tốt nghiệp, đại đa số bạn học đều tìm kiếm chỗ thích hợp kiếm việc làm, Nghiêm Ích Minh thời đại học thành tích không tốt bằng Mạc Phỉ, thế nhưng cũng được vào làm việc tại viện khoa học. Nhiều người như vậy, chỉ có Mạc Phỉ lựa chọn nghề phóng viên, cái lãnh vực không hề có chút quan hệ nào đến chuyên ngành, sự kiện ba cậu qua đời, có lẽ tầm ảnh hưởng đối với cậu cực kỳ to lớn.

Một cước bước ra khỏi cửa lớn viện khoa học, Mạc Phỉ vác cơ khí không chú ý nhìn đường, bất cẩn giẫm lên chân một người.

“Xin lỗi anh!”- Mạc Phỉ vội vàng nói xin lỗi, khi cậu ngẩng đầu lên, phát hiện người đó cùng cậu tuổi tác cũng không chênh lệch nhiều lắm. Trên cánh tay người kia có một đạo hình xăm, một đôi mắt sắc bén, vô cùng thâm thúy, mũi thẳng tắp, hình như là ngoại tộc huyết thống.

(ngoại tộc huyết thống: người ngoại quốc)

“Cẩn thận bước đi, ở đây rất nhiều người.”- Người kia nhặt cái gậy chống trên đất lên, sau đó rất ưu nhã đem cơ khí của Mạc Phỉ đỡ thẳng dậy.

Hai mắt đối diện, Mạc Phỉ có chút cuống quít di động tầm mắt. Cậu cũng không có suy nghĩ nhiều, đỡ cơ khí một đường lao nhanh, hướng xe của chính mình chạy đi.

Địch Hạo Tuấn dừng bước lại, nhìn bóng lưng Mạc Phỉ, khóe miệng anh lộ ra mỉm cười. Anh thẳng người dậy, sau khi nhanh chóng kiểm tra một chút gậy chống, không để ý đến ánh mắt người chung quanh, thẳng tắp đi vào chốt kiểm an bên trong viện khoa học.

Mạc Phỉ đi tới cửa lớn đợi khoảng chừng mười phút, Nghiêm Ích Minh mới hoảng loạn sốt ruột chạy đến nói: “Xin lỗi xin lỗi để cậu đợi lâu, hội nghị vẫn chưa mở màn được, giáo sư Lang đột nhiên không tìm được. Trong phòng thí nghiệm đều loạn tung hết cả lên. Cậu giúp tớ nhìn xem xung quanh có những người khác hay không.”

Hai bên cửa lớn, có mấy người mặc quần áo học sinh phong cách cosplay. Lúc này Mạc Phỉ mới nhớ đến, hôm nay là ngày Halloween của phương tây. Những học sinh kia hóa trang thành Zombie, bên khóe miệng còn mang theo một chút máu. Một người trong đó giương nanh múa vuốt, làm động tác kì quái phía sau lưng Mạc Phỉ.

“Nơi này chán ghét học sinh!”- Nghiêm Ích Minh tựa hồ đã nhìn quen những hành vi như vậy, y dùng thẻ đem cửa lớn mở ra, cánh cửa kéo dài một đoạn, y nói tiếp, “Nhật Bản bạo phát bệnh độc Solana, cũng chính là virus Zombie sau này, các quốc gia đều cố gắng nghiên cứu chế tạo thuốc giải. Phòng thí nghiệm của chúng ta hiện nay đã có đột phá rất trọng đại, cho nên mới ở đây tổ chức hội nghị quốc tế, nghiên cứu đối sách, bất quá tớ nghe nói liên quan với hội nghị hôm nay, cấp trên có rất nhiều phân kỳ. Cậu mau vào trong để tớ nói rõ cho cậu nghe.”

Thời điểm đi ngang qua phòng thí nghiệm, Nghiêm Ích Minh cho Mạc Phỉ tròng lên một bộ quần áo của phòng thí nghiệm, đưa cho cậu một cái khẩu trang. Trong quá trình này, Nghiêm Ích Minh giới thiệu:

“Hiện nay, Trung Quốc đang nghiên cứu thuốc giải nhằm dẫn trước phương diện tại quốc tế. Chúng ta sẽ đại trà thuốc, trên thị trường có bán loại thuốc rất quý màu xanh lam, bởi vì giá cả quá đắt, chủ yếu chỉ người giàu có mới đụng tới được. Loại thuốc này có thể đưa đến hiệu quả ức chế virus Zombie.”

Mạc Phỉ vì cuộc phỏng vấn này đã từng làm rất nhiều nghiên cứu, cậu gật đầu nói: “Một bình thuốc chừng một trăm vạn, hơn nữa nó cũng không thể thật sự chữa trị virus Zombie. Giả sử có tiêm vào cũng chỉ kéo dài kỳ hạn sinh mệnh được một năm thôi. Vì vậy mọi người đều rất hi vọng có một loại thuốc có thể chân chính trị liệu.”

Trước ánh mắt khẩn thiết của Mạc Phỉ, Nghiêm Ích Minh cũng sốt sắng mà nhìn xung quanh một chút, y mang theo Mạc Phỉ nhanh chóng xuyên qua đám người, nhẹ giọng nói: “Trong tay giáo sư Lang có loại thuốc như vậy, chúng ta gọi nó là bình thuốc hồng. Hiện tại vẫn đang nằm trong giai đoạn nghiên cứu, hội nghị hôm nay chính là muốn từ các quốc gia thu thập vài người làm đối tượng nghiên cứu, cấp trên hi vọng thuốc có thể đối với đủ kiểu dáng người mà sản sinh tác dụng, đồng thời không gây ra tác dụng phụ.”

Mạc Phỉ nhìn thấy trong vẻ mặt của Nghiêm Ích Minh có một ít bất mãn, đồng thời cũng nhìn thấy y đang ngẩng đầu tò mò vào cái màn ảnh lớn.

Vì lẽ đó, Mạc Phỉ cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn, màn ảnh kia đang truyền phát tin, là tin tức địa chấn ngày hôm qua.

“Giờ Bắc kinh, ngày 23 tháng 9 năm 2026 lúc 01 giờ 23 phút, gần CQ Nhật Bản phát sinh địa chấn level 5. 1. Tâm động đất kinh độ đông 129°51′56〃4, vĩ độ Bắc 32°46′12〃6, ước tính chiều sâu tâm địa chấn khoảng 16 km. Nhật Bản ảnh hưởng nặng nề bởi địa chấn, từ đêm qua đến giờ, vùng duyên hải nước ta nhiều lần phát sinh dư chấn cường độ bất ổn. Thành phố S do ảnh hưởng địa chấn sụp đổ 6 căn nhà, phòng ốc trùng độ bị hao tổn 15 hộ, cường độ thấp bị hao tổn 293 hộ, loại cầu nối nhỏ bị hao tổn 3 toà, đường lộ mặt đường tổn hại 20 km…”

Nghiêm Ích Minh ở bên tai Mạc Phỉ nhỏ giọng nói: “Tình huống rất khẩn cấp, có người nói vì đợt biển động lần này, khiến nước biển chảy ngược. Thành phố S cũng xuất hiện cảm hoá virus Zombie. Những khu vực đó hiện tại đều đã bị cách ly, cậu đừng tiết lộ thông tin này ra ngoài đấy.”

Mạc Phỉ chợt nghĩ đến em gái ruột của cậu, Mạc Ly. Sau khi ba qua đời, Mạc Ly không sống tại thành phố S như cậu. Cô chọn thủ phủ thành phố “B” để làm công việc nghệ thuật mà cô yêu thích. Từ nhận thức đến tính cách, Mạc Phỉ cùng Mạc Ly hoàn toàn khác nhau. Năm đó ba là bị chết oan, chuyện đó đã để lại ảnh hưởng sâu sắc trong lòng bọn họ, Mạc Phỉ lựa chọn làm phóng viên, chính là muốn thông qua nỗ lực của chính mình, đem tất cả những thứ không công chính đều lộ ra ánh sáng với người đời. Còn Mạc Ly lại lựa chọn trốn tránh.

“Thành phố “B” không có gì nghiêm trọng chứ?”- Mạc Phỉ lo lắng hỏi.

Nghiêm Ích Minh cười, nói với cậu: “Nơi đó chính là thủ phủ, làm sao có thể có chuyện, thành phố “B” tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì. Cậu yên tâm, bên kia đã sớm tăng số binh lính. Tớ nghe nói phụ cận thành phố “B” cũng có một chỗ tránh nạn, tuyệt đối an toàn. Chúng ta vào đi.”

Đang nói chuyện, cửa thang máy lầu ba mở ra, Nghiêm Ích Minh quẹt thẻ vân tay, hai lần quét võng mạc, sau đó mới dẫn Mạc Phỉ đến một phòng thí nghiệm được phòng thủ nghiêm ngặt.

Dùng cái từ “Phòng thủ nghiêm ngặt” để hình dung đến phòng thí nghiệm có lẽ sẽ khiến người ta cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng sự thực chính là như vậy.

“Giáo sư Lang”, ba chữ này bây giờ ở trong lòng quốc dân có địa vị phi thường cao.

Loại thuốc Lam Bình 0 hào kia, có người nói chính là thành quả do giáo sư Lang dẫn dắt đoàn đội nghiên cứu chế tạo ra, dựa vào sáng chế này, giáo sư Lang thu được Giải Nobel, trở thành đối tượng để các đài truyền hình lớn tương tranh phỏng vấn. Trong quá trình điều tra thông tin về bệnh độc Solana, Mạc Phỉ cũng có mấy lần tiếp xúc cùng vị giáo sư này, ở trong ấn tượng của cậu, vị này là bạn tốt của ba cậu, đối với người khác rất lạnh nhạt.

“Lầu một là phòng họp cùng phòng khách, lầu hai là phòng thí nghiệm thông thường, lầu ba chính là phòng thí nghiệm của giáo sư Lang. Lầu hai đến lầu ba có đường nối chuyên dụng, cần thông qua các loại kiểm tra an toàn mới được tiến vào. Cơ mật to lớn nhất ở nơi này chính là bình thuốc hồng.”- Nghiêm Ích Minh vừa giới thiệu cho Mạc Phỉ, vừa chạm vân tay mở cửa sắt ra.

Cửa lớn vừa mở ra, cảnh tượng bận rộn bên trong phòng thí nghiệm liền bày ra trước mắt Mạc Phỉ.

Ở giữa gian phòng, đặt một bộ lọ thủy tinh to lớn. Ở trong lọ thủy tinh, một vật thể hình người bị các loại ống truyền xuyên vào cơ thể.

Thời điểm Mạc Phỉ định tới gần, thứ đó đột nhiên đưa tay vỗ một cái lên thành thủy tinh, Mạc Phỉ sợ hãi đến nhảy cẩng lên.

Nghiêm Ích Minh cười ha ha nói: “Đây là Zombie chúng ta dùng để nghiên cứu, được mua từ Nhật Bản giá rất cao, vận chuyển bằng đường hàng không tới đây. Chúng ta đặt tên cho hắn là Mã Tiểu Bảo, có phải rất đáng yêu không?”

Mạc Phỉ một mặt ghét bỏ nhìn chằm chằm “Mã Tiểu Bảo” bên trong lọ thủy tinh.

Vừa lúc đó, trong phòng thí nghiệm đột nhiên có người nói chuyện, người kia giọng rất lớn, quay về hai người Mạc Phỉ quát: “Hai người các cậu còn không mau làm việc? Nghiêm Ích Minh, đừng luôn du thủ du thực, cẩn thận bình cấp năm nay tôi cho một mình cậu cấp C đấy!”

(bình cấp: đánh giá, xếp loại cấp bậc cuối năm)

Nghiêm Ích Minh nháy mắt với Mạc Phỉ, sau đó, y tiến lên quay về phía người kia nhỏ giọng nói: “Lão đại, đây chính là Mạc Phỉ, tôi từng nói với ông. Ông yên tâm, người này nhân phẩm rất đáng tin, tuyệt đối sẽ không ra bên ngoài viết linh tinh. Có thể viết đúng sự thật, ông nói cho cậu ấy biết một chút thông tin đi. Nếu không lát nữa trong hội nghị khẳng định cũng sẽ nói, tiết lộ một chút với cậu ấy trước, cũng coi như là một chút phúc lợi cho bạn học cũ của tôi đi mà.”

“Muốn chết có phải không Nghiêm Ích Minh, cậu thật sự dẫn người đó đến rồi à?”- Trên mặt vị “Lão đại” kia lại không hề có một chút tức giận, thời điểm ông nhìn Mạc Phỉ có mấy phần hiếu kỳ cùng hiền lành. Mang găng tay phòng thí nghiệm, nên ông không cùng Mạc Phỉ bắt tay, nhưng lại nhìn vào mặt cậu mà nói rằng, “Nghe nói ba của cậu là Mạc Hạo Ba? Lúc trước anh ấy và tôi là đồng sự. Ai, thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã bốn năm rồi.”

Mạc Phỉ không trả lời vấn đề của ông, cậu không để ý cả hai đều mang găng tay, trái lại đưa tay mạnh mẽ nắm chặt tay đối phương, sau đó nói: “Ba tôi lúc trước cũng nghiên cứu bệnh độc Solana, không dối gạt ông, tôi chọn công việc này, cùng chuyện năm đó có chút liên quan.”

“Đến đây, chúng ta nói chuyện một lát.”- Lão giáo sư rốt cục cũng mở miệng đáp ứng.