Vong Giả Quy Lai

Chương 19




Sáng sớm hôm sau, bốn người thay phiên nhau trực nên tất cả đều đã được nghỉ ngơi rất tốt.

Đường Sĩ Miễn trực xong quay về phòng, lại nhìn thấy Lăng Ba, Mạc Phỉ, Từ Trung đang lặng lẽ thu dọn đồ đạc.

“Các cậu đi đâu?”- Đường Miễn sĩ hỏi.

“Xuỵt.”- Lăng Ba chỉ chỉ mẹ Trần chưa tỉnh, kéo Đường Sĩ Miễn đến hành lang. Cuối hành lang là ba Trần đang canh gác, Lăng Ba nói với Đường Sĩ Miễn: “Tôi cùng Từ Trung đến căn hộ ngày hôm qua đem đồ ăn về. Anh ở nơi này nghỉ ngơi thật tốt, chúng tôi đi rồi, tất cả chuyện trong nhà sẽ giao cho anh.”

Đường Sĩ Miễn rất thích gọi nơi này là nhà, sau khi mọi chuyện xảy ra, hắn cũng không còn nơi để gọi là nhà nữa rồi. Đường Sĩ Miễn chỉ vào Mạc Phỉ: “Còn cậu ta?”

“Tôi đi vào thành phố để tìm bạn.”- Mạc Phỉ trả lời ngắn gọn. Cậu cũng không muốn đối với nhiều người nói chuyện liên quan đến Địch Hạo Tuấn, hơn nữa nó cũng là bí mật của cậu.

Đường Sĩ Miễn suy nghĩ một lát, hắn chạy tới nói với ba Trần: “Con cùng với Mạc Phỉ đi vào trong thành phố, Lăng Ba cùng Từ Trung sẽ đi vận chuyển đồ đạc. Sau khi xong việc, tụi con sẽ nhanh chóng trở lại.”

“Không có chuyện gì, chuyện trong nhà cứ giao cho tôi, các cậu yên tâm đi.”- Ba Trần xem Đường Sĩ Miễn như một hài tử.

Đường Sĩ Miễn thu hồi lại nụ cười nhã nhặn, nghiêm túc nói với Mạc Phỉ: “Đi thôi.”

Mạc Phỉ trừng hắn: “Tôi chưa từng nói muốn anh đi theo tôi!”

Đường Sĩ Miễn chẳng muốn để ý đến Mạc Phỉ, hắn quay qua nói với Lăng Ba: “Nên nhanh chuyên đồ về, nếu không chuyển về được thì nên phân tán ra giấu kỹ. Còn có, tòa 53 đã từng có nhiều người sống ở đó, sau đó rất nhiều người trong số họ đã biến thành Zombie, các cậu nên cẩn thận.”

“Được. Các anh cũng vậy. Cơ quan ở cửa lớn để tôi đi mở cho.”

Trong lòng Mạc Phỉ rất phiền muộn, buổi tối hôm ấy vì nghe được tin tức của Lăng Ba, nên cậu thấy Địch Hạo Tuấn có thể ở nơi này nên mới đi theo tới đây. Sau đó bởi vì đồng tình mấy người bọn họ không có đồ ăn nên mới hỗ trợ. Nhưng cậu và Địch Hạo Tuấn còn có chuyện rất quan trọng phải xử lý.

Nếu không tìm được huyết thanh, sẽ không bao giờ giải quyết được vấn đề. Người bên trong cũng sẽ gặp nạn, trong tình hình hỗn loạn như vậy, mẫu huyết thanh kia có thể sẽ không kịp mang ra ngoài, không biết mấy người ấy có thể sống sót được hay không, vạn nhất huyết thanh trong tay Địch Hạo Tuấn là mẫu duy nhất, chuyện này sẽ trở nên cực kỳ phiền phức.

“Nơi này cách sân thể dục rất gần, bọn họ cố tình phân tán rất nhiều Zombie ở gần đó. Cậu cẩn thận một chút, nếu gặp phải nơi dày đặc Zombie, nhất định phải tận lực tránh ra.”- Đường Sĩ Miễn nói với Mạc Phỉ.

Mạc Phỉ cau mày nhìn hắn: “Anh đi đâu? Anh không phải muốn đi cùng tôi à?”

“Tôi có chuyện phải xử lý, tôi nói rồi.”- Đường Sĩ Miễn quay sang nói với Mạc Phỉ, vẻ mặt của hắn rất lạnh lùng.

Mạc Phỉ cũng không tiếp tục mặt nóng dán mông lạnh, cậu nắm chặt súng trong tay, đi dọc theo đường phố chậm rãi thăm do bốn phía.

Đường Sĩ Miễn nhanh chóng biến mất ở một con phố phía sau, cái bóng của hắn cũng chẳng còn thấy.

Đám người “du lịch” trên một đường cái đều bị Zombie che kín, trong lòng không khỏi sốt sắng. Cậu nuốt nước bọt nhỏ giọng nói: “Không biết hắn lén lút đi làm cái gì, người này khẳng định có vấn đề.”

Thành phố C không phải là một thành thị quá lớn, nhưng lại có rất nhiều con đường to nhỏ khác nhau, nhà mọc lên san sát nhau. Mỗi một căn nhà có vô số căn phòng, mỗi một căn phòng đều có khả năng có người mà cậu muốn tìm. Mạc Phỉ cảm thấy mình như đang mò kim đáy biển.

“Mình đúng là điên rồi sao?”- Mạc Phỉ thầm tự giễu.

Nhưng vào tình huống như vậy, Mạc Phỉ vẫn kiên định tập trung vào mục tiêu của mình. Mạc Phỉ cẩn thận từng li từng tí tiến lên, cậu muốn đi đến phía Bắc xem sao, đường ở nơi đó thật đã bị binh lính phong tỏa hay không, những người sống trong thành phố C này có thể thoát ra được không.

Sau khi Đường Sĩ Miễn tách ra đi riêng, hắn dừng lại trước một kho hàng. Sân thể dục gần với phụ cận của kho hàng này, từ nóc nhà kho chỉ cần liếc mắt liền có thể nhìn rõ mồn một tình hình bên trong sân thể dục. Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn đứng ở nóc nhà kho này. Hắn đứng đó, sắc mặt vô cùng tang thương.

Cửa lớn của sân thể dục là hai chiếc xe cần cẩu lớn cùng một tấm thép dày nặng tạo thành. Trên đó có một khoảng trống, là nơi những người bên trong có thể quan sát được tình hình bên ngoài.

Người đứng bên trên khoảng trống đó đang ra dấu cho người đứng phía dưới, rất nhanh hai cần cẩu nhấc lên cao, mang theo tấm thép dày nặng kia, cửa lớn sân thể dục được mở ra.

Hai chiếc xe xuất phát đi ra ngoài sân thể dục.

Địch Hạo Tuấn cũng có mặt trong một chiếc xe đó. Khuya ngày hôm trước anh bị Mạc Phỉ vạch trần nên không lên được phi cơ, sau đó liền cướp Hummer mà chạy loanh quanh trong thành phố C. Anh đi đến biên cảnh của thành phố, nhưng con đường đã bị binh lính phong tỏa. Con đường duy nhất để rời khỏi đây đã bị nổ tung, hơn nữa có một lượng Zombie rất lớn tập trung ở đó, cuối cùng anh không thể thành công thoát khỏi thành phố C. Sau đó lại gặp phải tuần tra viên của sân thể dục này, liền bị đưa về đây.

Thực lực của anh được lão đại nơi này đánh giá cao, đặc cách cho anh làm tuần tra viên. Ngày hôm nay, là lần thứ hai anh thực hiện nhiệm vụ này.

Bên trong sân thể dục được thống nhất quản lý, huyết thanh của anh sau khi đi vào sân thể dục này cũng bị mất. Nơi này tiến hành quản chế như những người quân đội kia. Địch Hạo Tuấn trước tiên phải ở nơi này, sau đó mới nhân cơ hội lấy lại huyết thành, nghĩ biện pháp thoát khỏi thành phố C.

Còn một chuyện khác chính là, cho tới bây giờ, trong thành phố C này anh cũng chưa nhìn thấy qua người nào khác nữa. Hôm qua Địch Hạo Tuấn đã tham gia đội tuần tra, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Mạc Phỉ.

“Người mới này rất lợi hại, ngày hôm nay dẫn hắn đến chơi Bi-a.”- Một người khác ngồi trong xe nói.

“Này, người mới, anh Siêu nói ngày hôm nay sẽ dẫn cậu đi chơi Bi-a đấy.Có thể ăn, có thể dùng những đồ trong đây, người sống già trẻ gái trai đều mặc kệ, cứ đem về hết trong sân thể dục này.”

Địch Hạo Tuấn ngồi ở ghế sau, nhìn bọn họ cũng không nói lời nào.

Anh Siêu nhìn thấy bộ dáng này của Địch Hạo Tuấn, ánh mắt của hắn ta liền trở nên âm lãnh, hắn ta cũng không nhìn đến Địch Hạo Tuấn nữa, cười gằn ra hiệu cho một người khác.

“Địch Hạo Tuấn, tôi sẽ dẫn cậu đến siêu thị lớn nhất ở thành phố C này. Ở đó có thể muốn cái gì liền có cái đó.”- Từ Nghĩa ngồi ở ghế tài xế, trên mặt lộ ra nụ cười gằn. Cái siêu thị kia, từ dưới lên trên tổng cộng có ba tầng, tầng dưới cùng có ít nhất cũng là mấy ngàn Zombie. Đắc tội với anh Siêu, người mới này khẳng định chết chắc rồi.

Sau khi hai chiếc xe rời đi, cửa lớn của sân thể dục liền vững vàng đóng lại. Toàn bộ sân thể dục như một pháo đài không gì phá nổi.

Đường Sĩ Miễn đứng trên nóc nhà kho hồi lâu, sau đó khóe miệng của hắn mới chậm rãi nở nụ cười thỏa mãn.

Mạc Phỉ dựa vào trí nhớ của mình, từ từ đi đến con đường mà cậu từng qua, cậu nghe được âm thanh Zombie gầm gừ cùng tiếng thương giáo va chạm đến đinh tai nhức óc, cậu nằm rạp trong bụi cỏ, phát hiện quân đội đang cùng Zombie khai chiến. Bởi vì nơi này có khí tức của người sống, Zombie ở gần đó đều bị hấp dẫn đến đây.

Dưới sông tràn ngập thi thể, mà Zombie lại không biết mệt mỏi hung hăng vọt xuống con sông. Bốn phía như bước vào một con sông đầy Zombie, thậm chí quân đội ở hạ du phải rào một cái lưới lớn, phòng ngừa Zombie vọt tới.

Có vài con Zombie cá biệt gần đấy xông qua được đều bị binh lính đánh gục lập tức. Những người lính kia sẵn sàng nghênh đón quân địch, vững vàng tạo nên một rào cản bắt buộc phải đi qua.

Mạc Phỉ bây giờ mới ý thức được Lăng Ba nói đúng. Đừng nói nơi này có con sông, nếu coi như không có con sông, cậu làm sao dám bảo đảm sẽ thuận lợi vượt qua số lượng lớn Zombie như thế này, làm sao dám bảo đảm mình sẽ không bị súng lạc đạn bắn chết.

Mạc Phỉ kinh ngạc nhìn dòng sông ở đối diện, cậu hết lần này hết lần khác muốn làm tín hiệu trợ giúp cho đối phương biết.

Nhưng có vài con Zombie đã phát hiện Mạc Phỉ nằm trong bụi cỏ, bọn chúng dời mục tiêu, đuổi theo Mạc Phỉ.

Mạc Phỉ nghe được phía sau mình liên tục vang lên tiếng súng, vài con Zombie sau lưng cậu bị bắn chết. Có thể là do binh lính hai bên bờ nhìn thấy cậu nên ra tay giúp đỡ. Nhưng nước xa không cứu được lửa gần, đối mặt với một đoàn Zombie gần trong gang tấc, cậu chọn cách thoát khỏi khu vực gần dòng sông.

Zombie mọi nơi đều đi về phương hướng của Zombie, đem không gian sinh tồn của cậu ép lại càng nhỏ.

Nếu không phải cậu đã từng được huấn luyện chạy đường dài, ở nơi đây chạy trốn điên cuồng như vậy, người bình thường chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Hai chân Mạc Phỉ đau nhức, xương sườn vì chạy trốn quá kịch liệt mà mang lại cảm giác đau đớn, yết hầu toàn mùi máu tanh, báo hiệu cho cậu biết thân thể cậu đã đạt tới cực hạn.

Lúc này Mạc Phỉ vừa vặn quay đầu lại liền nhìn thấy một bảng hiệu bên trên có viết dòng chữ: Những người còn sống ở thành phố C xin mời đi đến sân bay tập hợp.

Tốc độ chạy trốn của Mạc Phỉ nhanh hơn Zombie, nhưng lại có vài con đuổi đến tận cùng tuyệt không muốn buông tha cho cậu.

Trong đó có một con, làm Mạc Phỉ chú ý nhiều nhất.

Đó là một Zombie còn trẻ, khi chết chắc cũng gần hai mươi tuổi. Trên người còn mặt áo T-shirt cùng quần jean. Khi Mạc Phỉ cùng nó nhìn nhau, Mạc Phỉ liền cảm thấy trên người nó mang một loại cảm giác gì đó rất tởm. Con Zombie đó so với những con Zombie khác cũng giống nhau, nhưng Mạc Phỉ lại thấy con ngươi của nó….. lại có màu đỏ.

—— đó là một con Zombie biến dị.

Tác giả có lời muốn nói:

Zombie biến dị rốt cục cũng xuất hiện