Vong Giả Quy Lai

Chương 35




Ở trên không, Lăng Ba càng thể hiện được ưu thế của mình. Có cậu dẫn đường, lấy dây thừng làm chỗ dựa, nhóm người cũng coi như đang chậm rãi tiếp cận nơi cần đến. Nhưng bốn phía đều là tiếng gào thét, khiến lòng người bất an.

Lăng Ba lắc đầu, cau mày nói: “Tôi đã dựa theo anh nói, đem chiếc xe chứa xăng dầu kia đến gần sân thể dục. Theo lý thuyết Zombie sẽ huyên náo đi theo. Cứ coi như Zombie ở phía sau không thể nghe thấy tiếng nhạc, nhưng Zombie ở phía trước sao có thể không nghe thấy, cũng sẽ phải nghe được tiếng nổ mà đi tới đó. Tại sao còn từng đàn nhiều như vậy?”

“Nơi này Zombie ngày càng nhiều, chúng ta nhiều người, còn có người bị thương, không có cách nào đến gần tới đỉnh nắp.”- Đường Sĩ Miễn cuối đầu nhìn tình hình bên dưới, sau đó quyết định thật nhanh, quay đầu nói với Lăng Ba: “Cậu còn nhớ cửa sau phải không? Chúng ta sẽ từ đó đi vào.”

Dọc đường, Từ Trung không nói năng gì, hắn đỡ Đinh Vĩ, Hồng tỷ cầm súng cảnh giác đi phía sau hắn.

Lăng Ba dẫn bọn họ qua lại mấy nóc nhà, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy được ba máy năng lượng mặt trời nằm trên nóc nhà.

“Đi. Chúng ta đi xuống nóc nhà, xuống đó có một cái gara. Xuống gara nữa là cửa sau.”- Lăng Ba nói.

Đường Sĩ Miễn thấy trên đỉnh nắp có Zombie đang du đãng. Không đợi Lăng Ba nói xong, hắn đã tự bắt lấy một song sắt rỉ sắt bên cạnh.

Hai còn Zombie bất ngờ bổ nhào về phía hắn, đem hắn ngã xuống đất.

Trong đó có một con há mồm muốn cắn.

“Đoàng!”- Tiếng súng vang lên, họng súng của Từ Trung còn vương khói.

“Cảm ơn.”- Đường Sĩ Miễn đứng dậy từ dưới đất, trong lòng vẫn còn hoảng sợ, hắn đem thủy chùy cầm trên tay, đi theo Lăng Ba vào bên trong.

Nơi này cũng không xa sân thể dục là mấy, trong đêm đen yên tĩnh, tiếng súng nơi đó đặc biệt rõ ràng.

Zombie xung quanh bị tiếng súng hấp dẫn, ào ạt đi tới sân thể dục. Đường Sĩ Miễn và mấy người khác giết vài con Zombie, sau đó mở một cái hầm trong gara xe ra liền tiến vào trong.

Từ sự cố ban nãy, Đường Sĩ Miễn luôn đi trước bảo vệ. Khi hắn mở đèn pin lên, thấy nơi đó không chút tổn hại nào mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ba Trần, mẹ Trần, chúng con về rồi.”- Lăng Ba ở ngoài cửa ra sức kêu lớn.

Cửa sắt đã khóa lại, vì vậy, khi nghe tiếng va chạm bên trong. Bọn họ cũng không thấy bất ngờ cho lắm, đều cho rằng hai người họ ra mở cửa.

“Ba mẹ.”- Đường Sĩ Miễn lên tiếng.

Nhưng cửa sắt lại chấn động theo quy luật nhất định, không lâu sau đó, từ cửa sắt truyền đến một âm thanh rõ ràng____

“Hống!”

“Hống!” “Hống!”

Tiếng gào thét thô to như đánh mạnh vào lòng của mỗi người. Bọn họ biết âm thanh như thế này đại biểu cho việc gì.

Đường Sĩ Miễn run rẩy, đáy mắt hắn nổi đầy tơ máu, Lăng Ba đứng một bên bị vẻ mặt này của hắn dọa lùi vài bước.

Bỗng nhiên, hắn nhào tới lấy khẩu súng trong tay Lăng Ba bắt đầu phá cửa. Tiếng nện vào cửa cùng tiếng gào của Zombie khiến lòng người phát lạnh.

“Đường Sĩ Miễn! Đường Sĩ Miễn! Đừng phá! Xung quanh còn có nhiều Zombie khác!”- Lăng Ba nói một câu, lại bị Đường Sĩ Miễn đấm ngã xuống đất.

Cuối cùng, Từ Trung đi lên trước, đánh một quyền sau gáy Đường Sĩ Miễn…

Bên trong sân thể dục, bởi vì chỉ huy đã chết hết, trật tự bên trong rối thành một đoàn. Cảnh vệ một sao hai sao đều vội vàng đào hố lấp thi thể của Zombie, một bộ phận khác đang cố dẫn dụ Zombie ra bên ngoài.

Tiếng súng đạn ngày càng nhỏ, sau trận này, bên trong sân thể dục chỉ còn sót lại khoảng chừng mười mấy, hai mươi người. Những người này đa số đều là cảnh vệ một sao, chỉ lao động chân tay đơn giản bên trong, bọn họ không được ra cửa lớn, cho nên giống như tách biệt với thế gian, vì vậy dưới tình huống này, bọn họ đều mang sắc mặt khủng hoảng.

Một mặt, có thể vì sau khi Mạc Phỉ rời khỏi sân bay liền bị mấy người này đuổi giết. Còn cướp đi đồ ăn của nhóm cậu, hại chết Hầu Tử, giữa bọn thù không đội trời chung.

Có thể ở một mặt khác, những người xấu đã chết rồi, những người này toàn là người không nhà để về. Bọn họ ngồi cùng thuyền với đám người kia, ai cũng không thể trách được bọn họ, bọn họ không hiểu chuyện gì đã xảy ra, đa số đều vì sự sinh tồn của mình mà thôi.

Thấy Mạc Phỉ cùng đám người Lăng Ba, một nhóm người đều tỏ ra sợ hãi bọn họ. Bởi vì dưới sự tuyên truyền của lão đại, Lăng Ba là một đám người xấu giết người không chớp mắt.

Trong trận chiến này, Mạc Phỉ là người chỉ huy, đám người bọn họ có thể sống sót cũng nhờ cậu biết chỉ huy.

Cho nên khi Mạc Phỉ đi về phía bọn họ, trong mắt họ có sự cảm kích, còn có chút sợ hãi.

“Xin lỗi, chúng tôi còn cần vài người giúp đỡ làm chút chuyện, các người có thể gia nhập không?”

“Không thành vấn đề! Lão đại! Bây giờ thứ tôi có chính là khí lực!”- Một người lập tức lên tiếng.

“Lão đại, tôi có thể giúp anh bất cứ chuyện gì, chỉ cần có thể tiếp tục sống, vợ con của tôi đều đang đợi tôi trở về.”-Một người khác cũng lên tiếng.

Mạc Phỉ biết suy nghĩ của bọn họ, cậu gật gật đầu: “Hai người các anh đi theo tôi, đến kho hàng lấy những thanh thép các loại ra ngoài. Còn nữa, đừng gọi tôi là lão đại. Bắt đầu từ hôm nay, nơi này, không còn người được gọi là lão đại nữa.”

“Vâng.”- Hai người kia khom lưng theo thói quen, lập tức chạy đi đến kho hàng.

“Cậu định mở nhà kho ra? Nếu như không thống nhất quản lý, e rằng tài nguyên thu nhặt được bấy lâu nay cũng không thể duy trì được bao lâu.”- Địch Họa Tuấn không biết từ khi nào đã đến bên người Mạc Phỉ, lên tiếng.

“Không, quản lý vẫn sẽ được thực thi, nhưng tôi cũng không dự định sẽ như lão đại kia, đem tất cả giấu trong túi những người có địa vị cao.”- Mạc Phỉ nhìn bóng lưng của hai kia, nói: “Chúng ta có thể xây dựng một chế độ mới, tỷ như mọi người có thể đăng ký nhận vũ khí, tỷ như mọi người đều có thể vào sân thể dục này sau khi đã qua kiểm tra. Nơi này sẽ trở thành một nơi dành cho người sống sót.”

“Một nơi sống sót…”- Địch Hạo Tuấn liếc mắt nhìn xung quanh sân thể dục.

Mạc Phỉ nhìn Địch Hạo Tuấn một chút, cậu hỏi: “Không nói đến chuyện này nữa. Việc tìm kiếm như thế nào rồi?”

Địch Hạo Tuấn biết Mạc Phỉ cũng quan tâm đến huyết thanh giống như anh, anh liếc mắt nhìn chung quanh, đem thứ giấu đằng sau ra, đó là một cái gậy chống.

Mạc Phỉ tỉ mỉ nhìn gậy chống rất lâu, cậu còn nhớ khi cậu ở trong viện khoa học kia, anh đã cầm cây gậy chống này.

Gậy chống có cơ quan bảo vệ phức tạp, bên trong còn có thiết kế chống va đập, có thể dùng để chứa bình huyết thanh.

Nhưng bên trong lại không thấy huyết thanh.

“Huyết thanh đâu?”- Mạc Phỉ hỏi.

Địch Hạo Tuấn buông tay: “Không còn.”

Mạc Phỉ nhìn chằm chằm vào mắt của Địch Hạo Tuấn, lại nhìn đến gậy chống kia, sau đó, cậu lấy gậy chống chống lên lồng ngực của Địch Hạo Tuấn: “Tôi không tin! Ngoài anh ra còn có ai biết bí mật của gậy chống? Người bình thường coi như đã lấy được huyết thanh, cũng sẽ không biết nó dùng để làm gì, hắn ta muốn huyết thanh làm gì?”

“Không biết.”- Địch Hạo Tuấn trở nên nghiêm túc, “Nếu như huyết thanh còn ở bên trong sân thể dục này, vậy mỗi người đều có khả năng. Có thể người lấy được huyết thanh đã chết rồi, cũng có thể đã bỏ trốn. Cậu có nói với mấy người đồng đội của cậu về chuyện của gậy chống này chưa?”

“Anh sao có thể hoài nghi tôi như vậy?”- Mạc Phỉ nhất thời tức giận, sau đó lại thở dài: “Lần này phiền phức thật rồi, nếu như chỉ vì hiếu kỳ mà lấy đi, vậy còn có thể, chỉ sợ….”

“Mặc kệ như thế nào, tôi phải lấy lại được huyết thanh. Tôi sẽ kiểm tra hết thảy người sống cùng thi thể, cậu cũng phải đi tìm bạn của cậu đi.”

“Vẫn nên cẩn thận kiểm tra nơi này đi, tôi chưa quen thuộc nơi này lắm.”- Mạc Phỉ nhíu mày nói.

Mạc Phỉ vốn muốn ở đây dàn xếp hết thảy mọi chuyện xong xuôi rồi mới tìm đến mấy người Lăng Ba kia. Bởi vì xung quanh còn rất nhiều Zombie, hiện tại ra ngoài không an toàn. Cậu cũng không muốn có người biết được nơi ở của bọn họ.

Nhưng qua ngày thứ hai, sau khi những người này sửa chữa xong cửa lớn, đào một cái hố lớn chôn hết thi thể, bên ngoài cửa lớn đột nhiên huyên náo lên.

Địch Hạo Tuấn cùng Mạc Phỉ khi chôn thi thể xuống đều cẩn thận lục soát, vừa lúc đó, cậu nghe có người gọi tên cậu.

“Mạc đại ca, cửa lớn có người gọi anh, nói là bằng hữu của anh.”- Người kia nói.

Người chạy tới là Hải Thiên – Cảnh vệ một sao. Sau khi tiếp xúc, những người này đều cảm thấy Mạc Phỉ là một người dễ nói chuyện, Mạc Phỉ phát huy tài ăn nói của mình, nên quan hệ với mấy người này cũng không tệ.

Mạc Phỉ ra hiệu cho Địch Hạo Tuấn, sau đó nói với Hải Thiên: “Tôi lập tức sẽ tới đó, việc ở đây giao cho cậu, nhớ phải cẩn thận lục soát trên người của những thi thể này, bất kể là gì đều hữu dụng với chúng ta bây giờ, lấy tất cả để qua bên này.”

“Biết rồi.”- Hải Thiên cười thân thiết với Mạc Phỉ.

Vì vậy, Mạc Phỉ và Địch Hạo Tuấn cùng nhau đi tới cửa lớn, sau một ngày, cửa lớn đang được tu sửa cẩn thận. Cửa lớn trước kia bị nổ tung, khá trầm trọng.

Bên ngoài sân thể dục, cậu thiết lập một đài quan sát gần tường lớn.

Khi đi lên, cậu rất ngạc nhiên khi thấy một người căn bản không nên xuất hiện ở đây.