Vong Giả Quy Lai

Chương 40




Địch Hạo Tuấn đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn Mạc Phỉ đem từng thứ hàn lên, anh cầm một linh kiện nhỏ lên, hỏi: “Thứ này dùng để làm gì?”

“Khi đến thành phố C, chúng ta đã có thể bắt được sóng radio ở gần đây, tôi đang nghĩ, nếu như cải tạo được radio, có thể chúng ta sẽ thu được nhiều tin tức từ bên ngoài hơn.

Đúng rồi, sáng sớm tôi thấy Từ Trung mang rất nhiều đồ vệ sinh về. Cậu đoán thử xem, khi nào Hồng tỷ và Từ trung đến với nhau?”

“Cái gì cơ?”- Mạc Phỉ cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục công việc hàn của mình.

“Không có gì. Học sinh ban tự nhiên.”- Địch Hạo Tuấn ngậm thuốc lá trong miệng, đi ra ngoài cửa.

Sau khi Địch Hạo Tuấn đi, Mạc Phỉ ngẩng đầu lên nhìn, sau đó lại tiếp tục làm việc của mình. Bọn họ giờ đây đã có điện, cũng đã tìm được máy sạc điện vạn năng, Mạc Phỉ có thể sạc pin cho điện thoại của mình. Nhưng toàn quốc xảy ra tai nạn như thế này, rất nhiều tháp truyền tín hiệu đã bị ngã. Nơi này cũng đã mất đi tín hiệu, vì vậy điện thoại di động hiện giờ cũng chỉ là một thứ rác rưởi.

Hồng tỷ đã nhiều lần thu nhận tín hiệu, nhưng lại có khi đứt đoạn, có khi là không có ai tiếp. Có thể tưởng tượng được, phần lớn mọi người đều không thể hưởng thụ như những người bên trong sân thể dục, rất nhiều người đang phát sầu vì thức ăn nước uống.

Có khi là, không ai dám tiếp xúc với người lạ.

Sau khi trải qua lần tấn công thứ hai, khi Mạc Phỉ đang đi tuần lại phát hiện tung tích một người. Mà người này sau khi hô lớn với Mạc Phỉ, liền lao đi, nhanh chóng biến mất. Mạc Phỉ cũng không biết cậu bé đó đến từ đâu, là một tiểu hài tử.

Lăng Ba và Đinh Vĩ hẳn là có bí mật. Có một lần, cậu và Địch Hạo Tuấn đang đi trên hành lang lại vô tình chạm mặt hai người họ. Sắc mặt Lăng Ba phi thường không được tự nhiên, Mạc Phỉ cũng thấy Đinh Vĩ đang nháy mắt với Lăng Ba. Sau đó hai người họ tìm cớ liền nhanh chóng chuồn đi.

Chuyện này làm Mạc Phỉ rất để ý.

Đang suy nghĩ, cậu liền nghe dưới lầu truyền đến âm thanh cải vã. Mạc Phỉ liếc mắt nhìn xuống lầu, cậu nhanh đi xuống.

Trong đám người, là Đường Sĩ Miễn và một người nữa đang cải vã là chuyện khiến cậu thấy là lạ.

Đứng từ xa, cậu đã có thể nghe được tiếng nói lớn của Kim Thuần: “Đại đa số những người trong chúng ta đều không có kinh nghiệm sinh tồn bên ngoài, hơn nữa phòng ngự hiện giờ của chúng ta chưa được hoàn thiện, lần trước là do may mắn, vạn nhất khi anh dẫn người ra ngoài, ở đây xuất hiện Zombie biến dị nữa thì sao?”

Gương mặt của Đường Sĩ Miễn rất lạnh lùng, bình thường hắn cũng không nhiệt tình gì nhiều, sau khi ba mẹ Trần chết đi, hắn giống như hoàn toàn biến thành người khác. Hắn dùng giọng khàn khàn nói: “Cậu nên nghe hiểu được ý của tôi, tôi chỉ muốn đem hai trợ thủ đắc lực chứ không phải là muốn đem hết những người trong này đi. Tôi mà đem người như cậu đi thì cũng vô dụng mà thôi.”

“Anh!”- Nếu không e ngại thân phận của đối phương, chắc chắn Kim Thuần sẽ xông lên đánh người này một trận. Đường Sĩ Miễn thật đúng là làm cho người khác chán ghét.

Khi Mạc Phỉ chen vào, Đường Sĩ Miễn cùng lúc cũng nhìn thấy cậu.

Hắn chỉ tùy ý đảo mắt qua Mạc Phỉ, sau đó lên tiếng nói với mọi người xung quanh: “Chúng tôi đã phát hiện một lượng lớn Zombie trên đường đi đến thành phố B, nếu như để bọn nó tùy ý hành động như vậy, chẳng bao lâu nữa bọn nó sẽ đi vào thành phố C này. Hiện tại tôi rất cần những người lớn mật để cùng nhau ngăn cản Zombie, bảo vệ an toàn cho thành phố C.”

Sau khi Đường Sĩ Miễn nói xong câu này, tâm tình của Mạc Phỉ cũng như những người xung quanh.

Người chết ngày càng nhiều, Zombie lại có thể biến dị. Cho tới bây giờ, ngoại trừ những người bên trong sân thể dục thì bọn họ chưa từng gặp một nhóm lớn nào còn sống sót.

Trên đường lớn đi đến thành phố B bây giờ cũng đã xuất hiện nhiều Zombie hơn, vậy nơi đó cũng không thể nào may mắn thoát khỏi đại nạn này. Đại nạn này đã xảy ra thật lâu, Mạc Phỉ cũng biết không thể dùng năng lực để ngăn cản được, đó như một loại dịch bệnh không ngừng khuếch tán.

“Đường Sĩ Miễn, anh không phải là người trong hội trưởng lão, anh không có tư cách đưa ra đề nhị như vậy.”- Hải Thiên đứng một bên lên tiếng.

Phần lớn mọi người đều không lên tiếng, đúng hơn là ai cũng không dám đi mạo hiểm, sống tới bây giờ bọn họ vẫn chưa thấy sẽ được lợi ích gì khi làm những việc này cả.

Mạc Phỉ lên tiếng: “Tôi đã từng nhìn qua tình tình ở thành phố C, nơi có thể thoát ra ngoài đều bị Zombie và quân đội bao vây, căn bản không thể ra khỏi thành phố C này. Sao anh có thể xác nhận được thông tin chính xác như vậy?”

Đường Sĩ Miễn nheo mắt nhìn Mạc Phỉ, nói: “Trên đường lớn đi đến thành phố B có một ngục giam. Có rất nhiều Zombie ở trong ngục, hiện giờ phòng bị của chúng ta rất yếu, chẳng mấy chốc nơi này sẽ gặp nguy hiểm.”

Kim Thuần nhíu lông mày lại, hắn biết ngục giam mà Đường Sĩ Miễn nói tới: “Thiết bị ở ngục giam đó rất tốt, đặc biệt là tường chắn cao hơn năm mét, đã như vậy thì làm sao có thể nguy hiểm đến nơi này.”

Mạc Phỉ nhìn Đường Sĩ Miễn, cậu không biết lời nói của hắn có mấy phần chân thật. Cậu ở trong đám người tìm kiếm liền nhìn thấy Địch Hạo Tuấn đang ngậm thuốc lá ở phía sau, thấy Địch Hạo Tuấn gật đầu đồng ý, Mạc Phỉ mới nói: “Tôi đồng ý đi với anh, anh hãy sắp xếp hành trình cùng những thứ cần thiết đi, nơi này sẽ giao lại cho Kim ca quản lí.”

“Được.”- Kim Thuần đáp lại, hắn ý tứ sâu xa nhìn Đường Sĩ Miễn, không biết trong hồ lô của của Đường Sĩ Miễn bán thuốc gì.

“Tính thêm tôi nữa.”- Trong đám người đột nhiên vang lên tiếng nói. Đó là Từ Trung.

Địch Hạo Tuấn lấy hai chiếc xe đã được tu sửa bằng thép tỉ mỉ. Tuy tốc độ bị giảm nhưng ở phương diện phòng ngự tăng lên không ít.

Hồng tỷ đứng bên cạnh xe nói lời dặn dò, hiện tại không cần Địch Hạo Tuấn nói, Mạc Phỉ cũng đã hiểu, hai người bọn họ trong lúc hoạn nạn giúp đỡ nhau đã phát sinh tình cảm.

Hồng tỷ đứng trước mặt Từ Trung, dặn dò: “Vũ khi tôi đã kiểm tra rồi, đều rất an toàn, trong xe cũng đã có đầy đủ nước và thức ăn.”

” Cảm ơn.”

“Từ Trung, tôi còn có lời muốn nói với anh.”

“Chờ tôi trở về rồi nói.”- Từ Trung nói, “Xe đã khởi động rồi, cô bảo trọng.”

“Anh…Nhất định phải bảo trọng.”

Từ Trung cũng không quay đầu lại, hắn đi lên xe của Địch Hạo Tuấn.

“Đáng tiếc, nếu khi nãy anh mà thổ lộ với cô ấy, chắc chắn sẽ có cơ hội hôn cô ấy đấy. Hồng tỷ rất đẹp, anh rất có diễm phúc a.”

Từ Trung lắc đầu: “Có thể trở về được hay không còn chưa chắc, người ta vẫn còn là một cô gái, không thể làm ra chuyện không chịu trách nhiệm được.”

Mạc Phỉ đi vào xe của Đường Sĩ Miễn, trong lòng cậu vẫn luôn có dự cảm không tốt, cảm giác giống như lần trước khi bọn họ quyết định tấn công sân thể dục. Cậu đã kiểm tra rất nhiều lần mọi thứ trong xe, cả vũ khí của bọn họ cũng đã kiểm tra, cậu cũng không biết dự cảm không tốt này đến từ đâu.

Đường Sĩ Miễn khởi động xe, hắn nói với Mạc Phỉ: “Chúng ta chỉ có thể đi gần đến ngục giam mà thôi, quãng đường còn lại phải đi bộ. Zombie chắc cũng bị nhốt trong ngục giam, nhưng cũng không thể tránh khỏi sơ hở. Tôi sẽ cho các cậu một đồ vật, để không kinh động đến bên trong.”

“Cảm ơn anh.”

Ánh mắt của Đường Sĩ Miễn nhìn Mạc Phỉ rất trống rỗng, như không coi cậu là đồng bọn. Mạc Phỉ cũng không muốn nhận được sự tán thành từ Đường Sĩ Miễn. Sau khi thấy hình ảnh kia trong siêu thị, cậu rất hoài nghi thân phận của Đường Sĩ Miễn. Lần hành động này, cậu không chỉ muốn tiêu diệt Zombie, mà còn muốn tìm cơ hội thăm dò Đường Sĩ Miễn.

Làm Mạc Phỉ giật mình chính là, tuy rằng sân thể dục đã trải qua bao trận đánh lớn nhỏ khác nhau, nhưng số lượng Zombie trong thành phố C này cũng không giảm bớt gì nhiều.

Khi xe chạy đến đường lớn, Mạc Phỉ phát hiện rất nhiều Zombie ở đầu nguồn.

Trên đường lớn từ thành phố C đến thành phố B nguyên bản có một nhóm quân đội đóng quân. Nhưng hiện tại cậu không còn thấy màu xanh tượng trưng cho quân đội nữa, chỉ nhìn thấy Zombie đang du đãng trên đường lớn. Chúng nó đang đi về phía của thành phố C.

Đường Sĩ Miễn rất thành thục đổ xe trên một bãi đất trống.

Địch Hạo Tuấn và Từ Trung cũng đã ra khỏi xe, trên tay cầm theo vũ khí.

“Chúng ta sẽ đi dọc theo đường này, nơi cuối cùng là ngục giam.”

Mạc Phỉ đi phía sau Đường Sĩ Miễn, cậu cũng không lên tiếng. Địch Hạo Tuấn đang đi cuối cùng, trong miệng còn ngậm cây tăm.

Ngục giam này độc lập như nằm trên một hòn đảo nhỏ cách biệt với thế giới bên ngoài, đường ở đây nối vs thành phố C cũng không hẹp lắm.

Bên đường có rất nhiều ‘người’ mang quân phục, sau khi tai nạn này xảy ra, bọn họ cũng là người phải ra tiền tuyến, cũng là người bị cảm hóa sớm nhất.

Địch Hạo Tuấn nhớ tới ngôi chùa lúc trước kia, quân đội đã giúp anh có cơ hội khởi động xe, cũng nhờ bọn thông báo trước. Tuy chỉ trong mấy phút giây ngắn ngủi, nhưng đã trao cơ hội cho anh, Mạc Phỉ và Thích Tâm cũng được thoát thân.

“Nơi này trước đây là một đường lớn rất tốt, nhưng bây giờ đã bị phá hủy, Zombie phía bên kia cũng không thể tổn thương chúng ta.”- Đường Sĩ Miễn nói.

Mạc Phỉ nghe Đường Sĩ Miễn nhắc tới tường chắn, đó là bức tường được xây bằng xi măng còn có lưới điện bên ngoài. Những nơi gần nhất cũng cách xa tới mười mấy mét, vì vậy cũng không thể dùng phương tiện giao thông.

Nhưng trên bức tường trước cửa lớn, Mạc Phỉ thấy có một lỗ hỏng đã bị đào nát, không ít Zombie bò từ bên trong ra bên ngoài nhờ cái lỗ hỏng này. Bọn nó dùng đầu của mình đập nát bức tường, não nát bầy nhấy, gục tại chỗ, nhưng Zombie phía sau cứ không ngừng cuồn cuộn bò ra….

“Đã to hơn nhiều so với lần trước.”- Đường Sĩ Miễn đứng một bên lên tiếng.