Vong Giả Quy Lai

Chương 6




Tình hình phát sinh ở ngôi chùa kia tràn lan như một cơn gió thổi đến hết cả thành phố X, khắp nơi đều là người chạy nạn.

Lưu lượng xe ở trạm thu phí đông như mắc cửi, vây chặt đến nổi một giọt nước cũng không lọt qua.

“Chúng ta hãy đi ở con đường nhỏ bên kia, có lẽ sẽ không loạn như bên này.”- Địch Hạo Tuấn nói.

Mạc Phỉ tò mò liếc mắt nhìn anh, người này không phải là đại sứ Ca-dắc-xtan sao? Làm sao đối với loại đường nhỏ chốn nông thôn này có vẻ quen thuộc như vậy.

“Bạn tôi đã từng dẫn tôi tới nơi này, gần đây còn có một vài nhà máy.”- Địch Hạo Tuấn liếc nhìn Mạc Phỉ từ kính chiếu hậu, sau đó giải thích.

Thích Tâm khóc một hồi, tâm tình đã tốt hơn nhiều, y nói với Mạc Phỉ: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Đến thành phố C, ở đó có phi cơ, có thể đến thành phố “B” nhanh hơn. Khi tới đó, từng người chúng ta có thể tìm được chỗ mình muốn đến. Tôi có em gái sống ở thành phố “B”, tiểu sư phụ Thích Tâm có thể cùng theo tôi đến đó. Còn Địch Hạo Tuấn… Ngài tự mình đi đi.”- Mạc Phỉ đối với Địch Hạo Tuấn cũng không mấy hảo cảm, cậu cảm thấy anh là loại người không quang minh chính đại.

Đoàn xe phía trước đột nhiên phanh lại, điều này làm Địch Hạo Tuấn không ứng phó kịp.

Một trận chấn động, đầu Mạc Phỉ “Đùng” một cái, đánh vào lưng ghế dựa của Địch Hạo Tuấn.

Đoàn xe bỗng nhiên bắt đầu phát sinh hỗn loạn, vài xe chạy bổ ra hướng về hai bên ruộng lúa.

“Sao thế?”- Mạc Phỉ rướn cổ lên phía phía trước nhìn dáo dác.

Địch Hạo Tuấn đã có ý chuyển xe. Xe của bọn họ va vào mặt sau xe khác, dẫn tới chiếc xe réo rắt một trận kèn.

Địch Hạo Tuấn ở trong xe cả giận nói: “Đều ngớ ngẩn hết rồi sao? Hai người các cậu theo tôi xuống xe, nhanh!”

Mạc Phỉ còn chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện là thế nào, bỗng nhiên cậu nhìn thấy có thật nhiều bóng đen từ hai bên sườn núi nhảy xuống, đem xe ở phía trước phá đến tan nát.

“Là Zombie!”- Khuôn mặt Mạc Phỉ thoáng trở nên trắng bệch, cậu khẽ đẩy Thích Tâm một cái, sau đó ôm lấy camera, liền từ một bên cửa xe chạy ra ngoài.

Ba người lao nhanh ở bên trong đồng ruộng, phía sau truyền đến từng trận gào thét. Thời điểm Mạc Phỉ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy tất cả xe cộ chen chúc thành một đoàn, những bóng đen kia không ngừng xông tới xe, lôi người ở bên trong xe kéo ra ngoài xé xác ăn ngấu nghiến.

“Chạy vào rừng đi.”- Địch Hạo Tuấn làm nhiệm vụ dẫn đường ở phía trước.

Mạc Phỉ lo lắng nhìn về bóng cây hai bên, ở trong bóng tối, cảm giác sợ hãi càng thêm mãnh liệt. Đỉnh đầu bị lá cây che đậy, dưới chân giẫm đến vùng đất lầy lội phát sinh tiếng vang cọt kẹt cọt kẹt. Vài đoạn cây trên đất bị giẫm gãy vụn, ba người chạy trốn náo động, làm một đám chim từ trong rừng cây bay loạn ra.

“Hồng hộc…”- Thích Tâm ở phía sau mệt thở không nổi nữa.

Mạc Phỉ nói với Địch Hạo Tuấn ở phía trước: “Có thể nghỉ ngơi một chút được hay không, tiểu sư phụ chạy không nổi nữa rồi.”

Địch Hạo Tuấn không quay đầu lại: “Các người có thể ở lại chờ làm điểm tâm cho Zombie.”

“Tôi sẽ đi tiếp.”- Thích Tâm ở phía sau cắn răng nói.

Mạc Phỉ chợt cảm thấy uể oải, lúc còn học đại học, cậu còn từng tham gia vào đội điền kinh, hơn nữa cậu cũng không cam lòng thua Địch Hạo Tuấn. Nghĩ tới đây, cậu cắn răng kéo Thích Tâm lao nhanh đi.

Bọn họ cứ như vậy chạy lung tung không có mục đích ở trong rừng lẫn trốn, vừa lạnh vừa đói. Nhưng không ai dám nửa đường dừng lại dù chỉ một giây.

Mạc Phỉ cảm thấy dường như bọn họ đã chạy được một giờ rồi, có thể trên thực tế, vị trí bọn họ vừa mới rời đi cũng không quá xa. Địch Hạo Tuấn thò đầu ra rừng cây, một toà nhà xưởng che kín tường vây bằng hàng rào sắt xuất hiện ở trước mắt.

“Nhìn kìa! Có nhà xưởng!”- Mạc Phỉ một mặt kinh hỉ.

Còn Thích Tâm thì cả người đều co quắp, y ở phía sau nói: “Không được, tôi không chạy nổi.”

Địch Hạo Tuấn đại khái nhìn rõ vị thế chỗ này, nói với hai người: “Con đường này cách trạm thu phí cũng không xa, chúng ta cần phải nhanh chóng tìm một một chỗ an toàn để nghỉ ngơi, sau đó kiếm một chiếc xe khác, không biết chừng nào đám Zombie kia có thể đuổi kịp tới chỗ này, chúng ta phải mau lên.”

“Tiểu sư phụ, lên tinh thần nào, tôi cõng cậu đi.”- Mạc Phỉ chủ động nói.

(Tới đây tui dịch cách xưng hô của nhóm Mạc Phỉ với Thích Tâm là “cậu” nha.)

Thích Tâm cắn răng, ngay cả một câu cũng đều nói không ra hơi, nhưng lại cố gắng nửa chạy nửa đi khập khễnh về phía trước.

Địch Hạo Tuấn tăng tốc chạy đến phía trước, cẩn thận phóng tầm mắt vào bên trong nhà xưởng.

Thấy có người tới gần, người bên trong nhà xưởng ngay lập tức hô lên: “Người nào! Không được tới đây!”

“Nhỏ giọng một chút, đường lớn phía trước đều là Zombie, kinh động tới đây sẽ rất phiền phức.”- Địch Hạo Tuấn hoàn toàn không nghĩ tới những người tại công xưởng này vẫn còn có vũ khí.

Đối phương giơ súng lên, chỉa về phía Địch Hạo Tuấn nói: “Nơi này không phải nơi thu nhận hay giúp đỡ, ai biết các người có bị cắn hay không? Các người mau đi đi, đừng quấy rầy chúng tôi!”

Một tia lạnh lùng quét qua khuôn mặt Địch Hạo Tuấn, vẻ mặt biến đổi bất thình lình đó làm người đang cầm súng kia phải giật mình. Trong tay hắn tuy rằng còn cầm súng, nhưng lại không nhịn được lùi về sau một bước nhỏ. Nhưng thời điểm hắn đứng vững lại, lập tức trợn lên giận dữ nhìn Địch Hạo Tuấn, trên mặt mang theo điểm phẫn nộ.

Vừa lúc đó, từ bên trong xưởng có một người bước đến, lúc người kia đến gần, vài thủ vệ đều một mực cung kính đối với hắn: “Khánh ca, không biết mấy người này từ nơi nào bốc lên, cứ ăn vạ ở đây không chịu đi.”

Người được gọi là Khánh ca nhiều lần nhìn quét về Địch Hạo Tuấn từ trên xuống dưới, vẫn chưa nói một lời nào.

Mạc Phỉ cuối cùng cũng dắt Thích Tâm đi tới, khi nhìn thấy tình huống hiện tại, cậu liền phát hiện sự tình không đơn giản như những gì mình tưởng tượng.

“Các người là từ trạm thu phí đến? Tình huống bên kia thế nào?”- Trương Khánh rốt cục đã chịu mở miệng.

Sắc mặt đối phương âm trầm, trong tay cũng đang cầm một khẩu súng lục. Đặc biệt hắn đang chú ý đến camera ở trước ngực Mạc Phỉ, mấy người kia có vẻ càng lúc càng đáng sợ, Mạc Phỉ cứ cảm thấy nòng súng của bọn họ đều vô tình hay cố ý nhắm vào mình, cảnh cáo chính mình.

“Khó nói lắm, hiện ở nơi đó đều là người sống, chẳng mấy chốc sẽ trở thành xác chết di động. Quân đội căn bản là không ứng đối kịp, trong thành phố sẽ tràn ngập “thứ” đó.”- Địch Hạo Tuấn nói.

“Chúng nó từ phương hướng nào tràn đến, hiện tại đang đi về hướng nào?”- Trương Khánh hỏi.

“Khắp nơi đều có… Bất quá chúng tôi chạy đi từ chỗ ít người, đối lập với thành phố, nơi này của các người vẫn là tương đối an toàn.”- Mạc Phỉ ăn ngay nói thật.

Nhưng trên mặt Trương Khánh hiện ra một điểm âm trầm: “Các người sẽ đem Zombie dẫn tới nơi này.”

“Vậy thì … hãy cho chúng tôi một chiếc xe, một ít lương thực, chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi đây.”- Địch Hạo Tuấn châm chọc.

Trương Khánh không hề trả lời vấn đề của Địch Hạo Tuấn, hắn nhìn anh một chút, sau đó lên tiếng: “Chỗ này không có lương thực miễn phí, bất quá nếu các người chịu làm việc cho tôi, có thể tôi sẽ miễn cưỡng chỉ cho các người một chỗ để qua đêm.”

Mạc Phỉ cùng Địch Hạo Tuấn hai mặt nhìn nhau, từ sáng đến giờ, bọn họ vẫn chưa ăn gì, trải qua một ngày kinh hãi cùng trốn chạy cả đường dài, cả ba sớm đã vô cùng uể oải. Xung quanh đều là bạo loạn, không có xe cùng lương thực, bọn họ quả thực không biết nên làm gì và đi đâu.

“Anh muốn chúng tôi làm gì?”- Mạc Phỉ lên tiếng thăm dò.

“Chỗ của tôi còn thiếu lương thực, nước cùng nhiều vật dụng khác. Hãy thay chúng tôi đi tìm một ít về đây, tôi có thể để các người được an toàn dừng chân.”

Mạc Phỉ nói: “Chúng tôi phải đi đâu để tìm mấy thứ đồ đó chứ? Anh đây là thừa dịp cháy nhà hôi của à!”

Trương Khánh nhún nhún vai: “Chỗ của chúng tôi cũng rất nhỏ, tôi nói rồi, nơi này không có lương thực miễn phí. Các người nếu không thích có thể tùy ý, cảm phiền rời khỏi khu xưởng của tôi.”

“Quên đi, chúng ta đi thôi.”- Trên giày của Thích Tâm có một vết máu, là do hòn đá sắc bén ở trong khu rừng khi nãy cứa trúng, điều này làm y thỉnh thoảng phải nhe răng trợn mắt vì đau.

Phạm vi mấy dặm gần đây đều là rừng cùng đất hoang, căn bản không thể tìm được chiếc xe nào. Khu vực có xe là ở đoạn đường khi nãy, nhưng hiện tại toàn là Zombie, đi tới đâu cũng đều là tìm con đường chết. Trừ phi ba người bọn họ tiếp tục chạy về bên trong khu rừng, không biết chừng có thể tìm được thứ gì đó hữu ích. Địch Hạo Tuấn nhìn thấy Thích Tâm bị thương ở chân, anh có chút hối hận khi nãy đã làm lạc mất xe.

Đang nói chuyện, vài bóng người đột nhiên từ xa chạy tới.

Mạc Phỉ híp mắt nhìn về hướng đó, dưới ánh đèn đường mờ mờ, mấy người kia chạy trốn vô cùng hoang mang, trong số họ có một người vừa chạy vừa hô cái gì đó.

Sắc trời càng lúc càng tối, đèn trên đường lần lượt được mở lên.

“Zombie đến rồi!”- Mạc Phỉ rốt cục cũng nghe được người kia nói cái gì.

Ở phía sau mấy người kia, còn kéo theo một đoàn “người” khác. Thân hình những người đó cũng không khác biệt so với người bình thường, nhưng là trong lúc chạy trốn có một chút xóc nảy. Không thể nghi ngờ nữa, chính là Zombie.

Trong đó, có một con Zombie hướng vào một người ở trước mặt vồ tới, nhưng bởi vì khoảng cách không đủ gần, nửa đường ngã rầm trên mặt đất. Con Zombie không hề biết đau đớn cùng mệt mỏi, sau khi lăn lộn trên đất một lúc, nó tự đứng lên áp theo sát mục tiêu không ngừng nghỉ.

“Mau đóng cửa!”- Mặt Trương Khánh tái mét.

Ba người Mạc Phỉ sợ hãi, vội vã trốn vào bên trong khu xưởng. Người trong xưởng chuẩn bị phi thường đầy đủ, bọn họ lấy ra rất nhiều thanh thép, giá tam giác, thậm chí là tấm chắn, rương lớn đủ loại.

Mấy người ở bên ngoài còn chưa chạy đến kịp, bọn họ nhìn thấy người trong xưởng định đóng cửa sắt, không khỏi hô to: “Chậm một chút! Chờ chúng tôi với!”

“Nhanh! Nhanh! Nhanh!”- Trương Khánh đi đầu đẩy cánh cửa sắt, người ở bên ngoài kia đã chạy được gần tới cửa xưởng, hắn mệt đến thở hồng hộc, một thoáng liền co quắp ngã trên mặt đất.

Cửa sắt lớn “Ầm” vang một tiếng, một đám người ở bên ngoài đánh vào trên cánh cửa.

Người đó trừng mắt nhìn Trương Khánh, sau đó bắt đầu điên cuồng kéo cửa sắt: “Mở cửa ra! Cho tôi vào đi!”

Người trong xưởng dồn dập đem vật nặng chất đống ở cửa xưởng, gắt gao chặn lại.

Mạc Phỉ tận mắt nhìn thấy người kia bị Zombie đánh gục, một đám Zombie rất nhanh đem hắn cắn thành một đống thịt đẫm máu.

“Gào ——”- Zombie bên ngoài điên cuồng va vào cửa sắt, mỗi một lần bọn họ va chạm, cánh cửa sắt đều sẽ nương theo đó mà lắc lư, dẫn đến rương lớn bên trong cũng một phen chấn động.

Bọn người Trương Khánh nhanh tay chất các rương lớn mỗi lúc một cao hơn, lập hàng rào bằng thanh thép hoặc giá tam giác dựa vào lẫn nhau, dần dần trở nên vững chắc.

Mạc Phỉ nghe thấy động tĩnh Zombie bên ngoài từ từ yếu hơn, những hàng rào này đã ngăn chặn tầm mắt của Zombie, cũng ngăn chặn mùi của một nhóm người lại. Chúng nó ngửi được mùi vị con người trong không khí, nhưng không nhìn thấy bóng người, chúng dần rút khỏi cánh cửa, đứng ở bên ngoài khu xưởng lượn lờ vi du.

Một mảnh tối tăm hiện trên mặt Trương Khánh, hắn chợt nhìn chằm chằm vào Mạc Phỉ muốn nói gì đó.

Địch Hạo Tuấn duỗi một ngón tay ra, chỉ chỉ Zombie bên ngoài, rồi lại chỉ vào bên trong khu xưởng, ra hiệu mọi người trước tiên đừng nói chuyện.

Nhóm người Trương Khánh mang theo ba người Mạc Phỉ, chậm rãi đi vào khu xưởng. Lúc này Mạc Phỉ mới chú ý tới nơi đây thì ra là một nhà máy chế tạo dầu mỏ, ngay bên trong xưởng còn tồn lại vài bồn dầu xe.