Vong Hoan

Chương 1: Thượng




Lúc này Hoan đương mê man trong cơn mộng mị. Trong cảnh mộng, hắn bị nhốt trong một căn phòng tối tăm, nhận hết khổ hình, hắn cảm thấy những nổi thống khổ ấy nghẹn lại không nói nên lời vùi sâu trong vô tận sỉ nhục liên tục lặp lại, dây dưa không dứt, khiến hắn phát cuồng nổi loạn. Hắn không nhớ rõ, chỉ nhớ rằng có rất nhiều phân thân của nam nhân cương thẳng ở trước mắt hắn tùy ý loạn xả, vĩnh viễn cường bạo.

Hoan mỗi một lần theo mộng tỉnh lại, cả người luôn toát mồ hôi lạnh, ngoại trừ thân thể tê lạnh đau buốt, trong lòng càng vô hạn sợ hãi hư không. Hắn khẳng định người trong mộng rõ ràng là hắn, thậm chí ngay cái tên mà những người đó gọi cũng không hề xa lạ, vậy mà đến lúc tỉnh dậy hắn lại hoàn toàn quên đi. Hắn nghĩ rằng suốt cả đời này vĩnh viễn không thể nào thay đổi nổi vận mệnh ấy.

Trong hiện thực, Hoan không có tư cách để cảm thấy sỉ nhục, khủng bố cùng tuyệt vọng cơ hồ mỗi ngày đều phải trải qua, bởi vì hắn là một tên nô lệ, là loại khí cụ ti tiện nhất chuyên hầu hạ chủ nhân phát tiết dục vọng. Việc duy nhất hắn cần làm chính là rửa sạch thân thể, quỳ trên mặt đất, nâng mông lên, chờ đợi sáp nhập, có thể là phân thân của chủ nhân, cũng có thể là phân thân của nam nhân khác, hoặc là các thứ có hình khối như giả phân thân, mộc côn, đèn cầy hoặc giả bất cứ thứ gì có thể sáp nhập được. Có đôi lúc, chủ nhân sẽ bắt hắn dùng miệng để phục vụ, trong mắt chủ nhân cái miệng của hắn cùng u huyệt nơi hạ thân đều phải song song tận dụng, bất kể là thời điểm hưởng dụng u huyệt, tuyệt nhiên từ miệng hắn sẽ không ngừng tuôn ra những tiếng kêu *** đãng cùng phóng túng. Chủ nhân thích nhất là nghe hắn cầu xin rên rỉ, dạng lớn hai chân, vặn vẹo vòng eo, dùng tư thế tối khuất nhục thỉnh cầu chủ nhân sáp nhập. Ngoại trừ mở miệng cầu xin bằng thứ âm tiếng *** đãng thấp hèn, Hoan không được phép nói chuyện, cũng không hề có ai hội nghe hắn nói bất cứ thứ gì.

Chủ nhân rời đi cũng đã quá ba ngày. Lúc chủ nhân đi, thì đem Hoan trói dưới cột trụ ở phía hành lang. Trên cổ Hoan có một cái còng sắt, trên còng sắt nối dài với một đoạn xích sắt, xích sắt lại quấn một vòng lên cột trụ, song song được xích chặt với một cái khóa bằng đồng. Sợi xích ấy cũng không đủ dài, nên Hoan chỉ có thể dựa người vào cột trụ hoặc ngồi tư thế nửa nằm, càng không thể đi lại. Trời đã chuyển sang thu, những người khác đều mặc hai ba lớp xiêm y dày đặc, riêng Hoan vẫn toàn thân trần trụi. Chủ nhân cho rằng, hắn không cần thiết phải mặc quần áo, như thế dù bất cứ nơi đâu bất cứ lúc nào hắn cũng có thể dùng khối thân thể *** kia đãng thỏa mãn hết thảy mọi dục vọng của chủ nhân.

Tại nơi tư mật của Hoan toàn bộ thảm lông đều bị cạo đi thật sạch sẽ, thân thể hoàn toàn xích lõa, trên làn da tái nhợt dày đặc nhiều đạo vết thương, những vết thương vừa khép miệng đan xen giữa những vết nứt rách toét tươm máu chằng chịt khắp nơi. Trên đầu nhũ hắn mỗi bên đeo hẳn một chiếc khoen vàng, hai chiếc khoen vàng tinh tế cùng nối với một sợi xích mảnh tương thông, thời điểm chủ nhân thượng hắn, sẽ bắt hắn cắn vào sợi xích đó, xích vàng lập tức giựt dậy chiếc khoen kia, tức thì khiến đầu nhũ hắn dựng thẳng, chủ nhân thích nhất là lúc xoa nắn vân vê hai đầu nhũ xúc cảm của hắn. Chưa hết, tại đỉnh ngọc hành của Hoan xuyên qua linh khẩu nhỏ hẹp được khảm một chiếc chuông nhỏ, ngay lúc rung động sẽ phát ra những thanh âm ngân vang *** mỹ. Ở tận góc ngọc hành gắt gao cô trụ một chiếc khoen vàng nhỏ xinh, giam cầm hết thảy mọi dục vọng của hắn, trên khoen vàng tinh tế nối với một sợi xích mảnh, một đoạn sợi xích ấy nối liên tiếp với cơ vòng ở hậu đình hắn, được khảm một chiếc khoen vàng đặt sẵn tại đó. Trên ngọc hành, ở gần phần chóp đỉnh còn khảm một chiếc khoen nhỏ khác, dưới khoen có treo lủng lẳng một tấm kim bài, bán tấc vuông, trên đó có tỷ mỷ khắc tên của hắn “Hoan”.

Hoan bị xích trên cột trụ đã trôi qua ba ngày, không hề có ai cho hắn ăn, những người đến gần hắn cũng chỉ cởi bỏ quần xuống, tùy ý trên người hắn phát tiết thú tính. Tuy rằng, Hoan có thể nói, nhưng hắn chưa bao giờ từng mở miệng cầu xin, hắn cũng không hy vọng rằng những người đó sẽ thương hại hắn, hắn biết ngay tại đây hắn chỉ là thứ súc vật phát tiết… không hơn.

Đến tận sáng ngày thứ tư, chủ nhân vẫn chưa trở về. Hoan quỳ trên mặt đất, hai tay của hắn vẫn là bị xích chặt sau lưng, bởi vậy hắn cũng chỉ có thể dùng bả vai cùng trước ngực chấm đất, banh rộng hai chân khiến đoạn xích nối giữa hai chân dang lớn cực hạn, chỉ như thế mới có thể miễn cưỡng tiếp nhận những tên thị vệ cưỡi trên thân hắn điên cuồng luật động. Từ u huyệt cùng miệng Hoan trào ra một thứ chất lỏng màu hồng nhớp nhúa, hắn cũng không nhớ rõ, sáng hôm nay rốt cuộc đã có bao nhiêu người thị vệ tại trong thân thể hắn đạt tới cao trào. Hắn mơ hồ cảm thấy được người thị vệ phía sau có thể là người sau cuối, hắn sợ hãi cứ như vậy nữa sẽ không thể duy trì được đến người tiếp theo.

Bình Viễn Hầu- Đoạn Lăng Tiêu bởi vì mưu đồ tạo phản đã bị bí mật tống giam, ba ngày sau cung khai toàn bộ, được ban thưởng án tử trong ngục thất. Đại tướng quân Lương Phi hôm nay phụng chỉ Thánh Thượng đến Bình Viễn Hầu phủ tịch thu gia sản. Tiền tài sung vào công quỹ, gia nô cầm cố, Lương Phi sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, đem toàn bộ tài sản bên trong Bình Viễn Hầu phủ nhất nhất ghi chép cẩn thận, tận đâu đó trong lòng hắn có một nổi buồn vô cớ không nói nên lời.

Bình Viễn Hầu – Đoạn Lăng Tiêu vốn là người Xích Quốc, cũng chính là nhân vật năm xưa làm mây làm gió vang bóng một thời, từng nhiều lần lãnh binh thảo phạt Lan Quốc, dũng mãnh thiện chiến, Lan Quốc không người địch nổi, liên tiếp bại lui. Vì thế, Đoạn Lăng Tiêu không đến mười năm đem biên giới Xích Quốc mở rộng về phía Nam hơn trăm dặm. Hiển hách chiến công, đã được Hoàng Thượng bao lần ca ngợi, cứ thế Đoạn Lăng Tiêu dần dần nắm giữ toàn bộ binh quyền của Xích Quốc, bắt đầu sinh ra kiêu ngạo, bất luận kể công. Nguyên lão trong triều nhiều lần can giáng thỉnh Hoàng Thượng cẩn thận Đoạn Lăng Tiêu ỷ thế làm càng, mưu đồ tạo phản. Hoàng Thượng vì thế chọn ra kế sách dẫn dụ, tìm một cái cớ đem Đoạn Lăng Tiêu từ biên quan triệu về kinh thành, ban cho châu báu mỹ nữ, nô bộc dinh thự, dẫn đường hắn ăn chơi hưởng lạc, trầm mê tửu sắc. Ba năm qua đi, Lan Quốc thuần phục, hàng năm tiến cống, biên quan yên ổn, Hoàng Thượng chờ đợi thời cơ tìm kiếm cơ hội để giải trừ mối nguy hại khắc sâu trong lòng. Vừa lúc đó, có người đứng ra tố giác Bình Viễn Hầu mưu phản, Hoàng Thượng liền hạ quyết tâm ban thưởng án tử, bí mật bức chết Đoạn Lăng Tiêu.

Lương Phi chạm rãi rảo bước trong phủ Đoạn Lăng Tiêu, lặng lẽ quan sát tàn cuộc, nhìn thấy về thu cây cỏ xơ xát đình viện hỗn độn, phù hoa hiển hách qua đi bỏ lại sau lưng nó chỉ còn là những cảnh trường hoang tàn, tiêu điều như thế. Lương Phi vẫn luôn bị bao phủ ở dưới ánh hào quang chói lóa của Đoạn Lăng Tiêu, làm một vị tướng quân vô tranh bình thường, vì còn khá trẻ nên chưa lần nào tham gia các trận chiến thảo phạt Lan Quốc, cũng không phải thân tín của Đoạn Lăng Tiêu, ngược lại đến khi Đoạn Lăng Tiêu thất thế lại vô tình được Hoàng Thượng coi trọng. Hắn thực lòng cũng không muốn như vậy, thậm chí cũng chưa từng kỳ vọng sẽ từng bước thăng chức lên đỉnh vinh quang, thăng tiến càng cao rơi xuống càng thảm. Hắn chỉ hy vọng duy trì trạng thái hiện tại, vẫn chỉ làm đại tướng quân trung thành tận tụy trong mắt Hoàng Thượng là tốt lắm rồi.

Vô tình nhìn thoáng qua, Lương Phi bắt gặp một thân hình nhỏ gầy đang bị xích dưới một cột trụ nằm gần hành lang. Lòa xòa mớ tóc đen rũ xuống, che phủ trên thân thể trần trụi ngang dọc những vết thương đáng sợ ghê người, từ miệng chảy xuôi xuống cổ từng dòng chất lỏng sắc hồng nhớp nhúa, cuộn mình bất động dưới nền đá băng lạnh trên đất nhắm nhiền hai mắt, ở cánh tay phải có xăm một ấn ký đỏ đậm, nguyên lai là tên nô lệ, còn là loại nô lệ thấp hèn nhất. Thật lòng, Lương Phi cũng không thích đùa bỡn nam nô, nhưng thời khắc này, hắn lại bị vẻ tái nhợt trên gương mặt tuyệt sắc khuynh thành kia hớp hồn, hắn không rõ thứ dục niệm dâng lên bừng bừng trong lòng rốt cuộc là cái gì, hắn thầm nghĩ trước mắt cứ đem tên nô lệ này mang giữ ở bên người là được rồi.

Lương Phi từ trong mớ gia sản bị tịch biên, đem về một tên nô lệ hấp hối là chuyện quá đỗi dễ dàng, cũng sẽ không có ai rảnh rỗi truy cứu những điểm nhỏ nhặt như vậy. Hoan cứ như thế bị mang về phủ đệ của đại tướng quân. Lương Phi tùy tiện giao lại cho bọn hạ nhân đem Hoan tẩy trừ sạch sẽ, đến tối thì đưa tới phòng ngủ hắn. Bọn hạ nhân đương nhiên hiểu được, đem một tên nam nô đưa đến phòng chủ nhân là loại ý tứ gì, cho nên không chỉ có phần thân thể bên ngoài của Hoan được tẩy trừ, mà ngay cả khoang miệng cùng hạ thể cũng đều hết lần này đến lần khác bị nước tiến nhập bên trong súc ruột sạch sẽ. Đương nhiên không hề có ai cho hắn ăn uống bất cứ thứ gì, thời điểm hầu hạ chủ nhân phải bảo trì bụng rỗng, tránh để uế vật làm bẩn thân thể cao quý của chủ nhân.

Hoan gần như bị dày vò hành hạ từ đầu đến chân, mệt lã đói khát cùng đau đớn toàn thân khiến hắn từng đợt chìm trong mê man, nhưng hắn lại bị bức uống một loại mị dược đặc chế, ngoại trừ có thể khiến hắn dục vọng tăng vọt cả đêm, dược lực còn có thể kích thích thần kinh giúp hắn hưng phấn, bảo trì thanh tỉnh. Hắn biết chủ nhân sẽ không thích loại nô lệ hễ động một chút là dễ dàng ngất đi, xem ra tân chủ nhân này cũng giống như những chủ nhân khác mà thôi.

Lương Phi đã xong một ngày bận rộn công vụ, tắm rửa thay quần áo ngồi sẵn trên giường, tùy ý khoác lên người một bộ sa y mỏng manh, thân thể được rèn luyện bảo dưỡng kĩ lưỡng, ẩn hiện lộ ra từng thớ thịt màu đồng chắc nịch, tản mát chút lưu hương thanh thoát thư thái. Lương Phi tại Xích Quốc được xưng tụng là mỹ nam tử, xuất thân quý tộc văn thao võ lược, mọi thứ đều vượt bậc hơn người, trước là thư đồng của thái tử, được người hết mực ưu ái, bởi thế mới mãn tuần hai mươi đã có thể tạo ra thành tựu, nhậm chức đại tướng quân.

Lúc Hoan bị mang đến giữa phòng, hai tay vẫn đang bị trói chặt phía sau, trên chân vướng víu xiềng xích, lảo đảo đi tới. Từ sau lúc hắn tiến vào vẫn lẵng lặng quỳ gối cạnh cửa, mị dược đã muốn bắt đầu phát huy tác dụng trên người hắn, trên gương mặt tái nhợt của hắn dần biến chuyển thành ửng hồng, kiềm không được nhỏ giọng rên rỉ, hắn lại chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin, tha thiết nhìn Lương Phi, chờ đợi tân chủ nhân ra lệnh mới dám di động.

“Ngươi lại đây.” Lương Phi cũng nhìn ra tên nô lệ này trên người đã bị hạ mị dược, bị trói buộc như vậy khẳng định là rất khó chịu, vả lại còn là một thiếu niên tuổi chừng mười bảy mười tám, đáng tiếc lại là thân nô lệ, nhất định đã phải hứng chịu không ít hành hạ tra tấn. Lương Phi cũng không phải là loại người lãnh khốc vô tình, nhưng hắn từ khi sinh ra đã được giáo dục theo lối quý tộc, phân chia cấp bậc sang hèn đã ăn sâu bám rễ trong hắn, ở trong mắt hắn nô lệ căn bản không thuộc tính người, hắn có thể đồng tình bố thí ân huệ, nhưng tất cả cũng chỉ có giới hạn.

Hoan nghe được chủ nhân gọi hắn, nhanh chóng loạng choạng lết đến quỳ xuống bên chân chủ nhân. Lương Phi vén lên lớp áo, lộ ra tráng kiện dục vọng. Hoan quỳ gối giữa hai chân Lương Phi, thẳng lưng ngẩng đầu vươn đầu lưỡi phấn nộn khẽ liếm mút dục vọng của chủ nhân, chậm rãi đem vật đang trương dần kia hàm nhập khoang miệng, dùng sức nhả ra nuốt vào. Hắn hy vọng như vậy có thể khiến chủ nhân cao hứng, sẽ lưu tình không đối xử quá thô bạo với hắn.

Dục vọng của Lương Phi bị khoang miệng Hoan gắt gao bao vây, hắn cảm thấy được một loại khoái cảm trước nay chưa có đang bừng bừng dậy lên, tuy rằng từ sau lúc trưởng thành tới giờ hắn vẫn luôn cùng thị thiếp và nô lệ thị tẩm, nhưng cũng chỉ là ở hạ thân bọn họ đạt tới cao trào, phát tiết dục vọng mà thôi. Mà giờ đây, trong khoang miệng khiêu khích của Hoan hắn lại nhịn không được dễ dàng đạt tới cao trào, một cỗ trọc lưu mạnh mẽ bắn ra, Hoan không kể dơ bẩn nuốt hết vào bụng không dám để chảy ra một giọt. Những chủ nhân trước kia đều ra lệnh cho hắn như vậy, bắt hắn nuốt vào toàn bộ dịch thể của chủ nhân, nếu bất cẩn để chảy ra một giọt sẽ nhận lấy hết thảy đòn roi.

Hoan đương chờ đợi đợt phục vụ kế tiếp, đã thấy Lương Phi rút ra thịt khí, nhận ý bảo Hoan xoay người sang hướng khác.

Hoan nhanh chóng xoay người quỳ sấp xuống, dạng lớn hai chân, nâng mông lên, bởi vì hai tay bị trói ngược phía sau, nên hắn chỉ có thể dùng bả vai dán mặt xuống đất chống đỡ thân thể. Dục vọng của Lương Phi lại muốn bị khơi mào, hắn không kịp nghĩ bất cứ thứ gì, nhất cử động thân đâm thẳng vào u huyệt. Hoan oằn người chịu đựng, thống khổ vặn vẹo thân hình, lại tận lực phối hợp luật động của Lương Phi, để cho dục vọng của chủ nhân có thể dễ dàng đi vào tận nơi sâu nhất trong hắn.

..

“Ân...... A...... Chủ nhân, ngài thực dũng mãnh, xin hãy vào tận bên trong càng sâu càng tốt.” Hoan không ngừng mời gọi phun ra những lời rên rỉ cầu xin, chủ nhân trong quá khứ của hắn thích nhất là nghe những loại thanh âm đê tiện *** đãng như thế, nếu thời điểm hắn bị thao không gọi mời như vậy, sẽ khiến cho chủ nhân không hưng phấn hưởng thụ, ngoài ra bình thường lúc nào cũng phải vờ thành kẻ câm. Chủ nhân cho rằng ngay cả kêu gào trên giường cũng không được cho phép, căn bản nô lệ không có quyền nói chuyện, đó là điều tất yếu không ai phủ nhận. Cho nên mặc cho thân thể nhận hết thống khổ đau đớn, Hoan vẫn ra sức gọi mời, “Chủ nhân, thỉnh ngài hung hăng thao ta đi, ta thân mình *** đãng khát cầu ngài đùa bỡn.”

Thật là tự nhận thấp hèn, Lương Phi trong lòng càng thêm miệt thị, động tác càng lúc càng thô bạo. Hắn một tay giựt mạnh sợi xích trước ngực Hoan, tay kia nắm chặt ngọc hành Hoan dụng sức bóp nắn, đem dục vọng bản thân ra sức tống đẩy mãnh liệt va chạm vào tràng bích Hoan. Ngọc hành của Hoan nhận hết tra tấn, thống khổ không ngừng run rẩy, từ đỉnh kim linh càng liên tục phát ra những tiếng vang thanh thúy ngân nga. Tay Lương Phi vô tình chạm đến tấm kim bài, sờ soạng trên bề mặt tựa như được khắc một chữ.

“Hoan.” Lương Phi thuận miệng đọc ra.

“Ân...... A...... Chủ nhân, ngài có cái gì phân phó?” thanh âm Hoan run rẩy lên tiếng, kỳ thật đã đau đến nổi ngay cả hít thở cũng đã rất khó khăn, nhưng bằng kinh nghiệm của những chủ nhân trước, sẽ không có ai dễ dàng buông tha cho hắn như vậy, như thế này chỉ là những động tác nhẹ nhàng làm nóng cơ thể mà thôi.

“Hoan, là tên của ngươi?” Lương Phi trong lòng không khỏi cười thầm, chủ nhân trước kia của hắn cư nhiên có thể nghĩ ra phương pháp khác biệt như vậy, đem tên của hắn treo lủng lẳng tại vị trí đó.

“Đúng vậy, chủ nhân.” Hoan không biết chủ nhân tiếp theo sẽ muốn làm gì, nhưng dù hắn có lo sợ đến đâu, tất cả cũng chỉ là vô dụng.

“Là do chủ nhân trước kia của ngươi đặt tên cho?”

“Có thể là vậy, vì đồ vật kia từ trước tới nay vẫn luôn ở trên người ta.”

“Hoan, ngươi có biết tên ngươi có nghĩa là gì không?” Lương Phi không hiểu tại sao lại hỏi ra những lời như vậy, vừa từ miệng nói ra thoáng có chút hối hận, một tên nô lệ như thế nào lại có thể tự hiểu được ý tứ đó, chỉ e là đến ngay cả tên của mình cũng chưa chắc biết viết nữa là.

” Nghĩa của nó là vui vẻ.” Hoan cũng không biết tại sao lại bất giác thốt ra như vậy, hắn đâu có biết chữ? Nhưng rõ ràng, hắn quả thật là biết chữ “Hoan” được viết như thế nào, và có ý nghĩa gì. Không lẽ là trước đây đã từng nghe người ta nói qua, cũng có thể như vậy lắm.

“Ngươi có biết cái gì gọi là vui vẻ hay không?”

“Khoái hoạt? Thời điểm bị chủ nhân sáp nhập đùa bỡn chính là khoái hoạt.” Hoan tiếp tục rên rỉ, bởi vì khó có thể chịu được thống khổ cùng mị dược tác dụng, khiến hắn không kịp suy xét gì nữa, tựa theo thói quen trước kia, biết chủ nhân thích nghe những lời này, trong tán loạn ý thức, mơ hồ lên tiếng, “Chủ nhân, thỉnh đừng ngừng lại,...... Ân...... A......”

“Đây là thứ ngươi gọi là khoái hoạt a, được rồi, ta đây sẽ thỏa mãn thân thể *** đãng ti tiện của ngươi.” Lương Phi hai mươi xuân đầu, tinh lực tràn đầy, một mực trên người Hoan phát tiết đến rạng đông, mới ngã người xuống giường ngủ thiếp đi.

Hoan trên người mị dược dần dần mất hết tác dụng, hạ thể cũng đã đau đến tê liệt, trước khi hắn mất dần ý thức cố lê lết về phía góc tường. Trong quá khứ, sau khi chủ nhân phát tiết xong liền đá hắn ra khỏi phòng, hắn thầm nghĩ thật là may mắn, tân chủ nhân hình như không định đuổi hắn ra phía ngoài, trần trụi nằm trong phòng so với cơn rét lạnh ngoài sân thì quả thật ấm áp hơn rất nhiều.

Lương Phi vừa tỉnh lại phát giác mặt trời đã lên cao, nhớ tới còn vài chuyện quan trọng chờ hắn xử lý, vớ vài bộ quần áo mặc vào, qua loa rửa mặt rồi vội vàng rời đi, căn bản không hề chú ý tới Hoan đang cuộn mình trong góc phòng. Bởi vì đau xót cùng rét lạnh Hoan vẫn mê man như trước, thân mình run lên nhè nhẹ, từ hạ thân chậm rãi chảy ra máu tươi, đọng lại ở bên mép đùi một mảng đỏ sậm.

Thời điểm Lương phi ở phòng cấm quân doanh ăn cơm trưa, bỗng nhiên chợt nhớ tới Hoan, tối qua có phải mình đã quá thô bạo, tiểu tử kia không biết có chịu đựng nổi không? Vì thế liền với tay gọi người hầu, thấp giọng phân phó: “Ngươi quay lại phủ đệ, xem tên nô lệ hôm qua ta mang về đang ở đâu, tìm được hắn thì đem đi tắm rửa sạch sẽ, tối về ta không muốn nhìn thấy một cái xác dơ bẩn như vậy nữa.”

Gã hầu kia trở lại phủ đại tướng quân, Hoan vẫn như cũ, nằm hôn mê trên sàn nhà trong góc phòng Lương Phi. Thị vệ thấy thế, liền gọi hai hạ nhân tới kéo lê Hoan đến bên biên giếng, đem vết thương trên thân người từ trong ra ngoài tẩy trừ sạch sẽ. Một bên nước giếng lạnh lẽo kích thích miệng vết thương, một bên bọn hạ nhân dùng sức chà xát tẩy rửa, khiến Hoan đau xót tỉnh lại.

Bọn hạ nhân tẩy trừ xong, xin chỉ thị người hầu kia có nên cho hắn uống mị dược hay không. Gã hầu kia cân nhắc suy nghĩ, chủ nhân có thể tối nay còn muốn cùng Hoan thị tẩm, nhưng giờ hắn thân thể thập phần suy yếu, u huyệt rách tóet, vết thương căn bản còn chưa kịp khép lại, nếu… còn bị hạ loại mị dược mãnh liệt này nữa sẽ khiến miệng vết thương huyết lưu không ngừng. Chủ nhân chắc cũng không muốn tên nô lệ này nhanh như vậy đã chết ngất, tên hầu vì thế quyết định trước không quán mị dược cho Hoan, chờ đến tối chủ nhân trở về tái xin chỉ thị cũng không muộn.

Tầm tối, Lương Phi trở lại trong phủ, gã hầu kia liền chạy đến xin chỉ thị về chuyện dùng mị dược, Lương Phi cau mày sắc mặt rất khó coi, bởi vì tên hầu này hoàn toàn hiểu lầm dụng ý của hắn, hắn căn bản chỉ là muốn sai người rửa sạch miệng vết thương cho tên nô lệ đáng thương kia thôi. Chậc, quên đi, hắn phất tay: “Không cần rót dược cho hắn, đưa vào phòng ta đi.”

Hoan bởi vì hạ thể bị lăng nhục quá độ, căn bản vô lực đứng lên, hầu như là bị người khác giữ chặt xiềng xích ở cổ bán túm bán tha, đưa đến phòng của Lương Phi. Hoan hai tay bị trói ngược phía sau, xiềng xích trên chân vẫn còn nguyên, không được mệnh lệnh của chủ nhân chẳng ai vì một tên nô lệ mà dám mở khóa xiềng xích bao giờ.

Lương Phi nhìn thấy bộ dạng này của Hoan, sắc mặt trầm xuống, nhóm tôi tớ đứng một bên, cũng lẵng lặng biết chuyện rời khỏi phòng.

Hoan quỳ rạp trên mặt đất, miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn thấy chủ nhân ăn mặc chỉnh tề ngồi bên cạnh bàn mà không phải trên giường, hắn trong lòng hoảng sợ. Chủ nhân trong quá khứ của hắn, nếu không tự mình thượng hắn như bình thường thì sẽ nghĩ ra không ít thủ đoạn tra tấn tàn khốc, để tìm thú vui, làm cho hắn quay cuồng gào khóc, thống khổ không thôi. Hoan nhìn thấy trên bàn bày một mâm long nhãn cùng mấy trái táo, hắn khẽ nhếch lên đôi môi nhạt thếch mấp máy, long nhãn cũng được đi, nhưng trái táo lớn như vậy làm sao có thể nhét vào nơi đó được. Trên bàn còn có một cái giá đỡ nến bằng bạc, trên đó có cắm một ngọn nến đỏ thật lớn, đã cháy gần hết nửa cây, Hoan nhìn thấy ngọn lửa đang bập bùng cháy kia, không khỏi choáng váng. Hắn từng bị treo ngược trên cao, hạ thể cắm vào một ngọn nến mảnh nhỏ, sáp nến từng giọt từng giọt nhỏ lên những vùng lân cận u huyệt hắn, da thịt hắn không ngừng bị bỏng rát đau đớn, mà phía trên giá nến còn có một que sắt cắm vào linh khẩu nhỏ hẹp của hắn, cây này cháy xong thì thay một cây mới khác, cứ thế liên tục suốt một ngày một đêm. May thay, nơi này chỉ có một cây nến thôi.

Hoan đoán chủ nhân rốt cuộc sẽ dùng loại phương pháp này để tra tấn hắn, chỉ vẫn là từng loại từng loại rồi cũng sẽ mau tới cả thôi, nhưng hắn lại thấy bàn tay chủ nhân hướng tới một con dao nhỏ phía trên quả táo.

Lương Phi vốn muốn dùng dao gọt vỏ ngoài trái táo để dễ ăn, lại phát hiện ánh mắt Hoan dõi theo bàn tay hắn vẻ mặt kinh hoàng mà tuyệt vọng, thân thể không kềm được cơn run rẩy, không sai người quán mị dược cho hắn, hắn rốt cuộc là sợ cái gì chứ?

“Ngươi sợ cái gì?” Lương Phi lên tiếng hỏi.

“...... Chủ nhân, van cầu ngài, cầu ngài buông tha ta một lần đi......” Hoan nhỏ giọng cầu xin, mặc dù hắn biết loại cầu xin bình thường này vốn không có tác dụng gì cả, nhưng là hắn thật sự chưa bao giờ từng nghĩ, chủ nhân lại đem con dao kia cắm vào hạ thể hắn, như vậy hắn nhất định là không thể nào sống nổi. Tuy việc còn sống là cùng cực thống khổ, nhưng Hoan vẫn chưa muốn chết, tận sâu trong tâm khảm hắn, vẫn còn có chuyện gì đó mà hắn vẫn chưa hoàn thành.

“Ngươi nghĩ rằng ta muốn làm gì ngươi?” Lương Phi bất đắc dĩ cười hỏi, thực không hiểu tên nô lệ này suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ nghĩ mình có thể ăn hắn được sao?

“...... Dao, con dao, chủ nhân, cầu ngài, cầu ngài đừng dùng con dao đó cắm vào ta...... Hoa quả, nến, bất cứ cái gì cũng được, ta sẽ luôn vâng lời mà, ngài bắt ta làm gì ta cũng làm...... Cầu ngài, đừng......” Hoan cực kì tuyệt vọng, bế tắc nhắm nghiền con ngươi, từ khóe mắt chảy xuống hai hàng thanh lệ.

Thâm tâm Lương Phi bỗng dâng lên một cỗ vô danh đau lòng, nguyên lai chủ nhân trước kia của Hoan vẫn luôn đối xử với hắn như vậy, trách không khỏi hắn lại sợ hãi thu thành bộ dáng thế kia. Tên nô lệ gầy yếu đáng thương này rốt cuộc đã chịu bao nhiêu tra tấn? Không muốn lại dọa thêm hắn, Lương Phi buông dao xuống, ôn hòa nói: “Ngươi không cần phải sợ, ta không dùng con dao này tra tấn ngươi đâu.”

Hoan nghe xong câu đó mở to mắt giật mình nhìn chằm chằm Lương Phi, qua một hồi lâu hắn mới dám dùng ngữ khí khiêm tốn, khe khẽ mỉm cười nói: “Ngài thật sự là một chủ nhân hết sức nhân từ.”

Lương Phi nhìn ra Hoan đang miễn cưỡng cười gượng, hoàn toàn là vì lấy lòng chủ nhân mà giả vờ vui vẻ, Hoan chỉ biết nói những lời này thôi sao? Hắn rất muốn biết tột cùng suy nghĩ của Hoan là gì.”Ngươi hiện tại muốn làm cái gì nhất?” Lương Phi hỏi.

Hoan không cần nghĩ ngợi, lập tức trả lời: “Thỉnh chủ nhân thượng ta đi, ta thân mình *** đãng khát vọng ngài đùa bỡn.”

Lương Phi nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt sắc tái nhợt kia của Hoan mang theo ánh mắt mê ly ngây người, trong lòng dâng lên lửa giận, làm sao có thể nói những lời *** loạn như vậy? Cho dù có là hạng nô lệ ti tiện nhất cũng không thể thích bị người khác cường bạo như thế.”Thấp hèn!” Lương Phi quát lớn, một bạc tai mạnh mẽ giáng xuống làm Hoan lảo đảo ngã ra trên đất.

Khóe miệng Hoan tràn ra máu tươi, làm cho nét tươi cười của hắn càng thêm quyến rũ, chủ nhân sao lại đánh hắn? Có lẽ chủ nhân thích bạo lực huyết tinh, hay chăng biểu hiện của hắn vẫn chưa đủ *** đãng. Vì thế Hoan cố gắng quỳ sấp xuống, đem hai chân tận lực dạng lớn, dù bị trói ngược phía sau, nhưng hai tay vẫn cố với đến chỗ chiếc khoen nằm gần u huyệt, banh rộng tiểu huyệt của mình ra, rồi cúi đầu hàm trụ sợi xích trước ngực, phát ra những tiếng rên rỉ không rõ ràng, mơ hồ cầu xin: “...... Thỉnh chủ nhân hãy thượng ta đi......” Bị chủ nhân sáp nhập so với nhồi long nhãn hoặc cắm nến vào, trong lòng chí ít cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Lương Phi thật không ngờ Hoan lại *** đãng đến mức này, chỉ vừa bày ra tư thế kiều mỵ cùng thở dốc rên rĩ đã khơi dậy được dục hỏa tận sâu trong hắn. Nhưng vì lý trí hắn thừa biết nếu thượng lần nữa, tiểu huyệt Hoan sẽ rách toét như cũ, chiếc khoen kia chỉ mới vừa được giựt vài cái đã tràn ra máu tươi, miễn cưỡng tiếp nhận dục vọng hắn nhất định sẽ huyết lưu không ngừng. Vậy, vì cớ gì Hoan còn muốn khiêu khích hắn? Hắn vì sao không chịu nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng?

“Ngươi còn không nói thật ta sẽ đánh ngươi.” Lương Phi lên tiếng uy hiếp.

Thân thể Hoan càng run rẩy hơn nữa, hắn đoán không ra chủ nhân rốt cuộc muốn nghe hắn nói gì, hắn đành đem những lời *** đãng thấp hèn nhất mà hắn biết nói ra hết, thình cầu chủ nhân thượng hắn. Nhưng những lời này hiển nhiên vẫn không làm cho chủ nhân vừa lòng, gót giày của chủ nhân rơi như mưa trên tấm thân trần trụi của hắn, hắn vô lực chống đỡ cũng không dám trốn tránh, bị đánh đến tận lúc từng ngụm từng ngụm phun ra máu tươi, hắn mới ý thức được có lẽ chủ nhân chính là muốn viện cớ đánh hắn, dù hắn nói cái gì cũng đều vô dụng, vì thế hắn an phận ngậm miệng, tiết kiệm chút khí lực ít ỏi còn lại.

“Ngươi sao lại không nói? Ngươi muốn làm cái gì?” Lương Phi đá vài cái vào thân mình người đã ngã trên mặt đất vốn không nhúc nhích, hắn hội có chút hối hận vì trong cơn nóng giận ra tay quá nặng. Hoan đã muốn lâm vào hôn mê, khụ huyết, cuộn mình lại, thể theo bản năng rên rỉ: “...... Đói...... đói quá, chủ nhân, cầu ngài, cầu ngài cho ta một chút thức ăn đi......”

Thì ra hắn muốn ăn, nguyên lai chỉ đến khi hôn mê, mới dám nói ra sự thật.

Hoan từ trong cơn mê lập tức tỉnh lại, còn chưa mở mắt, hắn đã ngửi được hương vị thức ăn, hệt như đang ở một nơi rất gần mình vậy. Là hắn nằm mơ, phải không? Vì sao mở to mắt vẫn có thể nhìn thấy một mâm điểm tâm bày ra trước mặt, hắn hít một hơi thật sâu, cũng cảm thấy dường như cơn đói kia đã giảm đi một chút.

“Ngươi đói bụng mà, hết thảy đều là cho ngươi đó, ăn đi.” Lương Phi vừa thấy hắn tỉnh dậy, liền đối hắn lên tiếng.

“Cho ta ăn ư? Là thật sao?” Tuy rằng bụng Hoan cực đói, nhưng vẫn cố xác nhận lần nữa. Chủ nhân trước, chưa từng có tâm địa tốt như vậy, không phải đùa giỡn hắn chứ, hay đây chỉ là màn khởi đầu cho một vòng tra tấn mới khác.

“Đúng vậy, ta lệnh cho ngươi đem toàn bộ cả bàn điểm tâm này ăn hết.” Lương Phi không kiên nhẫn trả lời.

Hoan thật sự đói bụng lắm, mặc kệ kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, hắn chỉ hy vọng bản thân thật mau đem hết những thức ăn kia cho hết vào bụng, trước khi chủ nhân kịp thay đổi chủ ý.

Lương Phi chưa từng thấy qua bộ dáng ăn uống ngấu nghiến như thế, chỉ nháy mắt điểm tâm trong chén đĩa đã hết sạch, ngay cả những mẩu vụn cũng bị đầu lưỡi Hoan liếm láp sạch sẽ không chừa một mẩu: “Ngươi mấy ngày không ăn rồi? Chẳng lẽ không có ai với ngươi ăn uống gì à, sao lại ăn gấp gáp như vậy?”

Hoan liếm chút đôi môi khô khốc, nhỏ giọng nói: “Chung cũng được năm ngày rồi. Ta thật sự rất sợ, sợ hãi chủ nhân sẽ thay đổi chủ ý.”

Lương Phi chỉ cảm giác có một thứ gì đó nghẹn ứ trong cổ họng, một chữ cũng không nói nên lời.

Hoan ý thức được lời nói của mình sẽ làm cho chủ nhân tức giận, hấp tấp sửa lại: “Chủ nhân thiện lương nhân từ, có thể làm nô lệ của chủ nhân thật sự là thứ hạnh phúc lớn nhất trên đời.”

Năm ngày không ăn cơm, nhâm nhân chà đạp, thời điểm thanh tỉnh đến ngay cả đói cũng không dám nói, thống khổ như thế nào cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng, còn mạnh miệng tươi cười, dùng hết mọi tư thế khuất nhục để tìm kiếm nụ cười nơi chủ nhân, đây là cuộc sống hiện thực của Hoan. Tất cả các nô lệ đều sống như vậy sao? Một cuộc sống thê thảm như thế, nếu đổi ngược là Lương Phi, sống như vậy không bằng sớm chết đi, sớm được giải thoát.

“Từ khi được sinh ra đến giờ ngươi đã là nô lệ ư? Vẫn luôn sống cuộc sống như thế sao?”

Hoan ngẩng đầu, ánh mắt mê man: “Ta chỉ nhớ rõ những chuyện ba năm gần đây ở Bình Viễn Hầu phủ, những chuyện trước đó không hề có ấn tượng gì, bất quá cũng chỉ là một thân nô lệ, có như thế nào cũng đều giống nhau cả thôi.”

Lương Phi phát giác Hoan ngoại trừ kêu gào rên rỉ trên giường, cách nói năng xử sự bên ngoài đều rất khác, hắn dùng từ tao nhã giọng nói nhu hòa, không giống với bản năng của một tên nô lệ thấp hèn nên có. Hơn nữa Bình Viễn Hầu – Đoạn Lăng Tiêu là một lần vũ phu trên dười triều đình đều ăn nói thô tục, khẳng định sẽ không cố sức bồi dưỡng nô lệ hòa nhã, chẳng lẽ Hoan trước kia cũng không phải là nô lệ của Đoạn Lăng Tiêu? Lương Phi trong lòng nghi hoặc, nhưng Hoan đã hoàn toàn mất đi trí nhớ, những chuyện trước ba năm gần đây cố thế nào cũng không nhớ nổi, đến ngay cả việc làm sao tiến vào Bình Viễn Hầu phủ cũng đều không có ấn tượng nốt. Hay thử tìm một cơ hội nào đó, tra xét một chút bản ghi chép mãi tiến nô lệ của mấy năm gần đây tại Bình Viễn Hầu phủ, Lương Phi xua đi ý niệm trong đầu không muốn tiếp tục ép hỏi Hoan nữa, phất tay nói: “Ta phải nghỉ ngơi, ngươi cứ ngủ ở trong phòng đi.”

Hoan như trút được gánh nặng, đang muốn lê lết đến biên tường, lại bị Lương Phi gọi lại: “Ngươi chờ một chút.” Chẳng lẽ chủ nhân thay đổi chủ ý? Bất quá cũng không sao, Hoan sớm tập thành thói quen, dù sao hiện tại cũng đã ăn no, có một chút khí lực, thống khổ như thế nào cũng sẽ không dễ dàng ngất đi.

Lương Phi gọi hắn lại, là vì nhìn thấy hai tay Hoan vẫn đang bị trói phía sau, trên người lại có thương thế, cử động nhất định sẽ rất khó khăn, nghĩ muốn đem còng tay hắn gỡ xuống. Lương Phi đi đến sau lưng Hoan, nhìn kỹ cái khóa còng kia, phát hiện chiếc còng này căn bản không có lỗ cắm chìa khóa, hai cái còng này cùng nối với một đoạn xích sắt tương thông, ước chừng là nung đỏ rồi gắn trực tiếp lên cổ tay Hoan. Trên làn da ở cổ tay Hoan ngoại trừ dấu ngấn do ma sát còn có vết tích bị phỏng rất nặng.

Thân thể Hoan run lên nhè nhẹ, chủ nhân có phải là muốn thân mình hắn hay không? Dường như đang xem còng khóa ở tay hắn, chẳng lẽ chủ nhân không hài lòng với nó, muốn đổi một bộ khác cho hắn ư? Chủ nhân vẫn không thượng hắn, mà là gọi hạ nhân tới cầm theo một cây búa tiến vào. Hoan bị lật sấp lại, mặt dán trên đất, từ sau truyền đến những tiếng đập gõ “Đinh đinh đang đang ” không ngừng, chiếc còng khóa kia cuối cùng cũng được gỡ xuống.

Lương Phi phất tay ý bảo hạ nhân lui ra, từ trên giường tùy tiện kéo xuống một tấm đệm lông mềm mại, đặt trên người Hoan: “Đắp cái này ngủ.”

Hoan cảm kích rơi lệ, trong trí nhớ của hắn đây là buổi tối ấm áp nhất mà hắn từng biết, vừa được ăn no lại có đệm lông chống lạnh, tuy rằng vẫn không có quần áo để mặc hơn nữa lại ngủ dưới đất, nhưng hai tay của hắn đã có được một chút tự do, có thể đem tấm đệm cẩn thận quấn chặt trên người. Nếu mỗi ngày đều có đồ ăn, được bọc chăn ngủ trong phòng chủ nhân, chính là thứ hạnh phúc mà một nô lệ như hắn tha thiết mong ước.

Ngày hôm sau, Lương Phi bảo hạ nhân tìm một bộ quần áo, mang đến cho Hoan mặc. Trong luật lệ của Xích Quốc có quy định, nô lệ không được mang tất hài và mặc quần dài, phải dùng còng và xích khóa trụ hai cổ chân để phòng ngừa nô lệ bỏ trốn, nếu nô lệ được mặc quần áo thì nhiều nhất cũng chỉ có thể mặc một lớp, hơn nữa phải để lộ ấn ký nô lệ trên cánh tay, nếu làm trái những quy định kể trên sẽ bị coi là cố ý phản kháng, một khi phát hiện lập tức xử tử, chủ nhân của nô lệ đó cũng buộc phải nộp phạt lên trên một số tiền nhất định.

Tuy rằng chỉ là một lớp vải thô cũ khoác lên, chiều dài chỉ miễn cưỡng đến đầu gối, ống tay áo ở tay phải bị xé rách lộ ra ấn ký nô lệ đỏ đậm trên cánh tay, bên ống tay áo trái cũng chỉ rách mướp dài tới khuỷu tay, nhưng đối với Hoan bấy nhiêu là quá đầy đủ rồi. Trong trí nhớ ba năm ít ỏi của hắn, đây là lần đầu tiên hắn được mặc quần áo, còn có thể che khuất nơi tư mật bị lăng nhục, khiến vết thương chưa khép miệng trên toàn thân thể cảm giác được một tia ấm áp.

Hoan được Lương Phi dẫn đến mã phòng ở hậu viện, dọc đường đi Lương Phi cũng không giống với chủ nhân trước dùng sức lôi kéo xiềng xích trên cổ Hoan, sợi xích tùy ý buông thòng trước người Hoan, lúc chấm đất lúc lại không. Hoan có thương thế trên người, hai chân cũng bởi vì hạ thể rách toét nên mỗi bước đi đều cực kì gian nan chậm chạp, nhưng Lương Phi lại không đấm đá hay quở trách hắn, Hoan biết phận liền cắn răng cố sức bắt kịp đi theo.

Lương Phi chỉ vào một con ngựa màu đỏ sậm trong chuồng, cao giọng nói: “Đó là con tuấn mã ta thích nhất, hôm nay ta sẽ cưỡi nó cùng ngươi ra ngoài.”

Nguyên lai chủ nhân cho hắn mặc quần áo là muốn dẫn hắn đi ra ngoài, không biết là làm chuyện gì? Hoan bước nhanh hai bước ở trước ngựa chống hai tay quỳ sấp xuống. Hắn nhớ rõ chủ nhân trước kia, lúc lên ngựa chuyên bắt nô lệ lót chuồng, là thân nô lệ đương nhiên phải nhất nhất nghe theo, kính cẩn quỳ rạp trên mặt đất, trên lưng còn đặt một tấm mao thảm thượng đẳng đỏ thắm, để tránh thân thể nô lệ ti tiện làm bẩn gót giày chủ nhân.

“Tránh ra mau.” Lương Phi có chút căm tức, tìm một đồ lót chuồng ư, hắn đâu phải ông già, không đủ sức leo lên sao?

“Chủ nhân, thực xin lỗi.” Hoan bi thương lui sang một bên, hắn vừa gầy yếu lại dơ bẩn đến ngay cả làm đồ lót chuồng cho chủ nhân cũng không xứng, nhưng nơi này lại không có nô lệ khác, chủ nhân làm thế nào lên ngựa được? Trong lúc hắn đang loay hoay suy nghĩ đã thấy chủ nhân phi người nhảy lên, liền thoải mái ngồi trên yên ngựa, thân thủ lưu loát như vậy lại khiến Hoan mơ hồ cảm giác như đã thấy được dáng dấp ấy ở đâu đó, dường như chính hắn cũng đã từng ngồi phiêu diêu rong ruổi trên lưng ngựa như vậy. Đương trong cơn tràn trề vui sướng lại nhất thanh hoảng hốt, là mộng tưởng hão huyền ư? Hoan tự giễu: hắn chỉ là một tên nô lệ ti tiện làm sao có thể thong dong ngồi trên yên ngựa?

Lương Phi chăm chú nhìn bộ dáng có chút đăm chiêu của Hoan, mớ tóc dài buộc lại quyến rũ phủ xuống lớp quần áo thấp kém ẩn hiện vài phần anh khí, dưới đáy mắt trong xanh như nước phảng phất vẻ thâm trầm đau thương, tản ra một loại mị lực bất khả tự chủ. Với dung mạo và khí chất như vậy càng không giống với một tên nô lệ ti tiện chỉ biết dùng thân thể để lấy lòng chủ nhân. Hoan từng nói, hắn chỉ nhớ rõ những chuyện xảy ra trong ba năm ở Bình Viễn Hầu phủ, vậy trước ba năm đó hắn ở nơi nào, đến tột cùng thì hắn là ai? Hắn thật sự chỉ là tên nô lệ thấp hèn, để mặc cho người người chà đạp hay sao?

Những lúc rảnh rỗi, Lương Phi thường cưỡi chiến mã của hắn đến ngoại thành đi dạo một vòng quanh núi, dắt ngựa đi ra ngoài khiến tâm tình hắn được thả lỏng. Hắn cũng không biết vì sao hôm nay lại mang Hoan theo cùng, có lẽ nhất thời tâm huyết dâng trào. Những bữa tiệc xã giao làm hắn phiền chán, mà mới đây lại nghe nói Hoàng Thượng đang dự tính đem công chúa gả phối cho hắn, Hoàng Thượng tứ hôn, hắn thân làm thần tử, chưa lập gia thất, lại không hề có hôn ước với ai, lấy cớ gì mà cự tuyệt đây. Trong tiềm thức hắn chưa bao giờ từng nghĩ sẽ lấy công chúa làm vợ, đây gọi là lấy vợ sao, rõ ràng là đi thỉnh Bồ Tát về nhà, ba quỳ chính lạy cẩn thận hầu hạ, tuy rằng làm Phò mã thân phận hiển hách, nhưng chỉ sợ những ngày tự do thoải mái như thế này tuyệt đối sẽ không còn nữa.

Xiềng xích ở cổ Hoan tuy rằng không bị xích vào sau ngựa, mà chủ nhân cưỡi ngựa cũng chỉ là nhàn nhã dạo bước, nhưng hắn phải cắn răng tận lực mới có thể mau chóng đuổi kịp. Nếu hắn chậm chân ngã xuống, mớ xiềng xích trên cổ không được cố định, lại không bị chủ nhân còng tay dẫn theo, rất có có thể sẽ bị lầm cho rằng có ý định chạy trốn, làm thân nô lệ như hắn vạ chăng có thể vì vậy mà đánh mất tánh mạng.

Chật vật lắm mới đi đến được vùng núi ngoại thành, chủ nhân xoay người xuống ngựa, vỗ vỗ vài cái lên mông ngựa, nó liền thong dong đi đến những vùng cỏ lân cận ung dung nhắm nháp cỏ tươi, lúc này miệng vết thương ở hạ thân Hoan đã rách nát, máu tươi theo chân chảy xuôi xuống mặt đất, hắn cũng không dám dừng lại nghỉ ngơi, cố hết sức theo sát phía sau chủ nhân đang tán bộ dọc theo triền núi.

Lương Phi ngẫu nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Hoan cước bộ lảo đảo đang cố bám sát sau hắn, giữa hai chân thoáng thấy vết máu chưa khô, trong tâm không đành lòng, vì thế dừng lại dưới một tán cây to, ngoắc tay nói: “Hoan, lại đây.”

Hoan đi đến bên chân chủ nhân kính cẩn quỳ xuống, chủ nhân là muốn ở đây nghỉ ngơi một chút sao? Hay là muốn dùng thân thể hắn để phát tiết? Hắn đang do dự có nên lập tức cởi bỏ quần áo, dùng thân thể thỏa mãn dục vọng của chủ nhân.

“Ngươi cứ việc nằm xuống, nếu mệt mỏi thì ngủ một chút đi.” Lương Phi cũng không nhìn hắn, chỉ nhẹ nhàng nói.

Hoan kinh ngạc nhìn trân trân chủ nhân, nhưng hắn không hề hoài nghi, từ đêm qua hắn đã biết tân chủ nhân là một người rất khác, là một vị chủ nhân hết sức nhân từ, ôn nhu thân thiện. Hạnh phúc như vậy hắn phải quý trọng thật tốt. Hoan nghe liền lời nằm xuống bãi cỏ, nhắm mắt lại dần dần thả lỏng, đau xót đã lấy đi hết thảy mọi khí lực nơi hắn, hắn rất nhanh liền lâm vào trạng thái bán tỉnh bán mê. Hắn mơ hồ nghe thấy chủ nhân ở bên tai nói chuyện, như đang thì thào tự nói, cảm khái biểu đạt những năm tháng phiền muộn trong ***g ngực, nguyên lai thân là chủ nhân cũng không được khoái hoạt.

Lương Phi nhìn thấy Hoan nằm một bên im lặng, trên gương mặt tái nhợt sắc đạm như nước, đôi môi rạng ngời dưới ánh nắng tỏa ra hào quang lấp lánh mê người. Hắn tự nhủ rất nhiều lần, áp lực ngày thường đã khiến tình cảm gần như tuôn ra liên tận, nhịn không được hôn lên đôi môi mọng thắm kia của Hoan.

Hoan bị hôn nhất thời bừng tỉnh, mở to hai mắt sợ hãi, cũng không dám phản kháng giãy dụa. Trong trí nhớ, hắn chưa từng có được hôn qua như vậy, cái miệng của hắn bình thường chỉ dùng để mút vào nhả ra phân thân của chủ nhân, hắn thất kinh không biết nên như thế nào ứng đối, đầu lưỡi Lương Phi lại nhân cơ hội xâm nhập khoang miệng, dây dưa khiêu khích. Hoan gần như chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào ôn nhu này, vô lực thoát khỏi. Hắn thậm chí bắt đầu hy vọng cơn mộng đẹp đẽ này vĩnh viễn cũng đừng bao giờ tỉnh lại.