Vọng Tình

Chương 29: Tiểu hồ ly biến quai liễu [ Tiểu hồ ly biết nghe lời]




Trăng trên bầu trời không còn sáng ngời như trước nữa, một đám mây đen lặng yên không tiếng động kéo đến che khuất từ lúc nào.

Phương lão bản vừa đi vừa uống mấy ngụm rượu trắng để làm ấm người, tay thì kéo kéo vạt áo, thời tiết đang lạnh như vậy, nếu không phải còn đi cầm canh gõ mõ thì hắn sớm đã trở về nhà ôm thê tử ngủ một giấc ngon lành rồi.

Đông! Đông! Đông!

Phương lão bản lấy mõ đập vào cái canh, phát ra âm thanh đơn điệu.

- Cẩn thận củi lửa, coi chừng dễ cháy!

Đi đến cuối con đường, trước mắt Phương lão bản bỗng xuất hiện bức tường của một trạch viện thật to màu xám.

Gió thổi mạnh vào những chiếc đèn lồng màu đỏ được treo ở trước đại môn khiến chúng lắc lư, lão Phương lại cất tiếng kêu lên:

- Cẩn thận củi lửa, coi chừng dễ cháy!

Vừa nói vừa xoa hai tay lại với nhau, khi đi đến trước cửa đại môn thì trong giây lát, có một bóng đen bay qua người lão Phương khiến hắn sợ tới mức giật mình, lão đứng tại chỗ, cố gắng mở to hai mắt nhìn lại.

Trừ bỏ đại môn cùng tường viện cao lớn thì chẳng có gì khác.

Hắn tự mình an ủi trong lòng, chắc chỉ là một con chim to tình cờ bay ngang qua mà thôi.

Tiếp tục đi về phía trước, chân còn chưa kịp hạ xuống, lại có một bóng trắng hiện ra, nhẹ nhàng như gió xẹt qua một tiếng.

Tóc gáy toàn thân Phương lão bản đồng loạt dựng lên, liên tục lui về sau mấy bước, phải mất một hồi mới có thể trấn định lại được.

Dụi dụi hai mắt, có cái gì đâu chứ!

Đừng nói là người, đến cả một bóng ma cũng không thấy.

Những hạt mồ hôi từ trên trán chảy xuống, thầm nghĩ đến những vong linh của người đã chết, lão Phương không dám đi tiếp.

Hắn nhớ tới những chuyện xảy ra gần đây ở trong thôn, còn có những lời đồn sau đó, trong lòng không khỏi sinh ra sợ hãi.

Bỗng một trận gió thổi qua, sau lưng liền cảm thấy lạnh lẽo.

Hắn cố gắng lấy lại tỉnh táo, lắc lắc đầu, chăm chú nhìn lại một lần nữa.

Trăng thanh gió mát, có chớp quang dịch chuyển, thầm nghĩ là tà môn nên vội vàng xoay người bỏ chạy, động tác dưới chân nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.

***

Trong Vạn Đào Sơn Trang, đèn đuốc sáng trưng, nha hoàn đã từng trải qua huấn lệnh nên dù có ra ra vào vào nối liền không dứt cũng không có nửa điểm rối loạn.

Bọn nha hoàn ngày thường vốn là những người có quy củ, tối nay lại càng không dám nói chuyện, ai cũng biết tâm tình hôm nay của đại tiểu thư không tốt, không ai có lá gan to dám đi vuốt râu hùm.

Nếu có một chút phạm lỗi chỉ sợ là chán sống rồi.

Phi Nhi lấy tay thử nước trong bồn, hơi có chút nóng, đúng thứ đại tiểu thư yêu thích.

Bọn nha hoàn mau chóng lui ra ngoài, Phi Nhi đi kiểm tra cửa phòng xong liền đi tới sau bình phong, lặng lẽ bước đến bên cạnh đại tiểu thư đang chống má ngẩn người, nói nhỏ:

- Tiểu thư, nước được rồi, Phi Nhi hầu hạ ngài cởi y phục tắm rửa.

Áo đơn mỏng manh được làm bằng tố sa, đại tiểu thư tùy ý giơ cánh tay lên, y phục giống như một áng mây phiêu phiêu lặng yên không một tiếng động treo ở trên tấm bình phong.

Một cánh tay đưa vào trong nước thử độ ấm, vì có chút nóng nên cánh tay hơi đỏ lên, chân trước chậm rãi bước tới, thân thể liền chìm vào trong bồn.

Tâm bỗng cảm thấy tĩnh lặng như nước, một chút một chút vây quanh lấy nàng.

Rốt cuộc, nàng thoải mái thở dài, tâm tình phức tạp cả ngày nay cũng buông xuống được.

Những cánh hoa cúc từ từ được thả vào trong bồn nước.

Nước này được lấy từ sơn tuyền ở phía sau núi, rất khó khăn mới lấy được nó, nên sau khi đun nóng lên rồi dùng cho tắm rửa thì có thể dưỡng nhan sắc rất tốt.

Những giọt nước trong veo theo khe hở của bồn tắm mà tràn ra ngoài, rơi xuống dưới đất tạo ra gợn sóng nhỏ.

Đột nhiên, nàng chú ý tới cánh hoa bị dính lên trên mu bàn tay của mình.

Cánh hoa ở trong tay, sắc màu kiều diễm, vốn không thể xuất hiện tại mùa hoa này nhưng có lẽ được dùng phương pháp bí truyền để chăm sóc, hơn nữa còn diễm lệ y như lúc ban đầu. Thậm chí khi đem đến gần, có thể ngửi được một cỗ hương thơm nhẹ nhàng.

Nàng thích bỏ chúng vào một ít mỗi khi tắm, hòa hợp với dòng nước mát lạnh của sơn tuyền, rất tốt đối với làn da.

Nàng không muốn tự bạc đãi chính mình, những chuyện này đối với nàng mà nói chỉ là chuyện thường tình.

Vậy nên, khi đại tiểu thư nhìn thấy nô tỳ Hoa nhi kia biến sắc vì chuyện này thì rất muốn phát tác, nhưng sau khi suy tư một lúc thì không nói gì hết.

- Phi Nhi, nước này không quá nóng, đổ thêm nước đi. – Đại tiểu thư không quay đầu lại, thản nhiên phân phó.

Phi Nhi từ nhỏ đã đi theo nàng, tất nhiên là hiểu được tính tình của nàng.

Nhẹ nhàng đem nước một chút, một chút đổ vào trong bồn, đại tiểu thư thoải mái dựa lưng vào vách bồn, đầu tựa trên thành bồn.

Vào thời điểm này, ở phía sau của đại tiểu thư chính là nơi có tính cảnh giác thấp nhất.

Lúc này, nàng đã không còn tỉnh táo như bình thường, những suy nghĩ trong đầu hoàn toàn được thả lỏng.

Nâng đầu lên, nàng nhắm mắt lại, dịch chuyển thân thể một chút, Phi Nhi thức thời đi tới cửa, đứng ở bên gian ngoài, chỉ chờ đại tiểu thư nghỉ ngơi xong thì phân phó.

Ngay tại lúc đại tiểu thư giống như đang ngủ say thì cửa phòng trong giây lát đột nhiên bị mở rộng.

Rầm!

Cửa phòng đập mạnh vào vách tường, gió mạnh mẽ thổi bay y phục nằm trên tấm bình phong rồi rơi xuống bồn tắm của đại tiểu thư.

Nàng cả kinh hét to một tiếng, lập tức đứng dậy bước ra ngoài, lấy áo ngoài vội vàng mặc vào người.

Thật là trùng hợp, cũng không biết tại sao mà một góc của ngoại bào bị kẹt, “xoẹt” một tiếng, rách một mảnh vải thật lớn.

Lúc này, đại tiểu thư cũng bất chấp lễ nghi, bước ra bên ngoài, không nghĩ tới đầu lại vừa đúng đập vào lồng ngực của một người, làm cái mũi của nàng trở nên đau đớn.

Ôm lấy cái mũi, cảm giác ê ẩm khiến cho nàng muốn khóc. Ngẩng đầu lên muốn hỏi ai thật to gan, dám xông vào khuê phòng của nàng, nhưng lúc nhìn thấy người tới thì không khỏi chấn động.

- AAA!

Một tiếng thét cực kì chói tai vang vọng khắp nơi trong Vạn Đào Sơn Trang, khiến cho con quạ đen đang đậu trên cây bỗng giật mình, hoảng sợ kêu a a khắp bốn phía, vỗ cánh bay đi.

***

Phan Ngọc lau mồ hôi trên trán, miệng vết thương của hắn có chút đau nhưng khả năng khôi phục cũng không tệ lắm.

Sờ sờ mặt, cũng may Ngọc Tỳ Bà không làm mặt hắn bị thương, nếu không, hắn nhất định sẽ làm ra vài chuyện không có lý trí, cho dù có là Hồ Tứ cũng không ngăn được hắn.

Liếm liếm môi, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên có một túi nước xuất hiện trước mặt.

Phan Ngọc liếc mắt nhìn nàng, giơ tay muốn lấy thì Hồ Tứ lập tức lắc lắc đầu, cầm túi nước ra xa.

Phan Ngọc thấy thế thì thả tay xuống, tùy ý Hồ Tứ cầm túi nước để ở bên miệng hắn, đem chút nước đổ vào trong miệng mình.

Dòng nước thanh mát chảy vào trong bụng, có một ít chảy ra ngoài, Hồ Tứ liền cầm chiếc khăn trắng vì Phan Ngọc mà lau sạch, hầu hạ thật chu đáo.

Phan Ngọc vừa lòng gật gật đầu.

Thật không nghĩ tới, hắn tha cho Ngọc Tỳ Bà một con đường sống lại có thể làm cho Hồ Tứ trở thành dạng người lấy lòng như thế này, không còn giống như trước đây, luôn cãi nhau với hắn.

Nghĩ đến đây, Phan Ngọc không nhịn được lộ ra tươi cười, lười biếng xoa xoa thắt lưng, hít sâu một hơi.

Bầu trời xanh trong không giống như màu sắc tươi sáng của khối ngọc bích, tinh thuần không tỳ vết mà lại tản ra hơi nóng, vầng thái dương đem hơi nóng trải khắp mặt đất, vài ngọn gió thổi qua làm cho những cành cây tạo ra một trận xôn xao.

Ngửi thấy trong gió đưa tới có mùi khói bếp, Phan Ngọc nhắm mắt lại, từng trận gió nóng thổi đến trước mặt. có điểm nóng nhưng không quan tâm.

Phan Ngọc nghĩ, đã bao lâu rồi không có ngồi nhàn nhã, thư thái như thế này.

Không có bắt yêu, không có phiền não, chỉ đơn thuần hưởng thụ ánh nắng mặt trời, hưởng thụ gió mát, hưởng thụ bầu trời xanh trong.

Phan Ngọc suy nghĩ đến nỗi đang muốn ngủ một giấc thật ngon thì khuôn mặt tươi cười của Hồ Tứ lại xuất hiện ở trước mặt của hắn, miệng cười lớn, lộ ra hàm răng vừa trắng vừa ngay ngắn.

Ánh mặt trời chiếu sáng ở phía sau nàng tạo thành một vầng sáng màu vàng, Phan Ngọc híp mắt, trái tim không tự chủ được nhảy lên vài nhịp, có loại dự cảm không tốt, khoé miệng hơi hơi nhếch:

- Làm gì vậy?

- Đói bụng không?

Phan Ngọc đang muốn nói không đói thì đúng lúc này, cái bụng không chịu thua kém ai kia “ọc ọc” kêu lên một tiếng, mặt hắn lập tức đỏ lên không phải vì xấu hổ mà là vì tức giận.

Hồ Tứ cười càng thêm sáng lạn:

- Ta thấy ngươi khẳng định là đói bụng rồi, xem ra ta hỏi thật là đúng lúc.

Phan Ngọc khóe miệng co rút lợi hại hơn, chẳng những khóe miệng mà ngay cả mặt cũng bắt đầu co rút:

- Ngươi… Hắc hắc, ta không đói bụng, ta không đói bụng.

Phan Ngọc sẽ luôn luôn nói dối, hơn nữa có thể nói vô cùng tự nhiên.

Đây là điểm đáng kiêu ngạo nhất của hắn, dù cũng phải tùy lúc hắn mới có thể nói dối trơn tru tới vậy.

- Không đói bụng?

Hồ Tứ nghi hoặc trừng mắt nhìn Phan Ngọc, di chuyển tầm mắt nhìn xuống bụng của hắn, đang muốn lên tiếng thì lại nghe thấy tiếng lúc nãy, rốt cuộc bụng của Phan Ngọc cũng bán đứng hắn.

Phan Ngọc tức giận nhìn Hồ Tứ đang ôm bụng cười to không hề giữ hình tượng, trong lòng âm thầm nghiến răng nghiến lợi mắng Hồ Tứ đang cười đến đau cả bụng.

Phốc, Hồ Tứ lập tức che miệng lại, không dám cười ra tiếng nhưng vẫn làm Phan Ngọc nghe thấy được. Hắn ngồi nghiêm chỉnh trước bàn cơm, cầm lấy đũa, đối với bàn đầy đồ ăn lại chậm chạp không có gắp.

- Ngươi như thế nào còn chưa ăn? Ngươi nhìn đã được nửa ngày rồi đó!

Tiểu Hổ Tử tò mò nhìn Phan Ngọc, không hiểu vì sao đối với bàn đầy đồ ăn này trên mặt hắn lại có biểu tình rất đau khổ.

**

Đây là tiểu viện của một nhà nông điển hình, tường được làm bằng đất, sân đầy cỏ dại, trong viện thì có một cây táo thật to.

Tiểu Hổ Tử nói khi đến mùa thu thì trên cây sẽ ra quả táo vừa ngọt vừa lớn.

Tiểu Hổ Tử chính là nhi tử của chủ nhân ngôi nhà này.

Khi Phan Ngọc bị thương, vốn cũng không phải rất nặng nhưng do miệng vết thương lại trúng phải yêu độc, nên một khi được băng bó thì sẽ bị độc phát công tâm, đến lúc đó, Phan Ngọc chỉ có thể chết nhanh hơn mà thôi.

Vì vậy, để Phan Ngọc được dưỡng thương cho thật tốt, Hồ Tứ xung phong nhận việc đi ra ngoài tìm nơi có thể thu lưu bọn họ.

Mãi cho đến khi Phan Ngọc nghĩ mình sẽ chết ở trong động thì Hồ Tứ mới quay trở lại, chẳng những chính mình trở về mà còn dẫn theo một tiểu hài tử.

Đến tận bây giờ, Phan Ngọc vẫn còn nhớ rõ câu nói đầu tiên khi tiểu Hổ Tử nhìn thấy hắn, cũng bởi vì câu nói này mà làm cho Phan Ngọc thiếu chút nữa thì hộc máu.

Phan Ngọc nhớ rất rõ, ngày đó hắn nằm ở trong sơn động, cửa động đã được Hồ Tứ dùng phong ấn che lại, dưới thân là lớp cỏ thật dày, hắn nằm lên cũng không cảm thấy khó chịu.

Im lặng trong chốc lát, ánh mắt có chút mệt, vừa mất máu vừa trúng độc nên làm cho tính cảnh giác cùng thân thủ của Phan Ngọc thấp tới cực điểm, cũng không biết từ chỗ nào truyền đến âm thanh tí tách, giống như của giọt nước rơi xuống mặt hồ.

Lắng nghe âm thanh này, Phan Ngọc đột nhiên nghĩ tới Thường Mục.

Lúc ấy trong sơn động, Thường Mục cũng nằm như thế này.

Nhưng nếu đem Phan Ngọc cùng Thường Mục ra so sánh thì thật sự giống như trời trên và dưới đất.

Phan Ngọc đột nhiên hiểu được tâm trạng lúc đó của Thường Mục.

Không có bằng hữu, không có thân nhân, chỉ có một mình im lặng chờ chết.

Chết cũng không sao, đáng sợ nhất là chờ chết.

Phan Ngọc cũng không có lo lắng cho lắm, không biết vì sao, hắn đối với Hồ Tứ rất có lòng tin.

Hắn tin Hồ Tứ sẽ đến cứu hắn.

Phan Ngọc luôn thích một thân một mình, cho dù hiện tại bên người có thêm Hồ Tứ cũng không cảm thấy có gì khác, nhưng chính vào lúc này, có lẽ là do bị thương, có lẽ là do xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập “thình thịch, thình thịch” thật nhanh của hắn.

Thân thể không có chút sức lực nào, trừng mắt nhìn hòn đá màu xám ở trên đỉnh đầu, trong lòng bỗng có cảm giác thật thanh tĩnh, một loại thanh tĩnh đã lâu không xuất hiện vây quanh lấy hắn.

Đã không còn cường ngạnh như xưa, cũng không còn vẻ ngoài mạnh mẽ, hắn chỉ thầm nghĩ được lẳng lặng nằm ngủ một lát.

Đang buồn ngủ, đột nhiên một trận tiếng bước chân hướng đến vị trí sơn động mà hắn nằm.

Trong lòng căng thẳng, Phan Ngọc yên lặng cầm lấy miếng ngọc bội mà Thường Mục lưu lại.

Tay vừa mới tiếp xúc thì có một cỗ linh lực từ ngọc bội truyền đến tay của Phan Ngọc, sau đó yên lặng nằm trong tay hắn.

Tinh thần rung lên, hắn lặng lẽ đứng dậy nấp sau lưng một khối đá to.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần, tim của Phan Ngọc cũng chầm chậm mắc nghẹn ở cổ họng.

Từng bước, từng bước.

Hai bước, ba bước.

Phan Ngọc đếm bước chân của người tới, ngón tay cầm lấy thanh chủy thủ được giấu ở trong giày…