Vọng Tình

Chương 37: Cứu mệnh đích vẫn [ Cái hôn cứu mạng ]




Trong đầu Hồ Tứ thỉnh thoảng nghĩ như này, nếu Phan Ngọc chết, thì nàng sẽ ra sao?

Mỗi lần nghĩ đến đây, nàng kỳ thực vui đến hoa chân múa tay, nhưng lại bị một cái tát chụp tỉnh.

Mơ chỉ là mơ, chung quy là mộng tưởng hão huyền.

Nàng chỉ có thể than một tiếng bất đắc dĩ, cam chịu làm những công việc mệt nhọc.

Những lúc như vậy, nàng rất hối hận.

Vì sao lúc trước học phép thuật không học cho tới nơi tới chốn? Đến nỗi giờ phải nhận kết cục làm người nô dịch.

Chỉ đến khi nhìn bàn ăn đầy đồ ngon mới cảm thấy chuyến đi này cũng không tệ. có khi nàng cũng nghĩ, Phan Ngọc dù lợi hại cũng chỉ là phàm nhân, là người thì sẽ có sinh lão bệnh tử, rồi sẽ có ngày nàng được tự do.

Nghĩ thế nàng vô cùng cao hứng (nàng đã quên mười năm nữa sẽ phải chịu Thiên kiếp, nếu không qua được thì nàng còn chết trước cả Phan Ngọc.)

Một dòng nước mãnh liệt đánh tới thân thể Hồ Tứ, đẩy nàng ra sau vài trượng mới dừng lại.

Nếu không vận khí hộ thể đúng lúc, chỉ cần để nước tràn vào mũi, nàng nhất định chết.

Trong lúc mơ mơ màng màng, mùi máu theo không khí xộc vào mũi nàng.

Hồ Tứ mở to mắt nhìn lại, thấy Phan Ngọc một tay ôm ngực, máu ồ ạt chảy ra.

Hồ Tứ vội vàng chạy lại, đúng lúc đỡ thân thể Phan Ngọc đổ xuống, bọt khí theo miệng sùi ra ngoài, chắc chắn bị thương không nhẹ, đến cả cường khí hộ thể cũng mất hiệu lực.

Phan Ngọc vô lực nhắm mắt lại.

Dưới tình thế cấp bách, môi Hồ Tứ dán tại môi Phan Ngọc, mạnh mẽ gắn chặt, đem chân khí của nàng truyền sang, đồng thời hai chân , hai tay cũng dùng sức, cố hết sức kéo Phan Ngọc từ giữa đầm trở lên.

Kéo được Phan Ngọc như người chết lên bờ, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy làm cho Hồ Tứ nghĩ tới tử thi.

Đưa tay kiểm tra hơi thở, không có khí, sờ trong ngực, lạnh như băng.

Hồ Tứ có chút hoảng hốt.

Hắn chết rồi thì huyết khế làm sao đây?

Không thể được!

Nhớ tới người ta sơ cứu người chết đuối bằng cách ấn bụng ép nước ra, nói liền làm liền, Hồ Tứ hành động luôn.

Ấn bụng Phan Ngọc, một….hai…ba…

Ấn đã mười lần mà vẫn như cũ không có hiệu quả. Hồ Tứ chưa từ bỏ ý định, ghé vào ngực Phan Ngọc nghe, thực giống như không có tiếng tim đập.

Hồ Tứ thở dồn dập, nàng vẫn còn nhớ mang máng lúc nãy ở trong nước hắn vẫn bình thường, hiện tại lại hoàn toàn giống như người chết.

Tay chạm vào da mặt Phan Ngọc, theo bản năng dùng sức nhéo, để lại trên da hắn hình móng tay, kiểm tra hơi thở, vẫn không có.

Hồ Tứ hít sâu một hơi, nắm cái mũi Phan Ngọc, mở miệng hắn, từ từ độ khí sang, đây không phải khí bình thường, mà là hỗn nguyên chân khí Hồ Tứ ngàn năm tu luyện.

Vừa độ khí vừa chú ý tình hình Phan Ngọc, sắc mặt tái nhợt dần chuyển hồng nhuận, Hồ tứ thấy một cỗ khí ấm dần lan ra khắp người Phan Ngọc, lông mi hơi giật giật, xem ra có hiệu quả.

Lần nữa lại lần nữa, Hồ Tứ gia tăng độ khí, thấy thân thể hắn dần ấm lại, trong lòng thật cao hứng.

Mắt lóe sáng, muốn nhìn sắc mặt Phan Ngọc chuyển biến tốt không, cũng không tưởng hắn đang mở to đôi mắt đen nhìn nàng.

Hồ Tứ cả kinh, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, thậm chí còn quên đứng dậy.

Phan Ngọc một tay ôm lấy thắt lưng Hồ Tứ, một tay chống lên, nhẹ xoay người đem Hồ Tứ đặt dưới thân, cười như có như không:

- Ngươi đang làm cái gì?

- Cứu người.

Phan Ngọc nhíu mày:

- Như thế này cũng kêu cứu người?

Hồ Tứ có chút mất hứng:

- Là cứu người mà. Ta đang dùng nguyên đan của mình, truyền hỗn nguyên chân khí của ta cho ngươi đó.

Phan Ngọc cúi đầu xuống, cơ hồ gần chạm mặt Hồ Tứ.

Hồ Tứ đỏ mặt, liều mạng lui ra phía sau, bất quá sức lực không bằng Phan Ngọc, chỉ có thể cam chịu.

Nhìn khuôn mặt càng ngày càng gần, Hồ Tứ đột nhiên nghĩ hắn sẽ đánh nàng, bản năng liền ôm lấy đầu, cuộn tròn người:

- Đừng đánh ta!

- Đánh ngươi?

Phan Ngọc dở khóc dở cười, không biết vì sao Hồ Tứ lại nghĩ như vậy.

- Đúng vậy, xin ngươi, chớ đánh ta, ta biết sai rồi!

Hồ Tứ sợ tới mức nói năng lộn xộn, trong đầu vẫn nghĩ Phan Ngọc sẽ đánh nàng vì nàng cứu hắn bằng phương pháp cổ quái.

Phan Ngọc có chút mất hứng, chẳng lẽ cứu hắn là sai sao?

Xem ra tiểu hồ ly này đầu óc có vấn đề.

Bắt lấy cổ tay mảnh khảnh nàng đang ôm đầu, Phan Ngọc nhíu mày, hỏi:

- Có ý gì? Chẳng lẽ ngươi không muốn cứu ta? Muốn thấy ta chết bên trong sao?

- Là …

Hồ Tứ thốt ra, nhìn đến ánh mắt Phan Ngọc muốn giết người, lập tức tươi cười:

- Không phải!.

Nuốt nước miếng một cái, Hồ Tứ vì cái mạng nhỏ của mình mà tiếp tục lẩm bẩm:

- Ngươi đạo hạnh cao thâm như vậy, ta chỉ thừa dịp giúp ngươi, không có ta, ngươi chắc chắn cũng có thể tự tỉnh lại.

Lời nói lọt vào tai Phan Ngọc lại ra một ý nghĩa khác:

- Nói cách khác, có cơ hội, ngươi sẽ không cứu ta?

Lời này làm cho Hồ Tứ giật mình không nhỏ, trợn tròn mắt:

- Đâu phải vậy đâu, lúc ta trên núi ngay cả tiểu miêu tiểu cẩu đều cứu, sao có thể không cứu ngươi?

Phan Ngọc trừng mắt to, có chút bi ai, không nghĩ tới nàng so sánh mình với tiểu miêu tiểu cẩu:

- Không nghĩ tới, ta cứu ngươi vô số lần, ngươi lại đánh đồng ta với lũ súc sinh.

Hồ Tứ không rõ, vừa mới còn tốt, bây giờ Phan Ngọc liền trở mặt, giận nói:

- Cái gì súc sinh, sao người nói khó nghe vậy?

Phan Ngọc bực tức:

- Chẳng lẽ không đúng sao?

- Ôi

Hồ Tứ kêu một tiếng, hấp háy mắt to, tội nghiệp nói:

- Ngươi làm đau ta.

Phan Ngọc cả kinh, vội thả tay, Hồ Tứ vừa được tự do, lập tức cầm cổ tay, liếc trộm Phan Ngọc mặt không chút thay đổi, trong lòng kinh nghi bất định, không biết mình đã nói câu nào đắc tội hắn, ngay sau đó sẽ chết không chỗ chôn mất.

Phan Ngọc đau đầu thật sự, so với thân thể đau, đầu của hắn càng đau, phương thức cứu hắn của Hồ Tứ thật làm cho hắn kinh hãi.

Nhưng trong nội tâm lại dâng lên một tia khác thường, tựa hồ mong muốn cái miệng nhỏ nhắn kia sẽ lại lần nữa đặt lên thân thể hắn.

Ý tưởng vừa nảy lên, lập tức bị hắn hung hăng phủ nhận, nàng là yêu, hắn là thiên sư diệt yêu, chẳng lẽ sau khi bị thương khả năng tự chủ hạ thấp, cho nên tà độc xâm nhập, tâm ma quấy phá?

Phải, nhất định là tâm ma.

Nghĩ đến đây, Phan Ngọc lập tức buông Hồ Tứ, chủ động cách xa, cố gắng không nhìn hai mắt Hồ Tứ đẫm lệ trong suốt cùng cổ tay sung đỏ, bắt đầu che ngực vận khí chữa thương.

Hồ Tứ thấy thoải mái hơn, thổi thổi cổ tay, thầm mắng : “Bạo lực nam nhân, chết sớm đi nhá!”

- Tứ nhi.

Hồ Tứ nghe thấy tiếng gọi,thu hồi mắng chửi trong bụng, tươi cười, tuy rằng bị thương, nhưng Phan Ngọc công lực dù yếu vẫn giết chết nàng dễ dàng.

- Ngươi đang mắng ta sao?

Hồ Tứ kinh hãi, cười đến thật ngọt ngào:

- Ta nào dám, tán dương ngươi còn không kịp nha. Bảo vật ẩn ở đâu ngươi đều biết, cái mũi của ngươi…, không, ngươi thật sự quá lợi hại!

Thiếu chút nữa nói mũi hắn còn thính hơn cả mũi cẩu, chỉ sợ nói ra, nàng sẽ không toàn mạng.

Phan Ngọc hừ nhẹ một tiếng, không nói thêm gì, cho dù nàng thật sự đang mắng hắn, hắn cũng không để ý.

Điều quan trọng là hắn không nghĩ bảo bối này lại lợi hại đến vậy, hắn thiếu chút nữa mất mạng rồi, phải cẩn thận mới được.

Đột nhiên một trận âm phong nổi lên, thổi lá cây rụng sàn sạt.

Phan Ngọc nhanh chóng ôm lấy Hồ Tứ, nhào lộn một cái, chỉ nghe mấy tiếng vang nhỏ.

Hồ Tứ vừa ngẩng đầu, đã bị dọa chảy đầy mồ hôi lạnh, chỗ bọn họ vừa đứng lõm xuống một mảnh nhỏ, trơ ra đá trắng phau.

Dưới ánh trăng nhiều điểm u ám, Hồ Tứ định đứng dậy, Phan Ngọc vội vàng ngăn lại:

- Đừng nhúc nhích, trên kia có độc.

Hồ Tứ bĩu môi khinh thường:

- Thế gian này có lại thuốc nào độc được ta sao?

Động tác vung tay lại động đến miệng vết thương trước ngực Phan Ngọc, hắn đau đến mồ hôi lạnh túa ra, miệng vết thương vốn đã ngừng chảy máu giờ lại bắt đầu chảy, hắn chỉ hận không thể ngăn miệng Hồ Tứ lại.

- Ánh mắt được lắm, không hổ danh là Phan thiếu thành Lạc Dương.

Thanh âm rất êm tai, nhưng lại lộ ra vẻ gì đó âm trầm.

Hồ Tứ mặt nhăn mày nhíu, muốn thoát khỏi tay Phan Ngọc, đánh giá người suýt hại chết bọn họ.

Không, là yêu.

Hắn có tướng mạo tuấn tú, cơ hồ tương xứng với Phan Ngọc và Bạch Chước. Bắt gặp ánh mắt Hồ Tứ nhìn hắn, mắt xếch lóe lên vẻ tà mị.

- Tại hạ Nhạc Hòe, không nghĩ tới Phan đại thiếu gia lại có sở thích là yêu huyết thống thấp kém này.

Huyết thống thấp kém!

Hồ Tứ tức điên lên mất.

Nàng, nàng tốt xấu gì cũng là cửu vĩ hồ, lại còn là thiên hồ, thân phận cao quý, huyết thống thuần khiết. Huống hồ diện mạo của nàng cũng không kém như vậy đi.

- Ngươi đúng là có mắt như mù, dám gọi cô nãi nãi là huyết thống thấp kém! Nói cho ngươi hay, ta so với loại chỉ biết đi ám toán người khác như ngươi thì mạnh hơn nhiều! Hừ, xem ta làm cái gì, ngươi cũng không biết vì sao thành yêu được, mà dám bảo cửu vĩ hồ chúng ta là huyết thống thấp kém, ỷ vào mình có hình người, liền nghĩ mình thật sự là người? Buồn cười, thật sự buồn cười! Còn có, ngươi nhìn thế nào mà thành hắn thích ta? Ngươi cũng không nên hất nước bẩn vào người ta chứ!.

Hồ Tứ trời sinh võ mồm cực nhanh, vừa rồi đem tất cả bực tức trên người Phan Ngọc phát tiết hết ra. Cho nên mắng rất trôi chảy, một cỗ gió lạnh thổi đến, khung cảnh xung quanh họ như giảm xuống vài độ.

Trên trán Nhạc Hòe nổi đầy gân xanh, không nghĩ tới tiểu hồ ly này không sợ chết, dám mắng hắn.

Trong thiên hạ này, nàng là người đầu tiên.

Nhạc Hòe cười cười, nhưng trong lòng lạnh băng:

- Ngươi huyên náo to tiếng như vậy, Phan công tử, hay ngươi thay ta giải quyết nàng đi, để bên tai thanh tĩnh chút.

Hồ Tứ nhất thời khó thở, thân thủ bình thường, cổ tay chậm chạp, khí lực của nàng so với người nhà chỉ như trứng chọi đá, thế nào cũng không được, chỉ mặt dày mong Phan Ngọc nói khéo thế nào để cứu nàng.

Phan Ngọc đứng lên, phủi phủi bụi trên đất, không nhìn qua Hồ Tứ tiêu sái cười nói:

- Các hạ là người phương nào? Vì sao vừa rồi muốn đẩy Phan mỗ vào chỗ chết? Mong các hạ vui lòng chỉ giáo.

Hồ Tứ á khẩu, muốn hung hăng mắng Phan Ngọc một phen, giờ là lúc nào rồi mà còn bày đặt nói chuyện tử tế chứ?

Hiện tại lại thị uy nàng vì người lạ, muốn cùng tên kia nói chuyện phiếm sao?

Ông trời ơi, đây là cái đạo lý gì thế này?