Vọng Tình

Chương 41: Sảo khởi lai liễu [ Phiền nhiễu bắt đầu đến ]




- Xuân tàm đáo tử ti phương tận.

Lạp cự thành khôi lệ thủy can.

(nghĩa là:

Con tằm đến thác tơ còn vướng,

Chiếc nến chưa tàn lệ vẫn sa.)

Trong đình viện, người trên bàn đu dây nhẹ nhàng đong đưa, miệng lẩm bẩm, bàn tay mềm nắm đu dây, mi đẹp nhíu lại, có chút suy nghĩ.

Tịch dương đỏ bừng, đem gương mặt tái nhợt ánh lên vài phần huyết sắc.

Đột nhiên, từ đên ngoài viện truyền đến tiếng bước chân, thanh âm nhỏ vụn, nếu không cố ý lắng nghe, chỉ sợ là nghe không thấy.

Một lục y tiểu nha hoàn trong tay bưng một chén dược tiến vào viên.

Trên bàn có một cái bát không lớn, trong chén dược nước màu đen, dù cách thật xa vẫn có thể ngửi thấy được mùi đắng gay mũi.

Nàng liếc liếc mắt một cái, quay đầu đi.

- Này lại là thuốc gì?

Tiểu hoàn nhẹ giọng nói:

- Tiểu thư, đây là Lưu đại phu vì tiểu thư kê khai dược bổ dưỡng, dượng dặn ta mỗi ngày đưa tới cho tiểu thư dùng.

Nghiêng đầu nghĩ nghĩ.

- Thôi được, đưa tới nơi này đi, ta lập tức uống.

Đợi đến khi tiểu nha hoàn rời đi, Đỗ Quyên cười khổ một tiếng,

- Dược, dù có đem bao nhiêu dược, ta cũng không dùng.

Nâng tay, đem dược trút vào chậu hoa.

Đêm, sao sáng đầy trời.

Trên ngón tay ngọc có một chuỗi trong sáng quấn quanh ngọc châu.

Ngọc lưu ly vô sắc trong suốt, xuyên thấu qua hạt châu, chúc quang cũng có vẻ ấm áp nhu hòa.

Đỗ Quyên vuốt ve, suy tư, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Gió đêm luồn qua khe cửa bay vào, thổi bay tóc dài của nàng, phất qua da thịt trong suốt, đưa tới mùi hoa thoang thoảng.

Đỗ Quyên hít sâu một hơi, hai má khẽ cọ hạt châu, ngọc lưu ly mượt mà, mỗi lần nàng kề sát nó, trong lòng không hiểu sao liền yên tĩnh lại, ngay cả bệnh suyễn của nàng đều giảm bớt.

Khó trách Tiêu Mộ Vũ nói rất xứng, ngọc lưu ly châu này cùng Đỗ Quyên thật sự là tuyệt phối.

Nhớ đến lời hắn nói qua, cổ họng bỗng có một trận ngứa, không kìm được một trận ho khan.

Bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lưng của nàng, thanh âm quen thuộc ở sau người vang lên,

- Quyên nhi, chưa uống dược sao, như thế nào lại ho khan?

Đỗ Quyên ngẩng đầu cười nói:

- Uống rồi, bệnh cũ, chàng cần gì phải ngạc nhiên!

- Vậy là tốt rồi. Đại phu nói, uống một đoạn thời gian, sẽ thấy được hiệu quả. Đến lúc đó, thân thể của nàng sẽ có khởi sắc.

Đỗ Quyên đang muốn nói chuyện, lại ngửi thấy trên người hắn truyền tới hương rượu.

- Tướng công, ngươi uống rượu ?

Tiêu Mộ Vũ thuận theo, tùy ý để Đỗ Quyên đem áo khoác hắn cởi ra, sờ sờ mặt, cười nói:

- Tửu lượng ta tốt lắm, hôm nay cùng vài vị quản sự thương thảo, tính đưa rượu đến kinh thành, nơi đó là dưới chân thiên tử, nếu được thành đại sự, hồi báo sẽ khá lớn.

- Phải không?

Đỗ Quyên tựa hồ cũng không cao hứng lắm, xoay người đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy ly trà, rót đầy một ly trà nóng, đến bên miệng Tiêu Mộ Vũ.

- Đến, tướng công, uống ly trà giải rượu.

Tiêu Mộ Vũ vẫn chưa tiếp ly trà, mà là thân thủ nhẹ vỗ về hai má Đỗ Quyên, con ngươi tối đen như màn đêm phiếm tầng thủy khí mỏng manh, hai gò má hồng nhuận.

- Quyên nhi, thời gian này, ta bận rộn với loại rượu mới, đối với nàng có chút sơ sẩy, nàng không giận ta chứ?

Đỗ Quyên cúi đầu, rồi lại nâng lên, cười nhợt nhạt:

- Không có.

- Vậy là tốt rồi, đợi khi ta xong việc, Quyên nhi, ta mang nàng đi du lãm một phen. Đến lúc đó, ta tất nhiên mỗi ngày đều có thể ở cùng nàng.

Thân mình run lên, Đỗ Quyên miễn cưỡng cười nói:

- Được, đến lúc đó chàng đừng không giữ lời nói.

Tiêu Mộ Vũ cười nói:

- Nàng như thế nào thật giống tiểu hài tử – ánh mắt sủng nịnh yêu thương nhìn Đỗ Quyên.

- Ở trong mắt ta, nàng vĩnh viễn đều là tiểu hài tử, một người ốm yếu, tiểu hài tử yếu ớt.

Làn da như bạch ngọc thoáng chốc ửng đỏ, Đỗ Quyên nghiêng đầu.

- Chàng như thế nào lại trêu ghẹo người ta? Chàng còn không mau uống, ta sẽ đem đi đó. – làm bộ sẽ đem trà đi.

Tiêu Mộ Vũ liền nhanh chóng tiếp nhận ly trà.

Uống một ngum xong trà nóng, cảm giác như được giải rượu, hắn cảm thấy có chút nóng, đưa tay đem vạt áo kéo kéo.

Đột nhiên, trong không khí truyền đến một mùi thơm khác thường, lơ đãng nhìn bên cửa sổ.

Không nghĩ tới, liếc mắt một cái nhìn lại, khuôn mặt trở nên kịch biến.

**

Da khô vàng, thịt non mịn.

Cắn một miếng, thật là thơm nha!

Hồ Tứ miệng cắn một cái đùi gà, còn cầm một tay.

Nương đang mỉm cười, gắp bỏ vào bát của nàng thịt nướng cùng túy tôm.

Phụ thân cười hiền từ nhìn nàng, không ngừng khuyên nàng ăn thật nhiều.

Trong phòng, tiếng cười nói huyên náo, Hồ Tứ trong lòng cảm thấy thật hạnh phúc nha.

Đang muốn cắn tiếp…

Rầm!

Cái trán không hiểu bị đụng phải cái gì, cảm giác đau đớn lan truyền từ đỉnh đầu xuống toàn thân.

Đôi mắt trừng lên, chỉ thấy cha nương, một bàn mỹ thực biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Hồ Tứ bi thương đứng đó, lên tiếng khóc lớn.

- Khóc cái gì, còn không mau xuống dưới giúp ta đẩy xe!

Phan Ngọc rống lớn động trời, nhưng thật ra lại là bài thuốc giúp hồi tỉnh, thiếu chút nữa đem Hồ Tứ ném xuống xe.

Chà xát khóe miệng, chui ra xe, tay phải đỡ càng xe cũ nát, nhảy xuống.

Nghiêng nghiêng đầu, nàng đụng vào tảng đá phía trước, lập tức liền đau.

Nhếch miệng, lại nhìn thấy hung thần Phan Ngọc ánh mắt ác sát nhìn mình chăm chú, đành đem nước mắt ẩn nhẫn vào trong.

Mặt trời chói chang chiếu lên trên người, mồ hôi toát ra như mưa, Hồ Tứ dùng hết sức phụ giúp kéo xe, vừa làm vừa nguyền rủa cái hố chết tiệt này.

Vốn là một cái hố xấu xí bé nhỏ, vậy mà động mạnh một cái, bánh xe chết tiệt cố tình hãm ở bên trong, không thể ra được.

Đến lúc này, Hồ Tứ oán khí cơ hồ đang cùng oan quỷ so sánh.

Hồ Tứ xoa thắt lưng, chỉ vào cái mũi Phan Ngọc chửi ầm lên:

- Vì cái gì ta muốn ngồi ở trên xe này phải xuống kéo xe mới được ngồi? Vì cái gì ta phải đi theo ngươi chạy đông chạy tây? Vì cái gì ta lại bị ngươi nắm mũi dắt đi?

Dù đây có phải liều lĩnh ngoài ý muốn, Hồ Tứ cũng tình nguyện giảm thọ a.

Đáng tiếc, trong đầu nàng đúng là gặp ảo giác, sự thật là, nàng vẫn phải ngoan ngoãn đẩy xe.

Cuối cùng cũng đem xe đẩy ra khỏi hố, Hồ Tứ mệt kiệt sức, đang muốn lên xe, liếc mắt một cái nhìn sang liễu thụ ven đường.

Đón gió khẽ phất lên, cành nhỏ mềm mại, mắt ngọc chuyển động, có kẻ đang nhàn nhã ngồi ở trong đó.

Phan Ngọc không thể kiên nhẫn chờ Hồ Tứ đẩy bánh xe ra hơn được nữa, chậm rãi từ trong rừng đi ra, nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng sáng.

- Đi thôi.

Hồ Tứ nhìn cảnh vật ngoài xe, một lát sau, cảm thấy có chút nhàm chán.

Cúi người bước đi đến bên người Phan Ngọc, nhìn hắn đánh xe, trong chốc lát, liền nói:

- Để cho ta đánh xe một lát đi, nhìn thật thú vị.

Phan Ngọc không nghĩ để cho nàng đánh xe, như vậy chỉ có cầm chắc cái chết nha.

Nhưng khi nhìn sâu trong mắt Hồ Tứ, lại không chịu nổi hình dáng nàng đau khổ, đáng thương cầu xin, đành phải đem roi cùng dây cương giao cho Hồ Tứ.

- Ngươi nên cẩn thận, nếu làm không tốt, sẽ xảy ra việc lớn đó.

- Đã biết, đem xe giao trong tay ta, ngươi đã tu được một trăm, một nghìn phúc đức rồi nha.

Hồ Tứ hưng phấn vung roi, đánh mạnh xuống mông con ngựa gầy trơ xương.

Con ngựa ăn đau, ngửa mặt lên trời kêu lên một tiếng, cất vó, hướng về phía trước chạy đi.

Rừng cây cứ như vậy liền chạy qua một mạch.

Trước kia Phan Ngọc một lòng muốn về nhà, nhưng nghĩ tới mẫu thân hung dữ như vậy, ý định về nhà nhất thời từ bỏ.

Hắn thầm nghĩ cách càng xa càng tốt, ở bên ngoài qua một năm rưỡi, đợi đến khi chuyện đó thoáng bình ổn, hắn sẽ tìm cơ hội về nhà.

Nghĩ như thế, Phan Ngọc lại vô tư làm việc của mình.

Chỉ là tiền túi trên người bắt đầu thầm thì rung động nhắc nhở hắn, tiền trên người không còn nhiều lắm .

Một vạn lượng vàng kia, hắn chỉ có thể tự thấy vô duyên với nó.

Hiện tại nghĩ đến, có lẽ trong lòng Vạn Đào Hoa đã sớm quỵt nợ.

Phải biết mẫu thân hắn sớm không tới muộn không tới, cố tình đến vào thời điểm kia, thời gian vừa lúc, như thế tựa như đã có ai đó khổ công tính kế.

Có lẽ Vạn Đào Hoa không có tâm nhãn, nhưng mà lão yêu Bạch Chước này quỷ kế đa đoan.

Nghĩ đến hắn đắc ý, bộ dáng cười thực vui vẻ, Phan Ngọc còn có một loại cảm giác bị người tính kế.

Nhưng đây chỉ là đoán, không có chứng cứ rõ ràng, hắn chỉ có thể ca thán không làm được gì.

Phan Ngọc cảm giác tâm hắn thật mệt.

Tính kế người khác, hắn cảm thấy khinh thường lão yêu kia.

Có lẽ trên đời này, trừ bỏ cha nương ra, người duy nhất không tính kế với hắn chính là tiểu hồ ly bên cạnh đang dùng roi đánh xe này.

Nghĩ đến điều này, Phan Ngọc nghiêng đầu xem xét một cái, vừa thấy liền làm hắn tức giận.

Hồ Tứ một tay nắm dây cương, một tay hướng miệng lấy trái cây không biết từ nào có được, cao hứng ăn.

Một bàn tay giữ người Hồ Tứ, chộp lên cướp trái cây đang ăn một nửa của nàng, hướng xuống đường ném đi.

Hồ Tứ trơ mắt nhìn trái cây lăn ở bên đường.

- Ngươi như thế nào không phân rõ phải trái như vậy? Đem trái cây người ta khổ cực mới lấy được ném đi! Ngươi trả cho ta, ngươi trả cho ta!

Trên người Phan Ngọc bị Hồ Tứ đánh vài cái còn đau, không nghĩ tới tiểu hồ ly khí lực không nhỏ, cuối cùng không thể nhịn được nữa, hét lớn:

- Không trả lại! Ngươi cũng không lo cái gì nên ăn, ngươi có biết kia có phải trái có độc hay không? Như thế nào hành tẩu lâu như vậy, còn không biết lo lắng, cứ hồ nháo mà làm!

Hồ Tứ đang tức giận, cũng không quản trong tay là cái gì, hướng về phía Phan Ngọc ném đi.

- Ngươi còn không biết xấu hổ nói ta. Từ khi ta biến thành người tới nay, ta có ăn no quá hay ngủ quá chừng sao?

Ba!

Trên người hắn trúng một roi, Phan Ngọc lại vừa đau vừa tức, từ trong xe lấy ra một gói lương khô to, run rẩy đưa, cả giận nói:

- Còn nói? Được, ngươi nói như vậy, lương khô này, thế nào chỉ có mình ngươi ăn? Ngươi nói, ngươi nói! Là ai ngủ tới khi mặt trời đã cao tới ba sào, vẫn bất tỉnh, ngươi nói đi!

Đối mặt với Phan Ngọc, cùng vẻ mặt phẫn nộ càng áp sát, cặp mắt xinh đẹp tràn đầy lửa giận, Hồ Tứ có điểm sợ hãi.

- Này, này… – Nói không ra lời.

Phan Ngọc không để ý buông người, hắn lửa giận thời gian qua tích góp từng tí một đem xuống đều vào lúc này phát tiết ra.

- Ta thật sự là không rõ, vì sao ta muốn mang theo tiểu hồ ly như ngươi? Cái gì cũng không biết! Phan Ngọc ta từ trước tới nay đều độc lai độc vãng, ta đi nơi nào đều gặp người tôn kính, chưa từng chịu nửa điểm xem thường. Từ khi gặp ngươi, ta liền trở nên không hay ho, cho tới bây giờ đều không có quá một ngày yên ổn!

Vốn Hồ Tứ có chút đuối lý, lại nghe được Phan Ngọc nói nàng như thế, nhất là nói nàng vô dụng, tính trẻ con của nàng phát ra, thân mình thoáng dịch chuyển, đến trước mặt Phan Ngọc.

- Nói ta vô dụng, nhưng lúc trước là ai cầu ta đi phá bát quái trận kia? Là ai nói ta đi lấy Bích Ly châu kia? Là người nào hữu dụng quỳ xuống đất cầu ta? Ta vô dụng, ngươi càng vô dụng hơn! Cả ngày đứng lên không có việc gì làm, thầm nghĩ gạt người lấy tiền tiêu. Nhìn thấy cô nương xinh đẹp, mặc kệ có phải là nữ tử đã gả cho người khác hay không, đều đi tới đùa giỡn một phen. Ngươi – loại ác nhân này, Hồ Tứ ta thật sự là đại khai nhãn giởi! Văn sở vị văn (*), từ xưa đến nay, ngươi chính là thiên hạ đệ nhất ác nhân, ác nhân, đại ác nhân!

Vừa mắng vừa vung roi, hướng về phía đỉnh đầu Phan Ngọc phất qua.

Phan Ngọc đang định đoạt roi…

Hí!

Chỉ nghe con ngựa kêu cổ quái một tiếng, lập tức tung khai bốn vó, giống như điên cuồng chạy vội về phía trước.

Phan Ngọc hoảng sợ, vội vàng lặc cương, không nghĩ con ngựa lại mặc kệ, chỉ để ý chạy loạn.

Vốn là cách thành trì không xa, bất quá trong chớp mắt, liền lủi vào cửa thành, chỉ nghe binh lính giữ thành kêu to:

- Mau ngăn cản ngựa điên kia, mau ngăn nó lại!

Trên đường, người đi đường nhìn thấy con ngựa, sợ tới mức chung quanh hoảng loạn trốn.

Chỉ có tiểu hài đồng bốn, năm tuổi đứng ở giữa đường, sợ tới mức không nhúc nhích, mở lớn miệng khóc kêu.

Phan Ngọc liều mạng giữ chặt cương ngựa, đem khóe miệng nó cứa chảy ra bọt máu.

Không ngờ vó ngựa càng lên cao, hướng đứa nhỏ đạp tới.

(*Văn sở vị văn: thành ngữ, có nghĩa là bất hợp lí )