Vụ Bí Ẩn: Lâu Đài Kinh Hoàng

Chương 15: Sương mù khiếp sợ




2 cậu mở căng mắt ra.

- Úi chà! - Peter nói. Lối đi bí mật.

- Giấu sau tấm gương - Hannibal nhíu mày la lên. Ta thám hiểm đi.

Trước khi Peter kịp phản đối, Hannibal đã bước qua ngưỡng cửa vào và đang dùng đèn pin chiếu vào độ sâu hành lang. Tường xây bằng những khối đá mài thô sợ Cuối hành lang, chỉ có 1 cửa duy nhất.

- Đi thôi - thám tử trưởng nói. Phải xem hành lang này dẫn đến đâu.

Peter phân vân. Cậu hoàn toàn không muốn bước vào lối đi bí mật, nhưng cũng không hề muốn ở lại phía sau 1 mình. Cậu quyết định đi cùng Hannibal. Hannibal đang tỉ mỉ xem xét tường đá. Sau đó cậu kiểm tra gương - cửa. Nó có vẻ giống như 1 tấm gương bình thường lắp trên 1 cánh cửa gỗ bình thường, không có tay cầm, không có chốt.

- Kỳ quá. Phải có cách vô hình nào đó để mở cửa này ra - Hannibal nói khẽ.

Cậu bắt đầu đóng cửa lại. Nghe tiếng cắc. 2 cậu bị mắc vào bẫy.

- Rồi! Peter la lên. Cậu nhốt bọn mình rồi!

- Hừm!

Hannibal tìm kiếm 1 chỗ bám vào đó để có thể kéo cửa về phía mình. Cậu không tìm thấy. Gỗ bóng láng và khít đến nỗi giữa cánh cửa và khung cửa khó có thể nhét đầu móng tay vào.

- Đúng như mình nghĩ, không thấy ổ khoá - Hannibal nói. Không biết làm thế nào lúc nãy mình mở được cửa này ra dễ dàng.

- Vậy bây giờ cậu hãy thử mở nó ra dễ dàng đi - Peter trả lời. Đó là điều mình quan tâm. Mình muốn đi ra.

- Nếu ta thật sự cần ra - sếp đáp, mình nghĩ ta có thể đập vỡ gỗ, rồi đập vỡ gương. Nhưng mìh thấy không cần thiết, bởi vì ta muốn thám hiểm hướng kia mà.

Peter định trả lời cái từ "ta" ấy chắc chắn không áp dụng cho cậu, nhưng Hannibal đã bước lên phía trước và dùng các ngón tay vỗ vào tường.

- Tiếng kêu rỗng - Hannibal để ý thấy - Nghe này.

Hannibal gõ nữa, Peter lắng nghe. Và cậu nghe thấy 1 cái gì đó...

Cây đàn orgue cũ kỹ bắt đầu đàn tiếng nhạc cõi âm. Tiếng thở dài và tiếng khóc lóc lấp đầy hành lang chật hẹp. Có thể tưởng là những tiếng ấy xuất phát từ mọi hướng cùng 1 lúc.

- Cậu nghe không? - Peter nói. Ma Xanh đang biểu diễn độc tấu.

Hannibal áp tai vào tường.

- Mình có cảm giác nhạc xuyên qua vách - cậu nói. Có lẽ chúng ta đang ở phía sau đàn orgue.

- ý cậu nói con Ma Xanh đang ở phía bên kia bức tường hả?

- Mình hy vọng thế. Dù sao, mục đích chuyến đi của chúng ta hôm nay là nhìn thấy được con ma, chụp hình nó, và nếu được, phỏng vấn nó.

- Phỏng vấn nó? Cái gì? Nói chuyện với nó hay sao?

- Phải, nói chuyện với nó, nếu chúng ta bắt được nó.

- Còn lỡ nó bắt được bọn mình?

- Mình phải nói lại cho cậu bao nhiêu lần - Hannibal la lên bằng 1 giọng nghiêm khắc, rằng theo các dữ liệu mà chúng ta đã thu thập được, Ma Xanh chưa bao giờ hại ai cả. Chiến lược của mình hoàn toàn dựa vào điểm này.

- Còn nếu lỡ không đúng! Lỡ con Ma Xanh quyết định cho chúng mình hội nhập vào công đoàn của nó!

- Khi đó mình sẽ công nhận là mình sai - thám tử trưởng kiêu ngạo nói. Nhưng còn bây giờ, mình sẽ tiên đoán cho cậu 1 điều. Trong vài giây nữa, cậu sẽ có 1 cảm giác hoảng sợ cực độ.

- Trong vài giây nữa hả? Bộ cậu tưởng bây giờ mình đang cảm giác cái gì đây?

- Chỉ là 1 sự căng thẳng nhất định. Sự hoảng sợ sẽ đến sau, cậu đừng lo.

- Đừng lo! Cậu nói buồn cười quá. Đi thôi, ta hãy đập vỡ gương và đi ra.

- Chờ đã - Hannibal nói và nắp lấy cổ tay Peter. Cậu hãy nhớ rằng căng thẳng và hoảng sợ chỉ là những cảm giác. Cậu sẽ rất sợ nhưng cậu sẽ không bị nguy hiểm gì cả, mình bảo đám với cậu.

Peter chưa nghĩ ra câu trả lời thích hợp, thì cậu nhận thấy có sự thay đổi kỳ lạ trong hành lang. Những túm sương mù vừa mới xuất hiện trong không khí. Có sương mù khắp nơi, dọc theo tường, dưới đất, trên trần.

Thám tử phó chiếu sáng những túm sương mù bằng đèn pin và nhìn thấy chúng cuộn vào nhau và mở ra thành vòng tròn và thành xoáy, rồi tạo thành những hình dáng kỳ lạ đầy đe dọa.

- Nhìn kìa, Peter run rẩy nói. Mình thấ những bộ mặt... 1 con rồng... 1 con cọp... 1 tên hải tặc lớn...

- Bình tĩnh nào - Hannibal đáp. Mình cũng thấy những thứ kỳ lạ, nhưng chúng do trí tưởng tượng của chúng ta sinh tạ Khi cậu nhìn mây bay qua, cậu cũng nghĩ ra những hình thù mà thật ra không có. Sương mù này hoàn toàn vô hại. Nhưg coi chừng: sắp bắt đầu hoảng sợ.

2 cậu nắm tay nhau.

Hannibal nói đúng. Bỗng nhiên Peter cảm thấy như có chân nhện chạy khắp thân thể cậu, từ đầu đến ngón chân. Cậu rất muốn quay lui và đến động vào cánh cửa bí mật. Chỉ có ý nghĩ rằng Hannibal cũng cảm giác giống như cậu mà không nhúc nhích như khối đá, mới ngăn cản được cậu.

Cùng với sự gia tăng của cơn hoảng sợ, sương mù cũng tăng lên, dày đặc lên, lấp đầy hành lang.

- Sương mù khiếp sợ - Hannibal nói.

Giọng nói cậu hơi run, nhưng cậu thực hiện 1 bước về phía trước.

- Đã nhận thấy 1 lần rồi, cách đây vài năm. "Cái nhất đời" của Lâu Đài Kinh Hoàng. Bây giờ ta hãy thử tóm bắt con Ma Xanh trong khi hắn tưởng bọn mình bị tê liệt vì sợ.

- Mình không thể nhúc nhích được - Peter thì thầm cắn chặt răng lại. Mình thật sự bị tê liệt vì khiếp sợ. Chân mình không hoạt động được nữa.

Hannibal dừng lại.

- Đã đến lúc, Hannibal nói, mình trình bày suy luận của mình cho cậu nghe. Mình đã kết luận rằng Lâu Đài Kinh Hoàng thật sự có ma...

- Đó là điều mình không ngừng nói với cậu.

-... Nhưng không phải con mathật. Mà là một con người sống như cậu, như mình thôi. Nếu mình khônglầm, thì con ma Lâu dài kinh hoàng chínhnh là Stephen Terrill, ngôi sao điện ảnh danh tiếng.

- Hả ?

Peter ngạc nhiênđến nỗi cậu quên mất là cậu đang sợ.

- Ông Terrill còn sống và suốt thời gian đó ông ở đây sao ?

- Đúng . Ông ấy làm ma cho mọi người khiếp sợ, để có thể giữ lại ngôi nhà mình.

- Làm thế nào được? Bọn mình biết là không có dấu vết đi lại trong lâu đài. Con ma sống của cậu, nó cũng phải mua đồ ăn chư !

-Mình công nhận rằng ở đây còn một điểm phải làm sáng tỏ. Mình sẽ hỏi đích thân ông Terrill. Bây giờ thì cậu hiểu là chính ông ấy? cố làm cho chúng ta sợ, nhưng thật ra không muốn hại chúng tạ Sao,cậu cảm thấy đỡ hơn chứ ?

- Phải, Peter nói. Chân mình vẫn còn muốn đi nơi khác, nhưng mình thì đở hơn rồi.

- Nếu vậy,thì chúng tahãy tiếp tục tìm kiếm và vạch mặt con ma.

Hannibal đi đến cuối hành lang; Peter đi theo. Rõ ràng, cậu cảm thấy dở hơn. Khi Hannibal đã giải thích tất cả, chuyện có vẻ hợp lý: Stephen Terrill, chuyên gia về kinh dị, đã không rời khỏi lâu đài và ông tiếp tục làm khiếp sợ mọi người. Trước sự ngạc nhiên của 2 cậu thám tử, cửa ở cuối hành lang mở ra dễ dàng. 2 cậu bước sang phòng khác, rộng hơn, nếu đánh giá theo tiếng vang dội của tiếng nhạc đàn orgue, và hoàn toàn tối tăm.

- Phòng chiếu, Hannibal nói khẽ. Cậu đừng bật đèn pin. Chúng ta muốn bắt quả tang con Ma Xanh mà.

2 thám tử lướt sát bên nhau dọc theo tường, vòng quanh 1 góc tường.

Sau khi đi vòng qua góc tường thứ nhì, 2 thám tử nhìn thấy lơ lửng trong không khí trên cây đàn orgue cũ kỹ, 1 quả bong bóng xanh xanh hơi óng ánh. Cậu dừng lại. Peter đoán là bạn mình đang chuẩn bị máy ảnh.

- Chúng mình sẽ lẻn sau nó để chụp hình, Hannibal nói khẽ.

Peter vẫn nhìn ánh sáng xanh xanh run rẩy và bỗng nhiên, cậu thấy tôi nghiệp ông Terrill. Sau khi sống nhiều năm đơn độc trong ngôi nhà cũ kỹ rùng rợn này, thì cuối cùng bị 2 cậu thanh niên vạch mặt!

- Cậu không nghĩ bọn mình sẽ làm cho chú Terrill đáng thương khiếp sợ à? Thám tử phó hỏi khẽ. Có nên gọi chú ấy để báo rằng chúng ta đang ở đây và không muốn hại chú ấy không?

- ý kiến haỵ Chúng ta sẽ chầm chậm tiến lại gần và mình sẽ gọi ông ấy.

2 cậu tiến lên vài bước, đến chỗ quả bóng đang nổi lênh bênh và nơi dường như phát ra tiếng nhạc kỳ lạ.

- Ông Terrill ơi, Hannibal đột ngột la lên. Ông Terrill ơi, chúng cháu muốn xin nói chuyện với ông. Chúng cháu đến với mục đích thân thiện.

Vô hiệu quả. Tiếng nhạc tiếp tục rên rỉ và than khóc; quả bóng xanh tiếp tục óng ánh buồn bã. 2 cậu tiến thêm nữa.

- Chú Terrill ạ, cháu tên là Hannibal Jones. còn đây là Peter Crentch, bạn cháu. Chúng cháu muốn nói vài lời với chú.

Khi ấy tiếng nhạc dừng lại.

Và quả bóng xanh bắt đầu chuyển động. Bằng 1 động tác duyên dáng và yêu kiều, nó bay lên trần nhà và lơ lửng trên đó luôn.

Hannibal và Peter sửng sốt há hốc! 2 cậu không nghĩ Ma Xanh sẽ rút lui theo kiểu này. Cùng lúc đó, 2 cậu cảm giác rằng có 1 ai đó đang đứng bên cạnh trong bóng tối. Hannibal kinh ngạc, tay cầm máy ảnh. Nhưng Peter nhanh trí bật đèn pin lên.

Đèn chiếu sáng vào 2 tên ả Rập, 1 có vóc dáng trung bình, 1 rất thấp, cả 2 đều mặc áo choàng burnous và đang vứt 1 cái gì đó màu trắng lên trời.

1 cái lưới lớn sà xuống đầu Peter. Đèn pin của cậu lăn xuống đất. Lưới bao bọc lấy Peter đến chân.

Cậu định chạy trốn, nhưng bị vướng chân vào mắc lưới, ngã xuống thảm dưới đất, cậu đã bị bắt như 1 con cá trong vợt bắt cá. Càng giãy giụa, mắt lưới càng xiết chặt lại quanh cậu.

- Babal ơi! Peter la lên. Cứu mình với!

Hannibal không trả lời. Không có gì đáng ngạc nhiên cả. Khi lăn sang bên hông 1 lần nữa, Peter nhìn thấy sếp cũng bị mắc lưới như mình. 2 người đàn ông đã nắm lấy Hannibal ở vai và chân và đang mang cậu đi. Chúng có vẻ hơi bị vướng víu bởi trọng lượng của Hannibal to tướng...

Peter hầu như không cử động được trong cái lưới đang xiết chặt cậu và nằm ngửa lưng. Cậu chỉ nhìn thấy cái ánh sáng xanh xanh đang óng ánh trên trần.