Vụ Cốc

Chương 25: Món ăn mặn thứ bảy – Trêu đùa [nhất]




Editor: Sakura Trang

Lời độc ác tạm dừng lại, nhưng so sánh với Chung Nghị đang ngây ngẩn cả người, Từ Trinh đơn giản hối hận đến ôm đầu. Đầu tiên không kể đến việc mình quyết định như nào, sao có thể dưới tình huống chưa hỏi điều gì, chỉ dựa vào sự kích thích mà tự tiện giải quyết định cả đời người khác như vậy chứ?

Đúng vậy, cả đời.

Từ Trinh biết, mình chẳng qua chỉ nói một câu, người nọ nhất sẽ đồng ý với hắn cả đời. Cũng không biết từ lúc sáng sớm đêm đầu tiên, người nọ đã tự nhiên mà gìn giữ thân thể của mình.

Ở trong nhận biết của Chung Nghị, đồ vật chủ tử chạm qua liền vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về chủ tử, cho dù sau chuyện không bị xử tử, cả cuộc đời này cũng tuyệt không để người khác chạm vào. Bởi vì như vậy sẽ làm bẩn chủ tử, làm bẩn người nam tử như giẫm chân trên đám mây kia.

Mà Từ Trinh, dĩ nhiên không biết ở trong này ẩn giấu cái “hiểu lầm xinh đẹp” gì. Lời hắn nói ra không thu về được, dứt khoát quyết định thuận theo tự nhiên. Quan trọng nhất là, lúc ban đầu lần đầu tiên hắn có thể coi là “cục diện rối rắm Dung Tình lưu lại”, hôm nay nhưng thật ra là tự mình làm… Đúng như lời Chung Nghị nói vậy, hôm đó hắn nhưng rất thanh tỉnh, tất cả những việc làm đều do bản thân tự nguyện, không chút nào oán được người ngoài nửa điểm.

Trách nhiệm là nhất định, dù cho đối phương không để ý… Ách…

Đỡ trán mình, Từ Trinh đột nhiên cười khổ không nói nên lời. Mình rốt cuộc đang nghĩ gì, để ý hay không để ý có quan hệ gì? Hắn Từ Trinh kiếp trước có loại nào bạn chăn gối mà không có, đàng hoàng thừa nhận mình động tâm với một tác đá lớn ngây ngô ngốc nghếch thì có gì khó khăn chứ?

“Cốc chủ?” Có lẽ nhìn đến động tác của Từ Trinh, Chung Nghị đứng sau lưng hắn hơi dừng một chút, cuối cùng vẫn bước lên nửa bước, không xác định lắm hỏi: “Cốc chủ nhưng là cảm thấy mệt mỏi, trong phòng bếp mới làm bánh ngọt, có muốn thuộc hạ lấy đến hay không?”

Từ Trinh sững sờ một lát mới nhớ đến, trong phòng còn có một người như vậy, hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhìn thấy ánh nắng rực rỡ chói mắt bên ngoài, dứt khoát ném bút lông trong tay, giơ tay lên nắm lấy cánh tay nam nhân.

Chung Nghị vốn nghiêng người về phía trước, không kịp đề phòng bị người kéo một cái, thiếu chút nữa ngã vào trong ngực Từ Trinh. Y khẽ động, theo bản năng trầm người duy trì thăng bằng, nhưng lại bởi vì động tác táo bạo của Từ Trinh mà hình thành một tư thế cổ quái mà chật vật.

“Cốc… cốc chủ…” Cho đến giờ phút này, Chung Nghị mới ý thức được là Từ Trinh muốn kéo y ngã xuống. Mà lúc này y đã hoàn toàn đứng vững, lại ngã xuống nữa quả thật làm bộ quá mức, chỉ đành phải lúng túng khom người, cầu nguyện cốc chủ có thể kéo một cái nữa.

Từ Trinh hoàn toàn bị bộ dạng ngu ngốc này làm cho buồn cười, ở trong trí nhớ của Dung Tình, người này mặc dù ít lời một chút, lúc xuất thủ cũng không thiếu ác độc, ở trong cốc cũng coi như nam nhân đáng tin số một số hai. Thế nào trước mặt mình, lại như trở thành một tên ngốc nghếch vậy?

Đánh giá nam nhân trước mặt từ trên xuống dưới, cho đến khi trên da nam nhân xuất hiện mấy phần mây đỏ, lúc này Từ Trinh mới nuông chiều giật giật cánh tay. Lần này hắn cũng không có dùng sức, nhưng mà nam nhân “võ trang đầy đủ từ trong đến ngoài” lập tức ngã xuống, tốc độ kia nhanh giống như có người đẩy một cái từ đằng sau, còn kém ngã cả người lên đùi Từ Trinh.

Đây là cái tật xấu gì, Từ Trinh dở khóc dở cười đỡ người đứng lên, chậm rãi xoa xung quanh xương hông. Hắn lại không điếc, tiếng va chạm lớn như vậy, sao có thể không nghe thấy được?

“Từ sau việc đó, cũng đã có mấy ngày rồi đi.” Hôn một cái lên mi tâm nam nhân, Từ Trinh ung dung lên tiếng. Tiếng nói của hắn rất êm tai, kết hợp với những động tác ái muội kia, tăng thêm mấy phần tình sắc nhàn nhạt. Mà Chung Nghị tất nhiên chú ý đến, y do dự một chút, mới chậm rãi gật đầu một cái, “Đã sáu ngày.”