Vụ Cốc

Chương 34: Món ăn mặn thứ tám – Lạc thú [tam]




Editor: Sakura Trang

Thân thể hai người một trên một dưới, coi như Từ Trinh tận lực coi thường cũng không thể tránh khỏi nhìn thấy tình hình dưới mắt. Tâm thần hắn nhéo một cái, vội vàng bế nam nhân lên, cho đến lúc này hắn mới phát hiện, tay chân nam nhân dị thường lạnh như băng, trừ bắp thịt phản ứng tự nhiên ra, trong mắt chỉ còn lại vô tận u tối.

Tư thế thay đổi xúc động vật cứng trong cơ thể, có mấy viên mộc châu thay nhau cán qua chỗ trí mạng, làm cho nam nhân theo sinh lý co rút một trận. Đã sớm tích đến phần đáy chất dịch nhanh chóng trào ra ngoài, đem vạt áo của Từ Trinh cùng tháp mềm làm cho ướt sũng, nhưng mà y nhưng hoàn toàn không thèm để ý, chỉ có thể ôm người thật chặt vào trong lòng, một tiếng một tiếng gọi tên của Chung Nghị. Thanh âm kia vừa nhẹ vừa thấp, khác với khàn khàn lúc động tình, tựa như sợ lớn một chút thì sẽ quấy rối người trong ngực, không chỉ có ôn nhuyễn lại thêm nhu hòa.

Có lẽ là thanh âm của Từ Trinh quả thực ấm áp, có lẽ là trên người truyền đến kích thích quá mức đột ngột, nam nhân vốn là an tĩnh giống như vật chết dần dần tỉnh hồn, cặp mắt trống rỗng cũng bắt đầu có một chút màu sắc. Nhưng mà Từ Trinh lại cũng không chú ý tới những thứ này, chẳng qua là ôm chặt người này hết sức, tựa như lông chim hôn tóc mai cùng gò má của nam nhân.

Quả cầu nhỏ mượt mà chen chúc lẫn nhau, thuốc nước mềm mại không ngừng trượt xuống, hai viên ở phần dưới nhẹ nhàng ma sát nơi yếu ớt bên trong, lại bởi vì tư thế mà bị đệm mềm ép chen lấn lùi về. Khoái cảm tê dại từ bên dưới xông tới thẳng, nhanh chóng lan đến tứ chi bách hài, cả người nam nhân run rẩy, không nhịn được phát ra một tiếng than nhẹ ngắn ngủi.

Nghe được thanh âm, Từ Trinh vội vàng tách y ra chút, hắn nắm thật chặt cánh tay của Chung Nghị, nhìn chằm chằm về phía nam nhân. Chung Nghị chưa hoàn toàn thanh tỉnh, trong mắt sâu thẳm mang nghi ngờ cùng mê mang, y hơi giật giật khóe miệng, còn chưa kịp nói chuyện liền nhìn thấy Từ Trinh thở ra một hơi thật dài, có chút mất sức để lên trán y.

“Xin lỗi”, hai kề trán nhìn sát lẫn nhau, Từ Trinh nhắm mắt lại, lúc này mới phát hiện mới vừa nãy ngay cả hô hấp cũng đổi vô cùng chậm, “Ta không nghĩ tới, tổn thương lần đó đối với ngươi lại nghiêm trọng như vậy.”

“Cốc chủ...” Chung Nghị sửng sốt một chút, mới vừa mở miệng liền bị Từ Trinh ôm lại về trong ngực. Cho đến xác nhận nhiệt độ cơ thể trong ngực bắt đầu tăng lên, lúc này Từ Trinh mới nâng hai gò má của hắn, nghiêm túc nói: “Nhưng mà, không nên quên hôm đó lời nói lúc sau của ta, không nên quên hôm đó về sau ngươi đã nhận lời!”

Cả người Chung Nghị run lên, có chút co quắp mở mắt, Từ Trinh thuận thế hôn một cái mắt phải của y, lại nhẹ lại trầm mở miệng hỏi, “Đau không?” Bắp thịt Chung Nghị chợt kéo căng một cái, hồi lâu sau mới cứng đờ lắc đầu một cái, y cũng không có lên tiếng nói chuyện, trên mặt cũng không tránh hiện lên màu hồng, Từ Trinh thấp giọng cười, đầu lưỡi mềm mại liếm tròn bên tai hồi lâu, sau đó lại từ từ ngậm lấy.

Ngón tay linh hoạt lướt qua cần cổ, lại vuốt ve xương quai xanh, trên áo lót lăng loạn không chịu nổi cũng bị rút đi, nhanh chóng lộ ra da thịt màu lúa mạch ẩn giấu bên dưới. Thịt viên nơi sâu hơi chút vểnh lên, bị bóp ở giữa ngón tay kéo kéo, đi đôi là hô hấp nam nhân ngày càng nặng, đầu ngón tay kia phất qua chùm lông dưới bụng, ở nơi nhạy cảm cứng rắn làm càn quét một cái, lập tức làm cho nam nhân run rẩy người mềm nhũn xuống.

Chung Nghị ngã ở trong ngực cốc chủ, cố gắng chịu đựng hít một hơi, nhưng không ngờ Từ Trinh chuyển một cái phương hướng, theo mông đến khe hở kia, ngay cả dịch mềm cũng tràn đến hơn nửa đốt ngón tay, “A!”

Mộc châu bị mộc châu chen đẩy như vậy, hạt tròn ở cuối cùng nghiền mạnh qua nơi mẫn cảm chỗ sâu, Chung Nghị kéo căng người liên tục run rẩy, ngay cả hai tay vốn định rời khỏi cốc chủ cũng không tự chủ được siết chặt đan vào nhau. Từ Trinh ngậm một cái mép cần cổ nam nhân tới, không nhẹ không nặng cắn cắn liếm liếm, ngón tay bên trong cũng vô cùng không an phận, ở trên vách tràng ngoắc ngoắc gãi gãi.

Chất lỏng tí tách không ngừng rơi xuống, rất nhanh ướt lòng bàn tay của Từ Trinh, mà nam nhân bị người đoạt ôm vào trong ngực cũng không chịu đựng nổi, vặn vẹo ý đồ nghĩ muốn từ trong khoái cảm khó nhịn trốn rời đi.

“Không muốn tránh ta...” Thanh âm đáng thương Hề thổi qua bên tai, Từ Trinh vùi đầu ở trên vai Chung Nghị, có chút xấu hổ mở miệng nói: “Ngươi biết, ta luôn có chút sở thích khác thường…” Nhưng khác với Dung Tình cùng trước kia, “Nhưng tuyệt không phải là muốn đả thương nhục nhã ngươi… Ngươi coi như là chịu một lần phạt, nếu như ngươi thật không cách nào chịu đựng… Chỉ cần hô ngừng ta tuyệt không làm tiếp… Được không?”

Ở trong trí nhớ của Chung Nghị, cho dù là cốc chủ hiện nay thay đổi rất nhiều, cũng cho tới bây giờ đều là hoàn mỹ phấn chấn, thành thạo. Y chưa từng thấy qua Từ Trinh yếu thế như vậy, ngay cả thanh âm cũng mang theo mấy phần lo lắng cùng khẩn cầu, từng chữ từng câu kia nghe làm ngực y đau nhức khó nhịn, quỷ thần xui khiến liền gật đầu.