Vụ Cốc

Chương 50: Món ăn mặn thứ mười bốn – Chịu đựng [nhị]




Editor: Sakura Trang

“Cốc chủ...” Giọng nam nhân thật thấp vang lên, giọng nói khàn đến mức tận cùng tràn đầy cầu xin, ngay cả thân thể căng thẳng cũng không ngừng run run.

Thế nào?” Nhìn thân thể trừ cứng ngắc ra, như cũ không có động tĩnh gì, Từ Trinh làm bộ không phát hiện nam nhân hoảng sợ, chẳng qua là dành ra tay phải, từ từ cầm nơi mềm mại kia. Ngón tay mang theo kén cọ qua làn da yếu ớt, thỉnh thoảng trêu đùa, thỉnh thoảng nhẹ nhàng ma sát.

Đây bất quá là mấy động tác đơn giản nhất, ngay cả một phần cũng không được gọi là có chút kỹ xảo gì, nhưng vào lúc nguy cấp này, so với bất kỳ trêu đùa cũng muốn khó mà dễ dàng tha thứ. Chung Nghị gần như không cách nào khống chế kẹp chặt hai chân đang căng cứng, cả người căng thẳng co rút mấy lần, ngay cả vị trí bị người cầm cũng có chút run rẩy, lần nữa từ đỉnh chóp trượt ra một giọt chất lỏng nhạt màu.

Một giọt màu vàng từ trong lỗ nhỏ dần trở nên lớn rồi rơi xuống, cũng không phải là tốc độ quá chậm gì, nhưng ở trong mắt nam nhân lại thấy lớn ra gấp mấy lần, hình ảnh phát ra cực kỳ chậm rãi. Y tựa như có thể thấy chất lỏng bẩn thỉu kia từ trong cơ thể mình ứa ra tích lũy như thế nào, rồi không ngăn được rơi ra như thế nào… Lại là dính ở ngón tay hoàn mỹ thon dài đó như thế nào, cuối cùng biến mất ở khe hở…

“Không...” Tình cảm kỳ dị đột nhiên tràn đầy ngực trái của y, Chung Nghị chỉ cảm thấy trong mắt vừa đau vừa chát, đó cũng không phải là đơn thuần sợ hãi hoặc là hốt hoảng, còn có chút sâu hơn, để cho y không hiểu rõ là cái gì, mà tình cảm như vậy gần như để cho y một cái chớp mắt liền buông lỏng xuống, thiếu chút nữa liền làm bậy tùy ý...

Than thở cực thấp nhẹ vô cùng vang lên bên tai, Chung Nghị cảm thấy một chút ngứa, thứ gì đó ướt nhẹp mềm mại liền theo vành tai một đường trượt bên cổ trí mạng, “Thế nào luôn là ngoan cố như vậy đâu...” Từ Trinh đau lòng dùng cái mũi một cái lên chỗ da tương đối hoàn hảo, do dự một hồi vẫn là liếm dấu vết mờ mờ bên cạnh, “Luôn chịu đựng như vậy, chẳng lẽ muốn ta làm một ống dẫn niệu cắm vào đó chăng…”

Chung Nghị không hiểu ống dẫn niệu là cái gì, cũng không khó đoán ý nghĩa của nó. Y khó khăn gật đầu, tựa như cái đồ tuyệt đối sẽ làm cho y đau đớn khó chịu là cái thứ gì đó cứu mạng vậy, nghiêm túc nhìn về phía chủ nhân đằng sau.

Từ Trinh gần như bị y tức chết, hắn cắn một cái ở nơi nhạy cảm trên cổ nam nhân, mút vào đồng thời trên tay lại là dùng mọi cách làm chuyện xấu, tay trái dùng để trói buộc và chống đỡ bắt đầu leo từ đùi lên, nắm chặt chỗ trí mạng khác cũng không chút kiêng kỵ vỗ vào khẽ búng, còn kém không huýt sáo nữa.

Không... Không...” Đi đôi với hốt hoảng tuyệt vọng cầu khẩn, nam nhân giãy giụa cũng càng thêm kịch liệt, y ngửa cao cổ, đem hết toàn lực thu kéo căng bắp đùi, cả người run rẩy đến gần như nhảy lên, nhưng cho dù như thế nào cũng không tránh thoát giam cầm nhìn như tùy ý đơn thuần kia. Mấy lần cố gắng nín nhịn cảm giác chen chúc tới, vào lúc ngón tay út thổi qua đáy chậu để vào huyệt khẩu, nam nhân lại cũng không khống chế được ham muốn điên cuồng, ở trong tay phải của Từ Trinh, phun ra lượng lớn chất lỏng màu vàng. Dịch nóng trong suốt xông phá hướng cổ áo, tạo thành một cái độ cong nhỏ dài, chất lỏng kia có lực đụng vào chậu nước rửa mặt kim loại, bùm bùm vang thành một mảnh, cũng không ít ven chậu, nguyên do lực độ mà bắn đi ra bên ngoài, tạo thành một vùng lại một vùng nước nhỏ.

Lực độ cực mạnh kiên trì chừng chừng mười giây mới dần dần chậm lại, nhưng dần dần cho đến kết thúc nhưng mất gần nửa tiếng đồng hồ (-_- vãi), Từ Trinh ôm lấy nam nhân bởi vì mất sức mềm ở trong ngực không ngừng thở to hổn hển, từ từ hôn lên mồ hôi trên trán và trên mắt.

Nụ hôn trấn an rất tốt truyền đạt cho vị hộ pháp nào đó đang nhắm mắt, nhưng y vẫn như cũ không dám mở mắt, thậm chí ngay cả can đảm len lén đi nhìn cũng không tồn tại. Không cần xác nhận y cũng biết, chất lỏng bẩn thỉu kia tuyệt đối dính vào y phục cốc chủ, nhưng hết lần này tới lần khác trong lòng mặc dù tràn đầy áy náy, nhưng không một tia cuống cuồng cùng hốt hoảng.

Quả thật bị người nọ cưng chiều hư sao, cái gọi là không dám lại chỉ vì khó chịu cùng xấu hổ, thật là quá mức càn rỡ.

Nhìn ra nguyên nhân nam nhân không được tự nhiên, Từ Trinh chẳng qua là thấp giọng cười cười, hắn thuần thục cầm lên khăn mềm sạch sẽ, chậm rãi lau chùi vật trong tay, “Còn muốn ống dẫn niệu sao?”

Từ Trinh ở bên tai Chung Nghị thổi một hơi, làm cho nam nhân vừa giật mình, mí mắt y run lên một cái, thật chậm thật chậm lắc đầu một cái.

“Vậy lần sau tiếp tục như vậy?” Từ Trinh vừa cười, vừa nghịch nghịch rái tai đỏ nóng lên kia.

Từ Trinh có chút bi thương, hắn ủy khuất xoa bụng nam nhân, gãi rún lõm xuống buồn bực nói: “… Liền ghét như vậy?”

Hắn nói đến đáng thương, trong lời nói lại có chút giả tạo như đưa đám, thanh âm này nghe làm Chung Nghị căng thẳng, cực kỳ lo lắng vội vàng quay đầu. Chẳng qua là phủ nhận lắc một cái, liền bị hôn lấy.

Môi ôn nhu ngậm vào miệng, tỉ mỉ liếm huyết dịch rỉ ra, cho đến chỗ đau cuối cùng cũng khép miệng, lúc này Từ Trinh mới kéo ra chút khoảng cách, câu khóe miệng điệu cười nói: “Vậy, ngươi nói làm thế nào?”

“Thuộc hạ... Tự lo liệu.” Suy nghĩ hồi lâu, nam nhân cuối cùng là cho câu trả lời như vậy.

Từ Trinh ngược lại không có tức giận, chẳng qua là ngước lông mày cố định hai tay nam nhân, đến cố định hai tay đầy đủ, sau đó một lần nữa nhìn sau đó một lần nữa thử kéo căng băng vải quấn các nơi khớp xương.

Nam nhân quẫn bách, mím môi một cái đổi lời nói chuyện: “Thuộc hạ...”

“Ngươi nghĩ để cho người khác thay ngươi xử lý chuyện vụn vặt của bản thân?!” Lời y còn chưa dứt, liền bị cốc chủ có dục vọng độc chiếm cực mạnh cắt đứt, “Để cho một người khác trừ ta ra thấy ngươi, ôm ngươi, chạm thân thể ngươi?!” Mặc dù đây là câu hỏi trước khi hắn đặt ra đã đoán được câu trả lời, nhưng ở sau khi thật chính nghe được lại vô cùng tức giận. Chỉ cần nghĩ đến việc còn có người sẽ giống như hắn nhìn như vậy thân thể của nam nhân nhìn như vậy, thậm chí đụng phải những nơi tư mật kia, cho dù là hạ nhân không có bất kỳ ý tưởng gì, hắn cũng tuyệt đối không cách nào nhịn được.

Thao, mấy tên khốn kiếp kia trong phòng giam quả thực bị chết quá dễ dàng! Ban đầu hắn liền nên bóc da chúng, rút gân bọn chúng! A, còn có chủ mưu đáng chết đó. Cũng không nên giao cho Tần Hoành Dục! Quản hắn cái gì chó má huyết cừu!

Từ Trinh chỉ nghĩ liền máu sôi trào, Chung Nghị thì bị sợ hết hồn, hắn lăng lăng nhìn mặt mũi vặn vẹo, hận không được phóng tới cắn chết hình dáng của người nào đó không tồn tại, vừa có chút chua xót lại có cảm giác vô cùng ấm áp cực nhanh tràn đầy ngực, thậm chí như sóng trào tràn đi ra bên ngoài, ngay cả khóe miệng vốn mím chặt cũng không tự chủ được nhếch một ít.

Cho dù hơi không để ý cẩn thận thì sẽ bỏ qua mỉm cười thật nhỏ này, lại để cho nam tử mới vừa vẫn còn tức giận to lớn chớp mắt liền lung lay tâm trí, hắn không tự chủ được xít lại gần người, tựa như nghĩ muốn ngậm, nhưng lại không nhịn được càng thêm kịch liệt, ép đến người nào đó đang bị thương ép đến gần nghẹt thở.

“Thay ngươi làm cái ghế đi, đặt ở trong phòng.” Không bắt nạt nam nhân trong ngực nữa, Từ Trinh nói ra tính toán đã sớm suy nghĩ xong đó, “Nhưng ngươi cũng không thể lại chịu đựng như vậy, có lúc cần muốn nói ra... Nếu không là bị ta phát hiện, liền một lần nữa làm trừng phạt, lớn nhỏ không để ý!