Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 116: Tài liệu làm người ta phát điên




Minh Thân là Minh Văn lên thân thể, có thể nâng cao tốc độ tu luyện hay sức chiến đấu của võ giả.

Giống như Minh Khí phù, Minh Thân phù cũng có hạn chế số lượng, căn cứ đẳng cấp Minh Thân phù và tình trạng thân thể võ giả khác nhau, chỉ có thể sử dụng nhiều nhất bốn năm loại Minh Thân phù.

Trận đấu với Trương Quan Ngọc là bốn tháng sau, chỉ có thể vẽ ra Minh Thân phù trong vòng một tháng mới phát huy được hiệu quả tốt nhất, bằng không hiệu quả suy giảm mạnh, thậm chí sẽ còn lãng phí thời gian vô ích!

Nhưng mà, muốn vẽ ra Minh Thân phù trong vòng một tháng, vậy thì khó như lên trời!

Dù có trí nhớ của linh hồn vô chủ kia, nhưng muốn vẽ thành công thì vẫn phải dựa vào thời gian dài tu luyện, sử dụng rất nhiều tài liệu quý hiếm!

Tu luyện còn đơn giản, cái khó hơn là phải gom đủ tài liệu quý hiếm dùng cho Minh Thân phù, mức độ quý hiếm của những tài liệu này, chỉ nghĩ tới thôi cũng đủ làm Lâm Minh không rét mà run!

Hiện giờ trong trí nhớ của Lâm Minh có hai loại Minh Thân phù đơn giản nhất, một cái là Tụ Nguyên phù dùng tăng tốc độ tu luyện, cái còn lại là Đấu Chi ấn dùng để nâng cao sức chiến đấu.

Nhưng mà, dù là hai loại Minh Thân phù đơn giản nhất này, liệt kê ra tài liệu cần dùng cũng làm người ta phát điên!

Chỉ riêng máu huyết hung thú cấp năm, một lạng đã có giá ba vạn lượng vàng, Lâm Minh cần mua hai lạng, tức là sáu vạn lượng vàng, hơn nữa có tiền cũng không chỗ nào có bán.

Thiên Vận quốc căn bản không có ai là đối thủ với hung thú cấp năm, hung thú cấp năm, e rằng chỉ võ giả Hậu Thiên đỉnh phong mạnh mẽ mới miễn cưỡng đối phó được!

Loại võ giả này, bình thường đều xuất thân từ đại tông môn hay thế gia tu võ, máu huyết hung thú cấp năm cũng chỉ có chảy ra từ đại tông môn, lọt vào những nước nhỏ này, tuyệt đối sẽ có giá trên trời.

Nói tới Tinh Diệu thạch, là ngôi sao trên trời rơi xuống. Trải qua nhiệt độ cực nóng thiêu đốt cô đọng ra thiết tinh, loại thiết tinh này chỉ có thể dựa vào lực lượng thiên địa tự nhiên hình thành, hơn nữa không phải mỗi một ngôi sao rơi đều sẽ có Tinh Diệu thạch, chỉ có những sao băng nặng ngàn cân trở lên mới có thể sản xuất ra một vài cân Tinh Diệu thạch. Một cân Tinh Diệu thạch giá thị trường thấp nhất cũng đã mười lăm vạn lượng vàng!

Hơn nữa lại cực kỳ khó kiếm!

May mà, Lâm Minh chỉ cần hai lạng mà thôi.

Lâm Minh ước tính. Nếu toàn bộ mua theo giá thị trường thấp nhất, tức là mỗi lần đều ngẫu nhiên gặp được những người có tài liệu gấp gáp sang tay, như vậy thu gom đủ những tài liệu này cần ba mươi mấy vạn lượng vàng. Đương nhiên, đó là nằm mơ!

Những tài liệu này, nhiều thứ như máu hung thú cấp năm và Tinh Diệu thạch bình thường đều có giá không hàng, điều này khiến tiêu tốn thực tế có thể lên tới năm mươi thậm chí sáu mươi, bảy mươi vạn lượng vàng cũng không có gì lạ!

Mà dù là ngươi có sáu mươi, bảy mươi vạn lượng vàng, gom đủ những tài liệu này, may mắn thì chờ một hai năm, không may thì mười năm cũng chưa chắc gom đủ!

Ngay cả một ít những tài liệu tương đối cấp thấp trên danh sách, đặt ở Minh Văn sư công hội Thiên Vận quốc cũng là trân phẩm!

Hơn nữa Minh Văn sư công hội cần điểm số, điểm số của Lâm Minh có từ lần trước đã dùng hết. Nếu không có điểm số, có bao nhiêu tiền đi nữa, Minh Văn sư công hội cũng sẽ không bán những cái gọi là tài liệu “cấp thấp” này!

Những thứ đó đều là bảo bối của Minh Văn sư công hội.

Nhìn danh sách này, Lâm Minh cảm thấy vô cùng đau đầu, chính hắn căn bản không có khả năng tìm đủ, bây giờ chỉ có thể dựa vào thái tử.

Đây là chỗ tốt khi gia nhập thế lực lớn, dưới trướng thái tử có rất đông nhân viên, con đường rộng rãi, có thể giúp mình nhiều chuyện.

Nhưng dù có dốc hết năng lực, khả năng tìm được tài liệu vẫn có hạn.

Nghĩ tới đây, Lâm Minh lắc đầu cười khổ.

“Ta gia nhập dưới trướng thái tử, một chuyện cũng chưa làm, lại một lần đòi cả đống tài liệu như thế. Đừng nói những tài liệu trân phẩm có giá không hàng, dù là những tài liệu tương đối thấp này, cũng không dễ mà lấy ra được”.

Lâm Minh hiểu rõ, thái tử cũng không giàu có, đừng nhìn thái tử phủ mặt ngoài rạng rỡ, nhưng trên thực tế từ trên xuống dưới thái tử phủ có cả mấy trăm miệng người, các loại chi tiêu, cộng thêm yến hội, tặng lễ, khen thưởng... Còn phải lôi kéo người, bồi dưỡng thế lực của mình, tiền chi mỗi năm có lẽ phải hai mươi, ba mươi vạn lượng vàng.

Ví dụ như lễ vật tặng cho Lâm Minh lần này, hơn một trăm viên Chân Nguyên thạch tinh thuần cũng đã mười mấy vạn lượng vàng, một khu trang viên trăm mẫu ruộng ở gần Thiên Vận thành cùng người hầu, nha hoàn cũng đã gần mười vạn lượng vàng. Cộng thêm món Tử Kim nhuyễn giáp giá trị khó lường, tính hết lại cũng đã ba mươi mấy vạn lượng!

Bởi vì chi tiêu quá lớn, cho nên tình huống kinh tế của thái tử thậm chí còn không bằng những Minh Văn sư thành danh đã lâu. Ví dụ như mấy người Mộc Dịch, Uông Toàn Cơ, bọn họ có thu nhập rất lớn, nhưng chi tiêu rất ít, tích lũy nhiều năm đã sớm giàu chảy mỡ.

Mỗi năm thái tử chi nhiều tiền như vậy, chỉ dựa vào bổng lộc thân vương là như muối bỏ biển, thu nhập của thái tử chủ yếu dựa vào trang viên, ruộng đất cùng với cửa hàng.

Trang viên, ruộng đất chính là giống như trang viên đã ban cho Lâm Minh. Còn cửa hàng, Lâm Minh lại biết thái tử không có nhiều lắm, bởi vì cửa hàng chủ yếu ở Thiên Vận thành đều nắm giữ trong tay Liên Hợp thương hội.

So sánh với thập hoàng tử chinh chiến khắp nơi, cướp bóc vô số, thái tử rất nghèo. Bởi vì nghèo, cho nên không lôi kéo được người, thế nên thế lực của thái tử luôn bị thập hoàng tử đè ép.

“Lần này thái tử tặng lễ cho ta cũng đã bỏ vốn gốc, lễ vật tổng giá trị ba mươi mấy vạn lượng vàng, thái tử một lần lấy ra, chỉ sợ trong tay cũng không còn tiền xoay vòng. Ta vừa nhận lễ, lại còn đòi tài liệu, vậy không quá thích hợp. Nhưng ta lại phải cần tài liệu, bằng không chính mình căn bản không thể gom đủ. Lúc trước chỉ rgom góp tài liệu Minh Dược phù cũng làm ta tốn rất nhiều sức, huống chi là Minh Thân phù này cần tài liệu càng quý giá hơn. Thật sự không được chỉ có thể tìm thái tử giúp ta nghĩ cách, ta tự nghĩ cách kiếm tiền là được, có thể trả lại trang viên cho thái tử trước...”.

“Tụ Nguyên phù cùng Đấu Chi ấn, hai đạo Minh Thân phù, cộng thêm Không Linh võ ý của ta, phối hợp Luyện Lực Như Tơ cùng Hỗn Độn Cương Đấu kinh, bốn tháng sau ta cũng có lòng tin đánh một trận chống lại Trương Quan Ngọc, chỉ là sáu tháng sau chống lại Lăng Sâm, ta còn không có nắm chắc, thực lực của ta càng mạnh lại càng cảm thấy hắn đáng sợ...”.

“Nhưng điều kiện quyết định là thái tử có thể tìm toàn bộ tài liệu Minh Văn phù, một số loại tài liệu mà ta liệt kê ra, e rằng trong tông môn mới có, chỉ dựa vào con đường của thái tử, có thể tìm được bao nhiêu?”.

Minh Văn sư công hội, đại sảnh Minh Văn.

Lâm Minh vừa bước vào Minh Văn sư công hội, lập tức bị tiểu thư tiếp đón hắn lần trước phát hiện, ánh mắt tiểu thư sáng lên, lập tức bỏ công tác hiện giờ, nhanh chân đi về phía Lâm Minh, vừa bước đi, hô hấp của nàng trở nên dồn dập.

Hiện giờ còn chưa có bao nhiêu người ở Thiên Vận thành nhận biết Lâm Minh, bọn họ chỉ nghe nói tới tên Lâm Minh, không biết mặt mũi Lâm Minh như thế nào. Mà tiểu thư này từng phụ trách tiếp đón khảo hạch Minh Văn sư cho Lâm Minh, có được tư liệu của Lâm Minh, Minh Văn sư công hội đương nhiên biết đệ nhất thiên tài Thất Huyền võ phủ hào quang chói mắt ở Thiên Vận thành hiện giờ chính là thiếu niên đã thông qua khảo hạch ở Minh Văn sư công hội bọn họ.

Đây chính là nhân vật khó lường!

- Lâm tiên sinh.

Tiểu thư tiếp đón mỉm cười ngọt ngào, cong eo thon khom mình hành lễ với Lâm Minh, dáng người của nàng rất tốt cộng thêm trang phục tiếp đón, có một phen phong vị khác lạ.

- Ồ, là cô hả, ta muốn gặp hội trưởng.

Lâm Minh nhận ra nhân viên tiếp đón này.

- Vâng, mời ngài theo ta.

Tiểu thư tiếp đón tim hơi rộn lên, hắn còn nhớ mình.

- Làm phiền cô.

- Phục vụ cho Lâm tiên sinh là vinh hạnh của ta.

Tiểu thư tiếp đón dẫn Lâm Minh đi thẳng tới phòng Minh Văn, mỗi ngày vào lúc này, hội trưởng đều ở trong phòng Minh Văn, lúc này ngài ấy đang giảng bài cho cháu gái. Hiện giờ Uông Toàn Cơ bất kể tu vi võ đạo hay Minh Văn thuật đều đã khó có đột phá, lão liền đặt phần lớn tinh lực vào người cháu gái.

Tiểu thư tiếp đón đẩy cửa phòng Minh Văn, Lâm Minh đã lần thứ hai vào đây, lần khảo hạch trước cũng là ở chỗ này.

Lúc này, Uông Toàn Cơ đang ngồi ở cạnh đài Minh Văn màu xanh, chỉ điểm cô gái bên cạnh. Cô gái này mặc trường bào Minh Văn sư màu trắng, thanh tú xuất trần, đúng là Uông Vũ Hàm cháu gái của Uông Toàn Cơ.

Uông Toàn Cơ chú ý tới có người ở đằng sau, quay đầu lại nhìn, liền sững sờ.

- Lâm tiên sinh?

- Uông hội trưởng.

Lâm Minh hơi hành lễ.

- A! Lâm tiên sinh là khách ít đến, đã thật lâu không đến rồi, thật là không ngờ, Lâm tiên sinh chẳng những là thiên tài Minh Văn thuật, còn là thiên tài võ đạo! Năm nay mười lăm tuổi đánh bại hạng ba mươi hai Bài Danh thạch Thất Huyền võ phủ, tiền đồ này thật là không lường được!

- Uông hội trưởng quá khen.

Đối với việc Minh Văn sư công hội biết rõ tình huống của mình, Lâm Minh tuyệt không kinh ngạc chút nào.

Lúc này Uông Vũ Hàm cũng dừng Minh Văn thuật trong tay, thần sắc phức tạp nhìn Lâm Minh, vốn nàng đã là thiên tài tuyệt đỉnh, thiên phú tập võ tứ phẩm, thiên phú linh hồn ngũ phẩm, tư chất tổng hợp đã vượt qua cả Bạch Tĩnh Vân và Mộ Dung Tử. Ở trong giới quý tộc, đệ tử thế gia muốn lấy Uông Vũ Hàm không hề ít hơn Bạch Tĩnh Vân và Mộ Dung Tử.

Nhưng so sánh với thiếu niên trước mắt, nàng quả thật là xấu hổ vô cùng. Minh Văn thuật cách xa vạn dặm, càng không cần nói sức chiến đấu, bởi vì Uông Vũ Hàm tập trung chủ yếu vào Minh Văn thuật, phương diện võ đạo thì nàng chỉ chú trọng tu vi, bởi vì Minh Văn thuật cần chân nguyên thâm hậu, cho nên phải có đủ tu vi, về phần kỹ xảo chiến đấu, Uông Vũ Hàm căn bản là dốt đặc, đừng nói những yêu nghiệt Thất Huyền võ phủ, chỉ là võ giả bình thường ngang cấp, nàng cũng đánh không lại.

Rốt cuộc tên này tu luyện thế nào? Chính nàng từ tám tuổi bắt đầu tiếp xúc Minh Văn thuật, tu luyện bài bản, kỹ thuật chuyên môn, dù là Tần Hạnh Hiên thiên phú yêu nghiệt, phương diện Minh Văn thuật cũng chỉ tương đương với nàng mà thôi. Mà mấy ngày nay nàng tiến bộ cực nhanh, có lẽ đã vượt qua Tần Hạnh Hiên.

Nhưng so sánh với Lâm Minh này, Uông Vũ Hàm hoàn toàn im lặng, cho dù hắn bắt đầu tu luyện Minh Văn thuật từ trong bụng mẹ đi ra, cũng sẽ không biến thái như vậy chứ? Chính mình còn đang khổ luyện chỉ pháp cơ sở, còn hắn đã có thể sử dụng Minh Phật Thải Liên.

- Hôm nay Lâm tiên sinh đến đây, là vì chuyện gì?

Uông Toàn Cơ vừa hỏi thế, Lâm Minh thật cảm thấy ngượng ngùng. Tốt xấu gì hắn cũng là Minh Văn sư đăng ký ở Minh Văn sư công hội, nhưng từ sau khi đăng ký, hắn đã không tới nữa, ngẫu nhiên tới một lần, còn là vì tài liệu và tu luyện Minh Văn thuật.