Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 129: Bảo kiếm Nhân giai trung phẩm




Thẳng đến khi Trương Quan Ngọc hoàn toàn rời đi, Lan Vân Nguyệt mới phun ra một hơi, đầu ngón tay của nàng còn đang nhẹ nhàng run rẩy, vừa rồi nói chính là Trương công tử? Chẳng lẽ là Trương Quan Ngọc?

Tuy rằng đã không còn tâm tư tới Lâm Minh, nhưng Lan Vân Nguyệt vẫn như cố ý như vô tình chú ý tới tin tức về Lâm Minh, nàng rõ ràng, bốn tháng sau, Lâm Minh sẽ khiêu chiến Trương Quan Ngọc, chẳng lẽ chính là vì vậy, Trương Quan Ngọc mới xuống tay chính mình?

Tuy nhiên chỉ là khiêu chiến, tại sao lại thành như thế?

Lan Vân Nguyệt có chút không rõ.

Chẳng những Lan Vân Nguyệt không rõ, Lâm Minh cũng tuyệt đối không nghĩ tới, Trương Quan Ngọc đã cố chấp điên cuồng đến trình độ như thế, người này hận không thể hết thảy chuyện tốt thiên hạ đều là chính mình, địa vị, vinh quang, nữ nhân toàn bộ đều là vảy ngược của hắn, ai uy hiếp nhúng chàm đến những thứ này, vậy chính là cái đinh, cái gai trong mắt hắn.

Nếu là người bình thường, tỷ như thập hoàng tử, cho dù xem Lâm Minh là cái đinh trong mắt, cũng không dám động Lâm Minh, ngược lại bên ngoài phải cười làm lành, nhưng Trương Quan Ngọc bất đồng, ai uy hiếp đến hắn, hắn sẽ điên cuồng trả thù.

- Lan tiểu thư, không có việc gì.

Liêu Văn Uyên cười cười, tuy rằng biết Lan Vân Nguyệt không còn qua lại với Lâm Minh, nhưng Liêu Văn Uyên cũng không khinh thường cô gái này, trên thế giới này, nếu có thể gặp được hai loại bầu bạn, như vậy hẳn đáng giá cảm ơn, một loại là khi tinh thần sa sút, cô gái xinh đẹp nguyện ý cùng nhau qua những ngày gian khổ với trượng phu, một loại khác, lại là khi thăng quan tiến chức như diều gặp gió, nam nhân thành công nguyện ý với nguyên phối cùng nhau qua những ngày bình thản.

Gặp được hai loại bầu bạn này, là cuộc đời rất may, nhưng nếu không gặp được, cũng đừng nên trách tội cái gì.

- Tạ ơn... Cảm ơn tiền bối, xin hỏi cao tính đại danh tiền bối.

Lan Vân Nguyệt cắn môi nói, rồi sau đó thi lễ thật sâu.

Không hề nghi ngờ, nam nhân này là vì bảo hộ chính mình tới, bảo hộ chính mình là một cao thủ như vậy, tự nhiên có quan hệ nào đó với Lâm Minh.

- Lan tiểu thư không cần khách sáo. Ta tính thưa thớt, danh Liêu Văn Uyên, bảo ta Liêu tiên sinh là được.

- Đại ân Liêu tiền bối, tiểu nữ suốt đời khó quên.

- Ha ha, không cần cảm tạ ta, ta cũng phụng mệnh làm việc thôi.

Lan Vân Nguyệt do dự một chút, vẫn còn không kìm nổi hỏi:

- Xin hỏi Liêu tiền bối với Lâm đại nhân...

Liêu Văn Uyên nghe được Lan Vân Nguyệt nói như vậy, không kìm nổi nở nụ cười.

- Lâm đại nhân? Ha ha, Lan tiểu thư, ngươi kêu như vậy, khiến ta không kịp phản ứng a. Là nói Lâm Minh sao?

Lan Vân Nguyệt có chút xấu hổ gật đầu, hiện giờ nàng chỉ là bình dân, mà Liêu Văn Uyên trước mắt chỉ sợ là cao thủ Ngưng Mạch kỳ, chính là phong tước quý tộc, nàng về tình về lý đều nên kêu một tiếng đại nhân.

Mà Lâm Minh địa vị chuẩn đệ tử hạch tâm Thất Huyền võ phủ. So với Liêu Văn Uyên còn cao hơn, cộng thêm Lâm Minh đã không có quan hệ gì với nàng, cho nên nàng ở trước mặt Liêu Văn Uyên xưng hô Lâm Minh, cũng phải có thêm hai chữ đại nhân.

- Ta do điện hạ phái tới, tuy nhiên lúc trước Lâm huynh cũng chiếu cố qua ta, hiện giờ thân phận Lan tiểu thư mẫn cảm, ngươi muốn có ngày bình tĩnh, chỉ sợ không có khả năng, như vậy thế nào, ngươi theo ta về phủ thái tử, sẽ bảo hộ ngươi bình an dễ hơn, như thế sẽ không sẽ phát sinh chuyện như hôm nay.

Lan Vân Nguyệt cắn môi, chỉ đành gật đầu, dưới loại tình huống này, nàng căn bản không còn lựa chọn.

Vì thế, cứ như vậy, Lan Vân Nguyệt đi tới thái tử phủ, nhưng nàng hết sức lo sợ chính là, thái tử Dương Lâm nhưng lại tự mình gặp nàng, đồng thời lễ phép hỏi thăm một ít tình huống của nàng, rồi sau đó Lan Vân Nguyệt bị an bài đến thái tử phủ, trong một phòng lịch sự tao nhã, có một nha hoàn chuyên môn phụ trách chiếu cố ăn uống cho Lan Vân Nguyệt bắt đầu cuộc sống hằng ngày.

Trong phòng này có tàng thư các phong phú, có thi họa văn chương, cung cấp cho chủ nhân luyện tập thư pháp hội họa, có phòng luyện công, cung cấp cho chủ nhân tập võ.

Khi Lan Vân Nguyệt đi tới này chỗ này, tâm tình của nàng cực kỳ phức tạp, nàng không nghĩ tới mấy tháng này lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, cuối cùng nàng quỷ thần xui khiến đi vào thái tử phủ...

...

Minh Văn sư khách tọa ở Minh Văn sư công hội, thường thường là căn cứ theo Minh Văn phù khách nhân yêu cầu làm theo, mỗi một khách nhân yêu cầu khác nhau, có chút chỉ là yêu cầu vẽ Minh Văn phù, còn có chút lại là yêu cầu chữa trị, hoàn thiện bảo khí.

Mỗi ngày, Lâm Minh đều có thể tiếp xúc đến các loại tài liệu kỳ lạ cổ quái, đối mặt với đủ loại yêu cầu kiểu dáng, trong quá trình vẽ, Lâm Minh càng thêm hoàn thiện đối với các loại tài liệu cùng công dụng, lý luận trong trí nhớ cũng bị Lâm Minh thông hiểu đạo lý không ngừng.

Cùng lúc đó, linh hồn lực của hắn cũng tăng trưởng trên diện rộng, Thái Nhất Linh Hồn quyết vận dụng càng thêm thuần thục, thậm chí ngay cả Hỗn Độn Chân Nguyên quyết tu luyện cũng không hạ xuống, thường xuyên bức chính mình đến trạng thái cực hạn, rồi sau đó tiến vào Không Linh võ ý, bằng vào Chân Nguyên thạch khôi phục chân nguyên, cảnh giới này khiến Hỗn Độn Chân Nguyên quyết của Lâm Minh vững bước đi, tiếp tục như vậy, đạt tới tầng thứ hai tiểu thành cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Liên tục vẽ ba ngày, thanh danh Lâm Minh lan truyền lớn, Thiên Vận thành càng ngày càng nhiều võ giả biết Minh Văn sư công hội mới có Minh Văn sư khách tọa mới, tuổi còn trẻ, nhưng trình độ Minh Văn thuật đã gần bằng tiêu chuẩn Minh Văn sư đỉnh cao của Thiên Vận quốc.

Mà Lâm Minh vẽ dấu hiệu ngọn lửa trên Minh Văn phù, cũng thành một phẩm bài chạm tay có thể bỏng, một kiện bảo khí nếu có lạc ấn giấu hiệu ngọn lửa như vậy, giá trị của nó sẽ đột nhiên tăng một mảng lớn.

Đối với võ giả mà nói, một thanh bảo khí xuất từ danh gia, giống như áo khoác da điêu vậy, để người ta yêu thích không buông tay.

- Oa, Tĩnh Vân tỷ tỷ, nhân giai trung phẩm bảo kiếm nha.

Ở Thất Huyền võ phủ, Mộ Dung Tử nhìn thấy bảo kiếm của Bạch Tĩnh Vân, ánh mắt tỏa ánh sáng nói.

Ở Thiên Vận quốc, bảo khí nhân giai trung phẩm vẫn rất quý báu, rất nhiều võ giả Ngưng Mạch kỳ cũng không có bảo khí nhân giai trung phẩm.

Mà Mộ Dung Tử cùng Bạch Tĩnh Vân đều là võ giả Dịch Cân kỳ, đối với võ giả Dịch Cân kỳ mà nói, bảo khí nhân giai hạ phẩm đã đủ dùng, trung phẩm thật sự quá xa xỉ.

- Ân, là Hoắc La quốc Ngọc Liên đại sư tạo ra đi ra, làm mũi nhọn không đến một năm, đại bá của ta đưa ta.

Mộ Dung Tử nói:

- Thì ra là như vậy a, hì hì, có đại bá như vậy cũng thật tốt, chậc chậc, thanh kiếm này chỉ sự phải hai vạn lượng vàng.

- Đại khái đi, tuy nhiên chút tiền ấy, đối với gia tộc Mộ Dung các ngươi mà nói chỉ là mưa bụi, ha ha, nếu muội muội muốn một thanh nhân giai trung phẩm bảo kiếm, còn không phải rất dễ dàng sao.

- Thôi đi! Gia tộc bọn ta nào có xa hoa như vậy, hơn nữa, lão cha ta căn bản là quỷ hẹp hòi, trừ phi ta tiến vào mười hạng đầu Bài Danh thạch mới cho mua, mười hạng đầu a, tương lai trong vòng một năm không có hy vọng.

Bạch Tĩnh Vân cười cười, nói:

- Ngươi chỉ cần chịu cố gắng, với thiên phú của ngươi, rất dễ dàng.

- Ai, chỉ mong đi, tuy nhiên Tĩnh Vân tỷ tỷ, như thế nào trước kia không thấy ngươi xuất ra thanh kiếm này?

Bạch Tĩnh Vân cười nói:

- Bởi vì lúc trước không có Minh Văn thích hợp, cho nên mới luôn không lấy ra dùng, lần này ta nghe nói Minh Văn sư khách tọa mới tới Minh Văn sư công hội, tuổi còn trẻ, nhưng trình độ Minh Văn thuật đã đăng phong tạo cực, người này có Minh Văn phù thích hợp thuộc tính của ta, cho nên ta muốn mang theo kiếm đi Minh Văn sư công hội nhìn xem.

Bạch Tĩnh Vân vừa nói, một bên kiểm kê tài liệu, những tài liệu này đã chuẩn bị rất sớm nhưng vẫn không có chỗ để dùng.

Mộ Dung Tử ngạc nhiên nói:

- Tuổi còn trẻ, trình độ Minh Văn thuật đã đăng phong tạo cực? Hắn rốt cuộc bao nhiêu tuổi vậy?

- Nghe nói không đến hai mươi tuổi, cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm.

- Con mẹ nó! Da trâu thổi lên trời rồi, những lời bịa đặt này càng nói càng thái quá, ta cũng không tin một Minh Văn sư hai mươi tuổi, có thể có trình độ cao bao nhiêu, ta thấy, Minh Văn sư khách tọa này hoặc là lão già, chỉ là bộ dạng trẻ tuổi, hoặc là không có trình độ mà chỉ do người khác thổi phồng lên.

Bạch Tĩnh Vân cười nói:

- A Tử, lúc trước thời điểm Lâm Minh xuất hiện, ngươi cũng khinh thường người ta, hiện tại thế nào, Lâm Minh sắp thành đệ tử hạch tâm, ngươi a, chính là tâm ghen tị quá mạnh mẽ, không muốn nhìn thấy người bằng tuổi tốt hơn chính mình.

- Đi đi đi, ai ghen tị a, hiện tại bản tiểu thư đã bắt đầu cố gắng, Tĩnh Vân tỷ tỷ ngươi cứ chờ xem, cho dù tương lai ta kém tên Lâm gia súc kia, đại tái Vạn Sát trận ba tháng sau ta cũng sẽ không bại bởi hắn, nếu hắn thật sự vào mười hạng đầu, ta cũng phải tiến mười hạng đầu, cho các ngươi nhìn xem!

- Ha ha, vừa rồi là ai nói trong vòng một năm cũng chưa hy vọng tiến mười hạng đầu?

Bạch Tĩnh Vân tựa cười như không cười hỏi.

- Cái kia... Đó là bởi vì... Ách...

Mộ Dung Tử mặt đỏ lên, không lời nào để nói.

Bạch Tĩnh Vân cười nói:

- Được rồi, không đùa ngươi nữa, ngươi muốn theo giúp ta cùng đi Minh Văn sư công hội hay không?

- Ta lười đi, loại sự tình này vừa nghe chính là lời đồn, đi cũng vô ích, còn không bằng ngươi đi tìm gia gia của Vũ Hàm ra tay! Gia gia của Vũ Hàm là Minh Văn sư tốt nhất Thiên Vận thành rồi chứ, hắn ra tay, còn không một phải một chút liền xong sao?

Bạch Tĩnh Vân nói:

- Ta nghĩ Thủy thuộc tính, Uông hội trưởng không am hiểu.

Mặc dù Uông Toàn Cơ có trình độ Minh Văn thuật không tồi, có Minh Văn phù liên quan thuộc tính ngũ hành, hắn chỉ biết Hỏa thuộc tính với Kim thuộc tính.

- Ta đi thôi, ngươi cứ tu luyện đi, tranh thủ ba tháng sau tiến vào mười hạng đầu.

Bạch Tĩnh Vân hơi trêu chọc nói.

- Được rồi được rồi, vào không được thì thôi, tùy tiện nói, thật sự nghiêm túc như vậy để làm chi.

Mộ Dung Tử tức giận mân mê cái miệng nhỏ nhắn, một bộ dáng bị Bạch Tĩnh Vân khi de:

- Được được, ta liền phát thiện tâm, cùng ngươi đi Minh Văn sư công hội, nhìn xem Minh Văn sư khách tọa kia có đủ trình độ hay không.

- Ân, tốt.