Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 180: Đối mặt với Hậu Thiên




Cho nên Lâm Minh dứt khoát buông tha cho đan dược có vẻ ổn thỏa hơn, mà lựa chọn viên thủy tinh đỏ này.

- Như ngươi mong muốn.

Nhãn Mô trực tiếp thu lại hai bảo vật khác, chỉ để lại khối thủy tinh đỏ chứa sợi tơ kia:

- Người thí luyện, ngươi lựa chọn bảo vật này, đây là thứ quý giá nhất trong số ba loại bảo vật, cũng là thứ khó nhận được nhất, lựa chọn bảo vật này, tầng thứ sáu Thần Sứ giới, ngươi sẽ không được ban thưởng lực lượng nữa, nói cách khác, nếu ngươi không thể một hơi thông qua tầng thứ bảy, như vậy thì ngoài những thứ thu được từ năm tầng trước, ngươi sẽ không nhận được thứ gì cả.

Lâm Minh còn chưa kịp kích động khi nghe đoạn đầu mà Nhãn Mô nói, thì đoạn sau lại đá văng tâm tình của Lâm Minh xuống tận đáy cốc.

Thực sự quá độc rồi, nếu không thể thông qua tầng thứ bảy, thì không khác gì mất công vô ích!

Vốn hắn còn trông cậy vào lực lượng được thưởng tại tầng thứ sáu, cho dù không phải là gia tăng tu vi, cũng là các lực lượng theo hình thức khác, khi tới tầng thứ bảy thì sẽ càng nắm chắc hơn, nhưng hiện tại đã không có cơ hội này nữa.

Phải một hơi vọt tới tầng thứ bảy!

Nhãn Mô nói xong, lập tức biến mất, Lâm Minh không dám lãng phí thời gian, lấy ra một viên Chân Nguyên thạch, sau đó khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vận chuyển Hỗn Độn Chân Nguyên quyết.

Lần này, thời gian hắn khôi phục cực kỳ dài, hắn phải khôi phục thực lực tới mức đỉnh phong trước khi thông qua tầng thứ sáu, đồng thời điều chỉnh tâm tình đến trạng thái không minh, nghênh đón cửa thứ sáu của Vu Thần tháp mà sau một vạn chín ngàn năm vẫn chưa từng có người nào xông qua được này.

...

Ở bên ngoài Vu Thần tháp, Na Y đã đợi rất lâu, Na Thủy thì đã sớm mơ màng mà ngủ, nàng giống như một con mèo nhỏ, cuộn mình trong góc phòng. Trên người là chiếc áo khoác do Na Y cởi ra đắp lên.

Na Y đoán hiện tại ít nhất đã là canh năm rồi, trời đã tờ mờ sáng.

Nhưng Vu Thần tháp vẫn không có chút động tĩnh nào. Điều này làm cho nàng có chút gấp gáp, hắn thật sự tiến vào Thần quốc hay sao? Còn ở trong Thần quốc lâu như vậy, hay là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi?

Tuy rằng trong bút ký của Nạp Nhan Đạt không ghi rõ thời gian trong Thần quốc là bao nhiêu, nhưng căn cứ theo mô tả của Nạp Nhan Đạt trước khi tiến vào và sau khi đi ra, thì Na Y có thể đoán rằng thời gian mà Nạp Nhan Đạt ߠtrong Thần quốc vào khoảng một, hai canh giờ.

Mà hiện tại Lâm Minh đã vào trong đó ít nhất là bốn, năm canh giờ rồi!

Làm cho Na Y lo lắng chính là, Nạp Nhan Đạt từng ghi rõ trong bút ký, sau khi tiến vào Thần quốc, nếu thực lực không đủ, thì có thể sẽ tử vong!

Điều này làm cho Na Y càng nóng lòng hơn, đã vài lần nàng muốn tiến vào Vu Thần tháp để dò xét, nhưng đều cố nhịn xuống, dù sao mỗi người chỉ có một lần cơ hội tiến vào Vu Thần tháp, mà hiện tại, đối với nàng mà nói, lúc này cũng không phải là thời cơ tốt nhất.

Hơn nữa mấu chốt chính là, cho dù nàng tiến vào Vu Thần tháp thì cũng không làm được chuyện gì cả, dù sao thực lực của nàng còn kém hơn Lâm Minh quá nhiều.

Na Y vừa nôn nóng, vừa xoa xoa bề mặt bản bút ký thô ráp kia, đứng ngồi không yên.

- Tỷ tỷ...

Thanh âm mơ màng của Na Thủy vang lên.

- Ân, A Thủy, ngươi tỉnh rồi!

- Tỷ tỷ, mấy giờ rồi?

Na Thủy theo bản năng vặn người, bởi vì cả đêm nằm trên tảng đá, nên lưng của nàng có chút đau, cũng may nàng là võ giả, nếu là cô bé bình thường, ngủ một đêm như vậy, e rằng trên lưng đã xanh tím rồi.

- Không rõ lắm, ít nhất là canh năm.

- Nga... Ca ca họ Mộc kia còn chưa đi ra ư?

- Chưa...

Na Y thở dài một hơi.

- Tỷ tỷ, vị ca ca kia thật sự tiến vào Thần quốc hay sao? Vậy có phải hắn sẽ trở thành anh hùng lợi hại như Nạp Nhan Đạt đại nhân không?

Na Y miễn cưỡng gật gật đầu, nói:

- Chắc là vậy...

Điều kiện đầu tiên là hắn có thể bình an mà trở về...

Trong thí luyện sinh tử, Lâm Minh rốt cuộc bước vào tầng thứ sáu, Thần Sứ giới.

Đi tới thế giới này, cảnh tượng trước mặt Lâm Minh là một thần điện to lớn màu trắng, thần điện này lơ lửng giữa không trung, quanh nó có chín cột trụ lớn, mỗi một cây cột đều cao trăm trượng, đâm thẳng tận trời.

Lâm Minh đứng trên quảng trường trước đại điện này, chung quanh từng ngọn núi lơ lửng, thác nước cao vạn trượng từ trên ngọn núi trút xuống, hóa thành vô số hạt châu bạc, rơi vào hư không.

Trước mặt Lâm Minh là một nam nhân trung niên mặc bộ áo bào màu xanh, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, đưa lưng về phía Lâm Minh, trên đầu của hắn bó lại thành búi tóc, hai hàng tóc trắng đen rủ xuống hơn hai xích.

Lâm Minh nhìn tu vi của người này, trong lòng chợt rùng mình.

Kẻ này là một cao thủ Hậu Thiên!

Tuy rằng chỉ mới bước vào Hậu Thiên kỳ, nhưng cảnh giới Hậu Thiên và Ngưng Mạch kỳ có sự khác nhau về bản chất.

Lâm Minh cười khổ, mình còn chưa đến mười sáu tuổi, nhưng với cốt linh của hắn, tại tầng thứ sáu lại gặp phải cao thủ Hậu Thiên kỳ!

Tìm khắp toàn bộ Thiên Diễn đại lục, có thể tìm ra bao nhiêu thiếu niên mười lăm tuổi, có thực lực Hậu Thiên đây?

Nam nhân trung niên này yên lặng xoay người lại, khuôn mặt hắn có chút mông lung, giống như một luồng sáng mờ, không hề nghi ngờ gì nữa, đây chính là địch nhân mà Lâm Minh cần phải đánh bại rồi.

Đây là lần đầu tiên Lâm Minh đối mặt với cao thủ cảnh giới Hậu Thiên.

Luyện Cốt đỉnh phong đối mặt với Hậu Thiên sơ kỳ, vượt qua một cảnh giới rưỡi, nghe ra thì một cảnh giới rưỡi có vẻ cũng không nhiều lắm, nhưng một đường võ đạo, càng đến phía sau, chênh lệch giữa mỗi một cảnh giới càng lớn hơn.

Từ Luyện Cốt kỳ đến Ngưng Mạch kỳ, kinh mạch toàn thân được đả thông, chân nguyên thông suốt, đã là một lần tăng vọt rồi, từ Ngưng Mạch kỳ đến Hậu Thiên kỳ, chân nguyên hội tụ vào đan điền, thông qua kinh mạch mà bổ sung vào toàn thân, cuồn cuộn không dứt, lại là một lần tăng vọt nữa.

Vượt qua hai bước ngoặt lớn, đối phó với võ giả Hậu Thiên kỳ, Lâm Minh không có chút nắm chắc nào.

- Xuất thương đi!

Làm cho Lâm Minh thấy ngoài ý muốn chính là, nam nhân trung niên này lại có thể nói, hơn nữa còn dùng ngôn ngữ Thần Vực.

Lâm Minh cầm thương bằng tay phải, khuỷu tay đè lên cán thương, đuôi thương nép vào xương sườn, trường thương dài gần một trượng bị hắn chỉ thẳng ra ngoài, mũi thương chỉ thẳng vào nam nhân trung niên này.

Nam nhân trung niên rút trường kiếm ra, chậm rãi nói:

- Ngươi... Chắc chắn thất bại!

Xoẹt...

Ngay nháy mắt mũi kiếm rời khỏi vỏ, chỉ nghe một tiếng kiếm ngâm chói tai, không khí bị một kiếm này bổ ra, nam nhân trung niên chém ra một kiếm về phía mặt của Lâm Minh.

Tốc độ của nam nhân trung niên này sắp đến mức cực hạn, mà kiếm của hắn được đâm ra từ một góc độ khó tin, dường như có trốn như thế nào thì cũng đều không thể tránh thoát được.

- Luyện Lực Như Tơ!

Lâm Minh khẽ quát một tiếng, đâm ra một thương, nếu không thể nhìn thấu quỹ tích đường kiếm của nam nhân trung niên này, thì Lâm Minh sẽ dùng lực phá xảo, dùng chấn động chân nguyên khổng lồ để ngăn cản một kiếm này.

Coong...

Kiếm khí sụp đổ, nhưng năm ngàn luồng chấn động chân của Lâm Minh cũng sụp đổ hơn phân nửa, Lâm Minh đạp mũi chân một cái, thân thể nhanh chóng lui ra ngoài.

Chân nguyên đã tiêu hao không ít, tuy nhiên không sao cả, Lâm Minh vận chuyển Hỗn Độn Chân Nguyên quyết, nguyên khí thiên địa xung quanh cuồn cuộn đổ vào trong cơ thể hắn, nhanh chóng bổ sung chân nguyên bị tiêu hao, hiện giờ tu vi của Lâm Minh chỉ là Luyện Cốt đỉnh phong, nhưng sức chịu đựng và khả năng kéo dài còn vượt xa võ giả Ngưng Mạch kỳ.

- Ân?

Võ giả kia có trí tuệ nhất định, đối với việc Lâm Minh có thể ngăn cản một kiếm này, vẻ mặt hắn có chút kinh ngạc.

Cổ tay hắn run lên, lại đâm tới một kiếm, một kiếm này có quỹ tích hoàn toàn giống với một kiếm khi trước, chỉ là trên thân kiếm có một tầng ánh sáng đỏ, hiển nhiên, võ giả này đã dùng võ kỹ!

Võ kỹ công kích của võ giả Hậu Thiên!

Lâm Minh cắn răng một cái, chân nguyên toàn thân bùng nổ, ngọn lửa như hoa sen nở rộ trên đầu mũi thương Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương, ngọn lửa này kết hợp với năm ngàn luồng chấn động chân nguyên, như một con rồng lửa lao về phía thanh kiếm của võ giả này.

Ầm...

Một thương một kiếm ầm ầm va chạm, sóng trùng kích chân nguyên như thủy triều lan ra bốn phía, tuy rằng Lâm Minh đã đỡ được một kiếm của võ giả này, nhưng lại không chắn được luồng sóng xung kích này, các luồng chân nguyên này giống như ám khí sắc bén, phá vỡ làn da Lâm Minh, trong lúc nhất thời, dường như có mấy chục thanh đao đang cắt loạn trong ngũ tạng lục phủ của Lâm Minh.

Lâm Minh tuy rằng cảm thấy ngũ tạng lục phủ cuồn cuộn bốc lên, nhưng nội thị một lượt, thấy cũng không có gì đáng lo ngại.

- Ân? Đỡ được ư?

Lâm Minh âm thầm kinh hỉ, lực phòng ngự thân thể đã vượt qua dự đoán của hắn, lúc trước chỉ phải đỡ kiếm khí của võ giả Ngưng Mạch kỳ, hiện tại ngay cả dư chấn chân nguyên của cao thủ Hậu Thiên mà mình vẫn có thể đỡ được!

- Có thể đến được tầng thứ sáu, ngươi quả nhiên là không tầm thường!

Trên khuôn mặt hư ảo của nam nhân trung niên này lộ ra một tia tán thưởng, đã không vì tu vi của Lâm Minh mà khinh thường hắn nữa.

Nhìn vẻ mặt của nam nhân trung niên này, Lâm Minh có một loại cảm giác, nam nhân trung niên này không giống như con rối do nguyên khí thiên địa ngưng tụ thành, mà là một con người thực sự.

Chẳng lẽ, hắn cũng giống Nhãn Mô, cũng từng là người hầu của Vu Thần hay sao?

- Lại đến!

Nam nhân trung niên run trường kiếm lên, lại giết về phía Lâm Minh.

- Chân nguyên hóa hình!

Lâm Minh giơ thương nghênh đón, hai người liên tục xuất chiêu và đỡ chiêu, tốc độ xuất chiêu tuy rằng không nhanh, nhưng mỗi một chiêu, mỗi một thức đều ẩn chứa chân nguyên cuồng bạo mà nặng nề.

Nam nhân này có tu vi rõ ràng cao hơn Lâm Minh một bậc, gần như luôn là hắn tấn công, mà Lâm Minh thì phòng thủ và né tránh.

Mặc dù có Lôi Hỏa lực, phối hợp với Luyện Lực Như Tơ, nhưng Lâm Minh vẫn trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm, nếu không phải có thân pháp Kim Bằng Phá Hư xuất quỷ nhập thần, liên tiếp tránh thoát kiếm khí do người trung niên này phóng ra, thì hắn đã bị đánh bại từ lâu rồi.

Coong coong coong coong coong coong...

Hai người giao thủ mấy chục chiêu, chân nguyên liên tục chấn vỡ các đài ngọc trước điện phủ, các mảnh ngọc thạch vỡ nát giống như vô số thác nước đổ xuống từ trên không trung.

Trong lần giao chiến này, nam nhân kia chưa bị tổn thương chút nào, nhưng Lâm Minh lại bị dư âm lăng lệ của các luồng chân nguyên công kích, nếu không phải hắn được cải tạo thân thể trong Vu Nô giới, lực phòng ngự tăng lên nhiều, thì đã sớm vỡ nát ngũ tạng, trực tiếp bị thua.

Ầm...

Lại một lần cứng đối cứng, thân thể Lâm Minh bay ngược ra mấy chục trượng, Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương chống lên mặt đất, hắn lau tia máu trên khóe miệng, hắn rốt cuộc cũng bị thương rồi, tuy nhiên cũng không đáng lo ngại, có khí huyết lực cường đại chống đỡ, thậm chí Lâm Minh còn có thể cảm giác được, nội thương của hắn đang chậm rãi phục hồi.

Tuy rằng không đáng ngại, nhưng mấu chốt là, làm thế nào thì mới có thể thắng được đây?