Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 262: Ba chiêu phá địch




- Không có khả năng, không có khả năng phá Kim Quang trận kỳ của ta!

Phương Khải cắn răng, liều mạng thúc giục chân nguyên toàn thân kịch liệt va chạm tách ra, gương mặt vặn vẹo.

Nhưng vết rạn vẫn như trước mở rộng từng chút một! Phù văn màu vàng bám ở trên Thanh Quang trận bạo toái từng cái một.

Bồng!

Một đạo phù văn màu vàng cuối cùng bạo toái, Thanh Quang trận tầng thứ năm mất đi phù văn chống đỡ, rốt cuộc đến cực hạn, ở dưới tấn công của Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương hoàn toàn dập nát!

- A a a!

Phương Khải kêu to, huy động trận kỳ trong tay hướng về phía Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương.

Thương kỳ chạm vào nhau, mắt thường có thể thấy được dư ba chân nguyên kích động đi ra ngoài, Phương Khải chỉ cảm thấy dường như đánh vào một tòa núi không thể lay chuyển, theo một cỗ lực lượng không thể đỡ mạnh mẽ truyền đến, trực tiếp cuốn hắn bay.

Kỳ dù sao cũng là bảo khí định trận, mà thương trời sinh chính là dùng cho vạn quân xung phong liều chết, hai người đối hợp lại, kết quả có thể nghĩ mà biết!

May mắn duy nhất của Phương Khải chính là lúc này Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương thế đi đã kiệt, mà hắn phản kích lúc tuyệt địa, lúc này mới miễn cưỡng đỡ được.

Chân nguyên dư ba va chạm Phương Khải bay ngược ra ngoài, rơi xuống đất rồi lăn lông lốc sáu, bảy bước mới ổn định thân hình, tuy nhiên lúc này hắn cũng bất chấp mặt mũi, có thể tiếp được một chiêu này đã tốt lắm rồi.

Quay đầu liếc mắt nhìn trận kỳ trong tay một cái, phù văn màu vàng nát một phần ba!

Phương Khải rất đau lòng, trận kỳ này tên là Kim Quang trận kỳ, là pháp bảo đỉnh cao nhất trong nhân giai thượng phẩm, tác dụng lớn nhất của nó chính là cất chứa những phù văn màu vàng này.

Phù văn màu vàng có thể gia tăng uy lực trận pháp thật to, là con bài chưa lật Phương Khải dùng để áp trận, vốn chuẩn bị chống lại Âu Dương Minh hoặc là Khương Bạc Vân mới dùng. Đương nhiên Phương Khải cũng không tính toán thật sự có thể thắng những tên biến thái này, chỉ là không muốn thua quá coi, dù sao mọi người đều là đệ tử thân truyền, chênh lệch quá lớn mặt mũi sẽ không tốt.

Nhưng hiện tại mới gặp Lâm Minh, phù văn màu vàng êm đẹp đã tiêu hao một phần ba, điều này làm cho Phương Khải khóc không ra nước mắt!

Nếu nói, ban đầu Phương Khải chỉ khóc không ra nước mắt, một câu ngay sau đó của Lâm Minh khiến Phương Khải đều muốn vỡ mật.

Lâm Minh nói:

- Còn có một chiêu cuối cùng!

Thảo mẹ nọ!

Phương Khải thật muốn vả chính mình một cái, con mẹ nó ta lắm mồm làm gì, hứa cái gì ba chiêu chi ước!

Hiện tại Phương Khải đâm lao phải theo lao. Dù sao cũng phải thua, ba mươi sáu nước sao lại sinh ra một tên biến thái như vậy! Đây còn là người sao?

Ở trên tuyển thủ tịch, mắt Khương Lan Kiếm sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Minh, từ khi Lâm Minh Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương vừa ra, hắn liền cảm thấy uy hiếp!

Thời điểm lúc trước Lâm Minh chỉ có tinh thần công kích. Khương Lan Kiếm không để Lâm Minh vào mắt, kiếm thế của hắn có thể chém hết thảy hư vô, bao gồm tâm ma, nghiệp chướng, chấp niệm. Đương nhiên cũng bao gồm linh hồn công kích.

Có thể nói võ giả, linh hồn công kích căn bản không uy hiếp được kiếm khách nhân kiếm hợp nhất chân chính.

Nhưng hiện tại, đối phương rút ra thương.

Tuy rằng chỉ điểm một thương. Nhưng trong một thương này ẩn chứa khí thế khiến Khương Lan Kiếm kinh hãi!

Bất kể là thương hay là kiếm, đều có linh hồn chính mình, bình thường võ giả dùng chiêu thức ra thương kiếm chỉ là bề ngoài, mà cao thủ chân chính, dùng ra thương chiêu kiếm chiêu có thể đem dung nhập thương, kiếm hồn trong đó!

Một thương vừa rồi của Lâm Minh. Mang theo chi thế núi sông, hàm chứa thiên địa long uy, một thương vừa ra, ngay cả Cửu Chuyển Thanh Quang trận đều không chịu nổi.

Nhất là trong thương ẩn chứa long uy, đã ngưng thực đến trình độ có thể nghe được long ngâm! Điều này làm cho Khương Lan Kiếm tự thẹn không bằng.

Thường nói, kiếm như ngọc, đao như hổ, thương như rồng, Lâm Minh tuổi còn nhỏ, cũng đã làm được thương như rồng, thiên phú có thể coi nghịch thiên!

Khương Lan Kiếm tự nhận trình độ chính mình ở trên thân kiếm đã rất cao, nhưng so với Lâm Minh lại xa xa không bằng.

Khương Bạc Vân chú ý tới Khương Lan Kiếm khác thường, cười nói:

- Lan Kiếm, nhuệ khí của ngươi dường như yếu đi, cái này cũng không giống ngươi.

Khương Lan Kiếm lắc đầu:

- Chỉ là bị Lâm Minh làm kinh hãi, tuy nhiên hắn tuy mạnh vẫn còn không đến mức làm tan nhuệ khí của ta.

- Ha ha, đây mới là nhuệ khí kiếm khách chúng ta cần.

Khương Bạc Vân nói xong vỗ bả vai Khương Lan Kiếm một chút, lại nói:

- Lan Kiếm, ngươi có biết Lâm Minh bao nhiêu tuổi?

- Đại khái mười bảy, mười tám đi.

Khương Lan Kiếm nói ra một cái tuổi phỏng đoán, nói mười tám có thể không đến, mười bảy tuổi gần như, hẳn sẽ không nhỏ hơn.

- Hắc! Ngươi đã đoán sai, Lâm Minh chỉ có mười sáu tuổi, hơn nữa vài ngày trước mới vừa đủ mười sáu tuổi!

- Cái gì!?

Khương Lan Kiếm luôn luôn trầm ổn hoàn toàn mất đi trấn định ngày xưa, trực tiếp đứng lên:

- Mới vừa đến mười sáu tuổi! Ngươi xác định?

- Ta tự nhiên xác định, trưởng lão Kiếm tông chúng ta, ngày hôm qua cũng đã bắt đầu nói ra hoạt động, nên muốn thu Lâm Minh vào Kiếm tông! Đó là ngày hôm qua, hôm nay chỉ sợ tông chủ đều phải ngồi không yên.

Khương Bạc Vân bản thân là đệ tử thân truyền, đối với sự tình trong tông hiểu biết rất rõ ràng.

Khương Lan Kiếm cả kinh không phải nhỏ, tạm thời bất luận hiện giờ Lâm Minh có tu vi Luyện Cốt đỉnh phong, chỉ cần có thể đạt tới thiên phú lục phẩm đều thu vào được.

Hắn không thể tin nhất chính là trình độ Lâm Minh ở linh hồn công kích, còn có lĩnh ngộ của hắn ở trên thương, một thiếu niên vừa mới đủ mười sáu tuổi, tập võ vẻn vẹn chỉ bốn năm, vừa công pháp tu luyện, vừa giỏi linh hồn công kích, còn cả lĩnh ngộ thương thế, hắn có Phân Thân thuật sao?

Điểm chết người chính là, Lâm Minh còn là một võ giả Lôi hệ độ phù hợp Lôi nguyên khí ít nhất lục phẩm, quả thực khiến người ta không thể tin, thế gian này thực sự c thiên tài như vậy sao?

Khương Bạc Vân vỗ vỗ phía sau lưng Khương Lan Kiếm, nói:

- Được rồi, không nói nữa, xem một chiêu cuối cùng!

Trên lôi đài, Phương Khải lại lần nữa bày ra năm đạo Cửu Chuyển Thanh Quang trận, không phải hắn không muốn nhiều hơn mà là hắn đồng thời chỉ khống chế nhiều nhất năm trận pháp, hơn nữa chân nguyên hắn cũng có hạn, còn phải lưu chân nguyên khống chế Kim Quang trận kỳ.

Lại nói tiếp trào phúng, vốn cái gọi là nhường ba chiêu, là Phương Khải lưu cho Lâm Minh thời gian lực ngưng tụ lượng, nhưng hiện tại đảo lại, là Lâm Minh lưu cho Phương Khải thời gian đến bố trí phòng ngự trận.

Tuy nhiên sự việc đã tới nước này, Phương Khải làm sao còn có thể cố được nhiều như vậy, có thời gian tự nhiên phải sử dụng cho tốt.

- Ta còn có hai phần ba kim phù, một hơi dùng hết, một kích này thế nào cũng có thể đỡ, chỉ cần đỡ được, ta sẽ nhận thua, còn có thể miễn cưỡng bảo trụ một chút mặt mũi cuối cùng.

Phương Khải đã hạ quyết tâm, không tiếc hết thảy phải ngăn trở chiêu thứ ba của Lâm Minh, dù sao hắn cũng không trông cậy vào Kim Quang trận kỳ, lưu lại một chút kim phù cũng không ý nghĩa, dùng toàn bộ mới có lợi.

Lâm Minh nắm Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương, cánh tay đè lên đuôi thương, bày ra thức mở đầu Thiết Kiều Lan Giang.

Một kích này, hắn không tính toán lưu thủ.

Két két két! Điện xà thô to như cánh tay quấn quanh Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương, đồng tử Lâm Minh đều lóng lánh, màu tím, đó là sắc thái Tử Giao Thần Lôi.

Phốc phốc phốc!

Phương Khải nghe được thanh âm chấn động tầng thứ nhất Cửu Chuyển Thanh Quang trận truyền đến, đó là khí thế Lâm Minh phát ra phong duệ, thanh âm đâm vào Thanh Quang trận.

Sắc mặt Phương Khải trắng bệch vài phần, vẻn vẹn chỉ khí thế đã có uy lực này! Nếu đánh chính diện thì sẽ ra sao?

Trước thời hạn dùng ra một phần ba trận phù màu vàng, lạc ấn ở trên một tầng Cửu Chuyển Thanh Quang trận cuối cùng, lúc này Phương Khải mới thở nhẹ một hơi:

- Ta cũng không tin ngươi có thể phá vỡ Kim Quang trận kỳ hai phần ba kim phù!

Ở khoảnh khắc khí thế đạt tới đỉnh, ánh mắt Lâm Minh ngưng lại, Kim Bằng Phá Hư thân pháp bùng nổ!

Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương giống như tia chớp quấn quanh đốm lửa cấp tốc đâm ra, thương thế tràn ngập hư không.

Linh hồn lực Lâm Minh trầm xuống, hạt giống Tà Thần trong trái tim phát ra tiếng ô ngâm hưng phấn!

Tà Thần lực, mở ra!

Ầm!

Chân nguyên nén ép cao độ bùng nổ từ trong hạt giống Tà Thần, phía sau Lâm Minh lại lần nữa ngưng tụ thành hư ảnh Giao Long, so với lần trước càng thêm ngưng thực rất thật, thậm chí có thể thấy rõ những vảy rồng chớp động ánh sáng màu tím! Thanh âm long ngâm to rõ thẳng hướng phía chân trời, mây trên trời đều bị đánh tan.

Thần thương như rồng!

Phốc!

Tầng thứ nhất Cửu Chuyển Thanh Quang trận còn chưa va chạm vào mũi thương cũng đã tuyên cáo vỡ nát, nó bị khí thế cường đại ẩn chứa trong thương phá hủy.

Tầng thứ hai Cửu Chuyển Thanh Quang trận, vừa mới tiếp xúc liền bể thành mảnh vụn, vỡ hoàn toàn hơn so với tầng thứ nhất, chân nguyên ở dưới chấn động ẩn chứa Tử Giao Thần Lôi, không có kim phù thêm vào Cửu Chuyển Thanh Quang trận không có gì khác nhau.

Phốc phốc phốc!

Cửu Chuyển Thanh Quang trận vỡ nát liên tiếp, Phương Khải cũng bất chấp lưu lại hậu thủ, tất cả kim phù lạc ấn ở tại một tầng Cửu Chuyển Thanh Quang trận cuối cùng, toàn bộ trận pháp biến thành màu vàng rực.

Ầm!

Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương đánh lên, chân nguyên kịch liệt tấn công hình thành khí kình khủng bố, trên đài đá vụn bị chân nguyên đánh bay ra bốn phía, ngay cả pháp trận phòng hộ quanh thân lôi đài đều bị chấn rung chuyển kịch liệt.

Mở ra Tà Thần lực, lại thêm chân nguyên chấn động, dung hợp Tử Giao thần lực, một kích này, gần như là một kích mạnh nhất khi Lâm Minh dùng thương!

Ca ca ca!

Một tầng Cửu Chuyển Thanh Quang trận cuối cùng chỉ ngăn cản được mấy hơi thở, sau đó sinh ra vô số vết rạn màu vàng, giống như mạng nhện lan toàn ra!

- Sao... Sao có thể!? Hai phần ba kim phù...

Phương Khải đã không còn cơ hội nghị ngờ, thương mang xuyên ra từ trong Cửu Chuyển Thanh Quang trận, giã thật mạnh ở ngực Phương Khải.

Ầm!

Theo một cái trận phù màu vàng cuối cùng mất đi, tầng thứ năm Cửu Chuyển Thanh Quang trận ầm ầm vỡ nát, thân thể Phương Khải giống như bao tải bị đánh bay ra ngoài, lăng không phun ra một ngụm máu tươi.

Ba chiêu phá địch!

Người xem toàn trường lặng ngắt như tờ, hai bàn tay Tĩnh Thiền Ngọc trắng nõn gắt gao nắm cùng một chỗ, trừng mắt to nhìn Lâm Minh ở giữa trung tâm đài, trong ánh mắt tràn đầy vẻ phức tạp.

Nàng luôn luôn nhờ vả Lâm Minh nhất định phải thắng, tranh chấp chấp niệm trong lòng nàng, nàng không xác định Lâm Minh thật sự có phần thực lực này hay không.

Nhưng hiện tại, hắn thắng, hơn nữa thắng hoàn toàn triệt để!