Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 47: Sự thức tỉnh của domi, trung khuyển trong truyền thuyết và xà tộc




Domi đột nhiên phát cuồng khiến tất cả mọi người trở tay không kịp, Lassa bị nó bắt được đang vùng vẫy bên bờ cát, Domi bổ nhào tới muốn cắn. Nguyên bản một con Great Pyrenees hiền lành đột nhiên trở nên hung thần ác sát, đằng đằng sát khí, Phong Danh Vũ và Huệ Tư Mẫn cả kinh hét ầm lên, hơn nữa dáng vẻ Domi bây giờ đặc biệt dọa người, quanh thân bị khói đen bao phủ, người không giống người, chó không ra chó, hai mắt đỏ như máu. Lassa sợ hãi hơn nữa lại đang mắc cạn, mắt thấy sẽ mất mạng, chỉ thấy Domi bổ nhào về phía Lassa đồng thời sau cổ lại đột nhiên bị người nắm… là Lam Minh.

“Đừng thô bạo như vậy, Domi.” Lam Minh giữ chặt nó.

“Là phát cuồng!” Long Tước nhíu mày, “Hắn đang giãy ra khỏi cái xác bị ma hóa, có người hạ chú ngữ với hắn, không giải được chú ngữ sẽ phát điên.”

Đang khi nói, Sesier chạy tới đẩy Lassa trở về biển… Lassa bị kinh hách, thế nhưng vẫn còn nhiều chuyện, đã lui lại tường nước còn cố rướn người nhìn, Miêu Tiêu Bắc tuy rằng cảm thấy rất hỗn loạn, nhưng là lần đầu tiên phát hiện… cá mập mà còn có thể dễ thương như vậy.

“Cô kỷ cô kỷ!” Cổ Lỗ Y ngồi bên cạnh Miêu Tiêu Bắc, bỗng nhiên vung lên bàn tay mũm mĩm phì phì vỗ má Miêu Tiêu Bắc, như là đang nựng cậu.

Miêu Tiêu Bắc khó hiểu nhìn nó, chỉ thấy Cổ Lỗ Y ra hiệu cho cậu, chỉ chỉ Domi đang phát rồ.

Tiêu Bắc hoàn toàn không rõ.

“Chú ấn của Thủ Hộ thần sao…” Poseidon gần đó nói, “Hẳn là chỉ có Dự Ngôn sư mói có thể cởi bỏ.” Nói rồi nhìn thoáng qua Phong Tiểu Vũ đang tựa vào Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc lúc này mới phản ứng, Cổ Lỗ Y đúng là đang ra hiệu cho cậu đẩy Phong Tiểu Vũ qua đó.

Do dự một chút, Miêu Tiêu Bắc vẫn thả lỏng tay, Khế Liêu bên cạnh vươn tay đẩy Phong Tiểu Vũ đang ngốc lăng về phía trước…

Phong Tiểu Vũ lảo đảo bổ nhào qua, giật mình một cái tỉnh táo lại, chỉ thấy Domi đang vùng vẫy, giống như có gì đó muốn đi ra khỏi cơ thể nó.

Phong Tiểu Vũ rốt cuộc cũng hiểu được, giang hai tay ôm chầm lấy Domi, “Domi! Con bị yêu quái ám sao a! Ác linh thối tán!”

Tất cả mọi người vô lực, hình như không ai nói cho nó thân phận của Domi là gì.

“Không phải a Tiểu Vũ.” Miêu Tiêu Bắc nói, “Domi không phải bị ám, đó là bản tôn của nó.”

“A!” Phong Tiểu Vũ ôm Domi ồn ào, “Dù con là bạch cẩu tinh ba cũng thương con mà!”

Mọi người hoàn toàn không còn gì để nói.

Nhưng mà, những lời nhăng cuội của Phong Tiểu Vũ lại khiến Domi an tĩnh lại, khói đen mịt mù quanh thân đột nhiên tiêu tan, trở thành ánh sáng trắng huyến lệ.

Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nói, “Giống như bóng đèn tiết kiệm điện.”

Lam Minh kéo cậu lùi về sau một chút, “Ngươi dạo gần đây càng ngày càng ‘lạnh’ nha!”

Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Tôi có khẩn trương của tôi, phải điều chỉnh một chút chứ sao, Domi và Tiểu Vũ sẽ không có việc gì.”

Cổ Lỗ Y hai tay nắm chặt, “Cô kỷ cô kỷ!”

“Đúng!” Miêu Tiêu Bắc cũng gật đầu, “Domi cố lên!”

Long Tước giật mình nhìn cậu, “Tiêu Bắc? Ngươi có thể hiểu Cổ Lỗ Y nói gì sao?”

“Ách…” Miêu Tiêu Bắc cũng sửng sốt, nhìn nhìn Cổ Lỗ Y trên đầu vai. Đúng vậy, cậu vừa nãy rõ ràng nghe được âm tiết dễ thương mà Cổ Lỗ Y phát ra, cũng tinh tường hiểu được ý của Cổ Lỗ Y là —— ‘Si Mi’ cố lên, chẳng lẽ đó là thần giao cách cảm trong truyền thuyết?

Phong Danh Vũ và Huệ Tư Mẫn cầm camera chờ sẵn.

Phong Danh Vũ khó nén hưng phấn, “Tao dự cảm sẽ có một chàng đẹp trai phủ xuống!”

“Ừ Ừ!” Huệ Tư Mẫn liên tục gật đầu, “Mày đoán lần này là loại hình gì? Domi… ừ, Domi khẳng định là siêu cấp trung khuyển.”

Hai người chụm đầu nói nhăng nói cuội, vội lắc đầu, không phải, anh đẹp trai phải có gương mặt của người!

“Mở ra chú ngữ phong ấn Thủ Hộ thần, thì ra là một câu ta yêu ngươi của Dự Ngôn sư sao?” Poseidon kìm lòng không đậu gật đầu, “Hm, rất lãng mạn!”

Khế Liêu ngồi xổm bên cạnh, chán nản nói, “Chịu không nổi.”

Tiếu Hoa nhìn nhìn hắn một chút, hỏi, “Ngươi chịu không nổi cái gì? Muốn đi WC a? Tối hôm qua ăn gì ôi thiu sao?”

Khế Liêu khinh khỉnh liếc anh một cái, “Ta là nói, cái bóng đèn này còn phát sáng bao lâu nữa a? Còn chưa chịu tắt nữa sao?”

Hắn vừa dứt lời, chợt thấy ánh sáng lóe lên… nhỏ lại, tắt…

“Tắt rồi?” Phong Danh Vũ lập tức cầm camera chụp liên tục… Nhưng sau khi chụp rồi, tất cả mọi người đều ngây ngẩn, chỉ thấy bị Phong Tiểu Vũ ôm, vẫn là một chú chó như cũ.

“Ách…” Tất cả mọi người mở to hai mắt, lăn qua lăn lại nửa ngày, thì ra là không thay đổi a.

“Domi!” Phong Tiểu Vũ thì lại rất vui vẻ, ôm chầm lấy Domi, “Thật tốt quá, con không có biến thân! Thật tốt quá!”

“Tiểu Vũ, lấy một bộ quần áo cho tôi đi.”



Chính lúc này, chợt nghe một giọng nói trầm thấp truyền đến.

Mọi người sửng sốt.

Trong lúc đó Domi chậm rãi mở miệng, nói với Phong Tiểu Vũ đang ngây ngốc nhìn chằm chằm mình, “Tiểu Vũ? Quần áo… nếu không sẽ trần trụi.”

“Nói chuyện kìa…” Miêu Tiêu Bắc vẫn cảm thấy một chú chó mà nói chuyện được thì rất quỷ dị.

Domi vẫn ôn hòa vẫy vẫy đuôi với Phong Tiểu Vũ, nói, “Làm cậu sợ rồi, vừa nãy có chút không khống chế được, tôi bình thường vẫn khá là dịu dàng.”

“A!”

Trầm mặc một lúc sau, Phong Tiểu Vũ kêu to lên, “Domi nói kìa!”

Giữa lúc mọi người cho rằng nó đang sợ hãi, chợt Phong Tiểu Vũ bổ nhào tới ôm lấy Domi cọ a cọ, “Domi cực giỏi! Ba khi còn bé vẫn thường nằm mơ thấy con biết nói nữa đó!”

Phong Danh Vũ ở một bên gật đầu, “Thế đó.”

Huệ Tư Mẫn có chút khó hiểu nhìn nhìn cô, hỏi, “Ý mày là Tiểu Vũ từ nhỏ đã nuôi Domi, nuôi hơn hai mươi năm?”

“Đúng!” Phong Danh Vũ gật đầu, “Cho nên cảm tình rất tốt!”

“Mày có bệnh hả!” Huệ Tư Mẫn ồn ào, “Tuổi thọ loài chó tối đa hơn chục năm, nhà mày nuôi nó hơn hai mươi năm mà không nghi ngờ nó thuộc giống gì?!”

Phong Danh Vũ mở to hai mắt, “Loài chó tuổi thọ ngắn vậy sao?”

Tất cả mọi người vô lực nhìn cô.

“Không chỉ có thể nói, còn có thể biến thành người, người và chó đổi tới đổi lui.” Giọng nói của Domi hiển nhiên là đang dỗ dành Phong Tiểu Vũ.

Phong Tiểu Vũ vẻ mặt như bừng sáng, “Thật nha?”

“Cho nên bây giờ tìm một bộ quần áo cho tôi được chưa?”

“Ta mang theo áo choàng mặc lúc ngủ của Sesier, bằng không trước tiên mặc che thân?” Long Tước mở túi xách lấy một chiếc áo choàng ra cho Phong Tiểu Vũ.

“Ngô.” Phong Tiểu Vũ tiếp nhận vội vã khoác lên cho Domi, chỉ thấy Domi nhẹ nhàng đứng dậy, chậm rãi thu hồi hai chân trước, đứng thẳng lên… động tác đó, giống như khi Khế Liêu biến hình.

Miêu Tiêu Bắc vô thức xoay mặt nhìn Khế Liêu, chỉ thấy hắn đang ngồi chồm hổm một góc, dường như cảm thấy rất buồn chán, một tay chống cằm, “Dĩ nhiên là họ hàng gần, quá ngoài ý muốn.”

Không bao lâu, chỉ thấy Domi đứng lên, thể trạng cao to, xấp xỉ Lam Minh, một mái tóc dài màu bạc, giống như màu lông của dạng thú.

“Woa…” Phong Danh Vũ và Huệ Tư Mẫn hưng phấn nhảy cẫng lên, rất tuấn tú a… Quả nhiên lại là một mỹ nam, hơn nữa trông khá giống người Bắc Âu…

“Domi?” Phong Tiểu Vũ giật mình nhìn Domi, có chút không thể tin được, thực sự biến thành người rồi, Domi cũng là người sói giống Khế Liêu sao?

Giữa lúc tất cả mọi người đang lo lắng làm thế nào giúp Domi giải thích cho Phong Tiểu Vũ, chợt nghe Domi nói, “Tôi thế này có thể làm công kiếm tiền, không cần khổ cực nuôi tôi như trước.”



Mọi người đồng loạt hắc tuyến(là vậy nè:-__-lll), đồng thời lại thấy Phong Tiểu Vũ mừng rỡ ôm Domi, “Ừ! Domi thật ngầu!”

Khế Liêu bĩu môi, “Hoàn toàn không có gì khó, chủ của hắn là một con thỏ! Khá hơn cái con mèo hoang màu lông dễ nhìn nhưng móng vuốt nhọn hoắt còn không biết nghe lời kia kìa!”

Nói xong, liếc Tiếu Hoa một cái, Tiếu Hoa hung hăng trừng lại.

Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, thấy vẻ mặt hắn rất tự nhiên, hình như không có gì lo lắng, vì vậy cũng yên lòng, xem ra Domi sẽ không làm chuyện bất lợi với Phong Tiểu Vũ. Mặt khác, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nghĩ đến, không biết Domi có lợi hại hay không, vừa nãy thoạt trông rất đáng sợ, hẳn là không phải tính tình vốn có chứ?

Domi mặc áo choàng của Sesier, có vẻ hơi nhỏ, Poseidon nói, “Một lát đổi bộ khác, bây giờ theo ta trước đã, có một thứ chưa cho các ngươi xem.”

Mọi người gật đầu, đi tới phía trước.

Domi có thể nói, Phong Tiểu Vũ kéo nó tíu tít hỏi ra nghi vấn nhiều năm trước, “Domi, có một vấn đề cha… tôi chưa hỏi cậu thật lâu rồi.”

Domi nhìn nó, hỏi, “Cái gì?”

“Cậu… rốt cuộc là thích ăn loại thức ăn chó hiệu Hoàng Gia, vị thịt gà hay thịt bò?” Phong Tiểu Vũ hỏi, “Thịt gà thì tiện hơn cho nên tôi vẫn hay mua thịt gà cho cậu ăn, cậu có giận không?”

“Khụ khụ…”

Lam Minh và Khế Liêu vốn đã dễ cười, Poseidon cũng đang cố nhịn.

Domi vỗ vỗ Phong Tiểu Vũ, vô cùng quan tâm mà nói, “Thịt gà, nhưng từ hôm nay trở đi sẽ không cần ăn thứ đó nữa.”

“Ừ!” Phong Tiểu Vũ tương đương thỏa mãn, vốn nó vẫn hổ thẹn vì nhiều năm lười biếng mà bắt Domi ăn thức ăn thú cưng vị thịt gà.

“Tôi có chuyện!” Phong Danh Vũ và Huệ Tư Mẫn đều giơ tay.

Domi nhìn hai cô, tuy rằng vẻ mặt khá dịu dàng nhưng hiển nhiên không có tốt như khi đối mặt với Phong Tiểu Vũ, bất quá điều đó vẫn không thể làm giảm nhiệt tình của hai cô nàng.

“Hỏi đi.” Domi tương đương lễ phép.

“Thân thể là toàn bộ biến thành nhân loại sao?” Phong Danh Vũ hỏi, “Các khí quan và công năng đều đầy đủ hết? Có thể ‘mang hạnh phúc’ đến cho Tiểu Vũ hay không?”

Mọi người nhìn trời, Domi vẫn vô cùng lãnh tĩnh trả lời, “Hạnh phúc hay không thì hỏi Tiểu Vũ tương đối khách quan, tôi nói không chính xác.”

“A…” Phong Danh Vũ và Huệ Tư Mẫn đều hút một hơi, “Không phải loại tầm thường! Có khí phách!”

Đang khen nức khen nở, chợt nghe Domi nói tiếp, “Cấu tạo của tôi kỳ thật giống như Khế Liêu, các cô có thể hỏi hắn.”

Mọi người nhìn Khế Liêu, Khế Liêu nổi giận, “Mày kéo ông vào làm chi?”

Miêu Tiêu Bắc theo phía sau suy nghĩ một chút, hỏi Lam Minh, “Người chó?”

Lam Minh vươn tay, bịt miệng Miêu Tiêu Bắc lại, “Chó không nhất định hung hãn như loài sói, nhưng là nhiều tâm cơ, huống chi Khế Liêu chỉ là một con sói thích gây sự.”

Khế Liêu đảo mắt lườm sang Lam Minh, Lam Minh mỉm cười.

.

Mọi người theo Poseidon đi tới trước một đoạn khá xa, xa đến mức Miêu Tiêu Bắc mỏi mệt, nhưng cậu rất bình tĩnh đi tới ngồi lên lưng Sphinx.

“Xa quá đi.” Phong Tiểu Vũ lẩm bẩm, “Vượt qua đáy biển hai nghìn dặm rồi.”

Miêu Tiêu Bắc Tiếu Hoa cảm thấy lạnh, Lam Minh và Khế Liêu hai người cực kỳ dễ cười thì đang đứng một bên cười khúc khích.

Lúc này, phía trước đột nhiên xuất hiện một bức tường nước, ở giữa có một cánh cửa nước, khi Poseidon đi đến, cửa mở.

“Nước ở nơi này làm sao có thể tự động thành hình?” Miêu Tiêu Bắc không quá hiểu được nguyên lý trong đó.

“Theo nhận thức của các ngươi thì nước chỉ là dịch thể biết lưu động.” Poseidon nói, “Nhưng trên thực tế, mỗi một giọt nước đều có sinh mệnh, bọn nó đều có năng lượng và ý thức nhất định, có thể nghe theo ta chỉ huy, đương nhiên, điều này chỉ có ở biển khơi.”

“Vùng nước ngọt cũng thuộc về quản lý của ngài sao?” Miêu Tiêu Bắc lấy ra nước khoáng định uống, chỉ thấy Poseidon cười cười, vươn tay chỉ chỉ chai nước khoáng của cậu… Sau đó, nước trong chai bay ra, như là có sinh mệnh mà đảo một vòng tròn trong không trung, sau khi Poseidon búng tay một cái, lại trở về trong chai nước khoáng.

“Ha hả…” Miêu Tiêu Bắc cười gượng hai tiếng, cất chai lại, không có hứng thú uống nữa.

.

Không lâu sau, mọi người ngừng lại trước Thủy Tinh cung hùng vĩ.

Tòa kiến trúc này giống như được xây dựng từ những tấm thủy tinh trong suốt không có vết nối, kết cấu phức tạp, thiết kế tinh xảo, khiến kẻ khác phải trố mắt nhìn.

“Đây là Thủy Tinh cung?” Miêu Tiêu Bắc tán thán, “Quả nhiên đồ sộ.”

“Ở đây chỉ là một góc rất nhỏ mà thôi, nếu thích cũng có thể thường trú.” Poseidon tới gần, thấp giọng nói bên tai Miêu Tiêu Bắc, “Ta dẫn ngươi đi tham quan một chút?”

Còn chưa dứt lời, lại thấy Cổ Lỗ Y trên vai Miêu Tiêu Bắc đột nhiên phù phù một tiếng, phồng má.

Poseidon lui ra sau một bước, cái miệng của Cổ Lỗ Y đã thổi ra lửa, giống như muốn phun tới chỗ hắn.

Poseidon vội vã xua tay, “Tiểu hỏa long?”

“Poseidon.”

Lúc này, phía sau truyền đến giọng nói của Lam Minh, có chút âm trầm.

Poseidon quay đầu lại, thấy được Lam Minh đang đứng sau lưng mình, trên mặt mang theo một nụ cười ‘rạng rỡ’.

“Đùa thôi.” Poseidon nhanh chóng cười cười lui sang một bên, “Người đẹp luôn luôn được kẻ khác nhớ thương, bởi vì rất sướng con mắt.” Nói xong, hắn đi tới một bên, vươn tay giật ra một bức màn cửa sổ bằng nước màu đen.

Mọi người thật sự bội phục nước biển ở nơi này, quá thần kỳ.

Phía sau bức tường nước, là một chiếc ***g cũng làm bằng nước, cột nước hình thành song sắt, không gian bên trong rất lớn.

Mọi người nhìn vào, đều cả kinh.

Chỉ thấy bên trong có hai con cá voi khổng lồ.

Hai con cá voi trông rất kỳ lạ, Miêu Tiêu Bắc đã xem rất nhiều tạp chí địa lý, nhưng tới bây giờ chưa từng thấy qua loại sinh vật này. Chỉ nhìn ngoại hình một cách đơn thuần, bọn nó giống như loài cá voi trắng, đầu hơi tròn. Trên đầu cá voi trắng có một túi khí khổng, mà trên đầu hai con cá voi này, lại mọc ra một cái sừng thật dài.

Đương nhiên, chỗ đặc biệt nhất chính là quanh thân chúng nó là hoa văn da báo, giống như tên của nó, cá voi da báo một sừng.

Mặt khác, hai con cá voi này còn có một điểm chung —— Đều là ‘Độc Nhãn Long’, chột một con mắt.

Poseidon thấy hai con cá đang bơi trong ***g có vẻ rất điên cuồng, vẻ mặt hơi ảm đạm, “Hai con cá voi này ta đã nuôi khi bọn nó còn rất nhỏ, vốn rất dịu ngoan.” Vừa nói xong liền hỏi Sesier, “Sesier, có nhớ Mel và Mellink không?”

“Ừm.” Sesier gật đầu, nó nhớ rõ khi còn bé đến Thủy Tinh cung chơi, Mel và Mellink từng mang nó lướt sóng trên mặt biển, là hai đứa trẻ to lớn rất ngoan.

“Nhưng bọn nó khi đó còn chưa chột một con mắt a.” Sesier nhíu mày, “Bị thương sao?”

Miêu Tiêu Bắc muốn đi tới gần nhìn thử một cái, bị Lam Minh ôm lại, “Đừng tới gần, chúng nó rất nguy hiểm!”

Lam Minh vừa dứt lời, chỉ thấy một con vọt mạnh tới, “Xoảng” một tiếng, xô vào cây cột trên ***g giam, nói đến cũng lạ, cột nước này dĩ nhiên lại không bị phá gãy, thoạt trông dị thường cứng rắn.

“Chúng nó sau khi mất đi một mắt, không biết vì sao, cũng mất đi bản tính.” Poseidon thở dài, “Các loại sinh vật trong biển, vô luận là hung mãnh tàn bạo hay đáng yêu dịu ngoan… đối với ta đều là nói gì nghe nấy, duy độc hai đứa chúng nó, vô cùng bất trị!”

“Vì sao lại như vậy?” Lam Minh thắc mắc, “Con mắt cũng sẽ không tự nhiên bị móc ra chứ?”

Poseidon tiếp nhận nhãn cầu nọ nhìn nhìn, khẽ nhắm mắt, dường như đang chìm trong hồi ức nào đó.

Một lúc lâu hắn mới lên tiếng, “Đó là vì một chuyện ngoài ý muốn… Các ngươi từng nghe qua xà tộc chưa?”



.

.

______________