Vũ Điệu Của Trung Tá

Chương 3: Nếu thích thì cứ việc nói thẳng, đàn ông con trai mà cứ do dự thì giống cái thứ gì chứ




Thức suốt đêm không ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy,trong đầu Hàn Sơ Vũ vẫn hỗn loạn. Mơ mơ màng màng cầm di động nhìn giờ, đã hơn tám giờ, mắt khô và cay.

Đổ nước ấm ngày hôm trước rửa mặt, soi gương, quả nhiên, viền mắt đã thâm quần, cô đành vuốt vuốt mái tóc lộn xộn của mình.

Thu dọn đồ đạc xong xuôi, mua một phần cháo ở ngoài rồi đi đến bệnh viện.

Hôm nay là ngày đầu năm, thời tiết lạnh nhưng không thể ngăn được mọi người ra đường vui chơi. Ánh mặt trời vào đông yếu ớt chiếc xuống những con người lười biếng .

Tôn Hiểu Nhiên mặc bộ trang phục bệnh nhân to thùng thình, sắc mặt tốt hơn nhiều so với tối hôm qua.

Lúc Hàn Sơ Vũ vào thì Tôn Phi Nhiên vẫn còn ở đó. Anh ung dung đứng bên cửa sổ, cả người đắm chìm trong ánh mặt trời. Đột nhiên Sơ Vũ nhớ đến một câu “ôn thuận như ngọc”.

Tôn Phi Nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, giật mình quay đầu, trong mắt ánh lên niềm vui mừng, mặt tươi cười: “Sơ Vũ vào đi.”

“Anh Phi Nhiên , em mang cháo đến cho Hiểu Nhiên.”

Tôn Hiểu Nhiên cười, nhìn qua Tôn Phi Nhiên: “Anh còn đứng đó làm gì, sao không tiếp đón đi.”

Tôn Phi Nhiên nhìn qua Hàn Sơ Vũ, mỉm cười. Đã mấy tháng không gặp, cô hình như gầy đi rất nhiều.

Hàn Sơ Vũ không né tránh tầm mắt của anh, ngồi xuống sô pha, đặt bình cháo lên bàn: “Cậu cảm thấy thế nào rồi?”

Tôn Hiểu Nhiên nhún nhún vai: “Truyền hai bình nước mà vẫn không tốt hơn là mấy . Đúng rồi …” cô chớp chớp mắt: “Nghe nói tối hôm qua biểu diễn rất tuyệt. Sơ Vũ, có được lãnh đạo khen ngợi không?”

“Tớ sau đó liền về trường , không có cậu, tớ cũng chẳng có tâm trạng xem tiếp.”

Hàn Sơ Vũ cùng Tôn Hiểu Nhiên, Tôn Phi Nhiên coi như là cùng nhau lớn lên. Ngày bé, ba mẹ Hàn Sơ Vũ là công nhân xưởng in, ba mẹ Tôn Hiểu Nhiên là xưởng trưởng, lúc ấy hai gia đình ở tại khu nhà gần xưởng. Sau lại, xưởng in tái cơ cấu, ba mẹ Sơ Vũ bị sa thải, ba cô bắt đầu lái xe taxi. Tôn gia từ đó cũng thuận buồm xuôi gió, hai nhà vẫn liên lạc .

“Sơ Vũ, buổi sáng cô Chu còn gọi điện thoại hỏi cậu, ha ha, cô ấy bây giờ hận không thể kéo cậu vào đoàn văn nghệ chúng tớ.”

Tôn Phi Nhiên vừa nghe, sắc mặt bỗng trầm xuống: “Hiểu Nhiên, em nghịch ngợm quá rồi đấy. Sao lại dẫn Sơ Vũ đi theo, cô ấy cũng không phải là sinh viên trường em, em sẽ không sợ…”

“Anh, anh yên tâm đi, chẳng có gì ghê gớm cả à, tiết mục hoàn thành rất thuận lợi. Nếu không có Sơ Vũ, tiết mục của chúng em sẽ đi toi luôn, cô Chu không biết sẽ thế nào nữa .”

“Tôn Hiểu Nhiên!”

“Có!” Tôn Hiểu Nhiên ưỡn ngực, chào một cái.

“Đừng đùa giỡn.”

“Anh, anh đừng có nghiêm túc quá được không, khó trách đến bây giờ còn chưa có bạn gái.” Tôn Hiểu Nhiên than thở , lời này cũng là nói với Hàn Sơ Vũ, tâm tư anh mình sao cô có thể không rõ.

“Anh Phi Nhiên, là tự em muốn đi xem .” Hàn Sơ Vũ nhìn thấy hai anh em họ đang rất căng thẳng, biết Tôn Phi Nhiên thật sự rất tức giận.

“Sơ Vũ, em không cần nói dối giúp con bé. Nó từ nhỏ đã quậy phá , bây giờ vẫn nghịch ngợm, trường hợp gì cũng không biết phân biệt.”

Tính cách hai đứa con nhà Tôn gia hoàn toàn không giống nhau, anh trai Tôn Phi Nhiên từ nhỏ thành thục chính chắn, em gái Tôn Hiểu Nhiên ngược lại cực kỳ giống một bé trai. Hàn Sơ Vũ thấy sắc mặt Tôn Phi Nhiên hằm hằm, liền chuyển đề tài: “Ăn cháo trước đi, Hiểu Nhiên.”

Tôn Hiểu Nhiên nhàn nhã ăn cháo. Tôn Phi Nhiên lạnh lùng nói: “Hiểu Nhiên, em nghỉ ngơi cho tốt vào, đừng làm con bướm thiêu thân nữa, bằng không anh sẽ nói cho ba.”

Vừa nói đến ba, sắc mặt Tôn Hiểu Nhiên liền sợ hãi. Ăn hết cháo, cô ôm gối nằm xuống giường.

“Sơ Vũ, cuộc thi chuẩn bị thế nào rồi ? Tính ra còn không vài ngày nữa đã thi nghiên cứu sinh rồi.”

“Cái gì nên xem em đều đã xem rồi, đến lúc đó lên trường thi phát huy thôi .”

” Nếu em thi vào trường của bọn anh thì tốt rồi.”

Hàn Sơ Vũ mỉm cười: “Thi vào trường anh đâu phải dễ như vậy .”

Ngồi ở đấy hơn một tiếng, Hàn Sơ Vũ đứng lên, nói: “Chiều nay tớ phải về nhà, tớ đi trước nha.” Nói đến việc về nhà, sắc mặt cô có chút mất tự nhiên.

Tôn Phi Nhiên đứng lên: “Anh đưa em đi.”

“Không được. Anh ở lại chăm sóc Hiểu Nhiên đi, em bắt xe về.”

Tôn Phi Nhiên lẳng lặng nhìn bóng dáng cô khuất dần.

“Đã đi xa rồi, anh nhìn không khí à.” Tôn Hiểu Nhiên hờ hững nói: “Nếu thích thì cứ việc nói thẳng, đàn ông con trai mà cứ do dự thì giống cái thứ gì chứ.”

Tôn Phi Nhiên hơi xấu hổ:”Trước tiên hãy lo việc của mình cho tốt đã.”

Hàn gia ở phía Bắc thành phố, khu nhà đã cũ kĩ, hiện tại nơi nơi đều được quy hoạch thành đô thị, phá hủy và chuyển dời, nhưng nhà cô vẫn sống ở đó. Đứng trên tòa nhà cao tầng của thành phố quan sát khu nhà cũ đổ nát này trông có vẻ không mãn nhãn lắm.

Bởi vì nghỉ lễ, người trên xe buýt hôm nay rất nhiều. Sơ Vũ vừa cúi đầu đã nhìn thấy dấu chân nhạt trên đôi giày màu nâu của mình.

Cô vừa đi vào trong hẻm thì nhìn thấy một vài thiếu niên đứng trước cổng , người dựa lên trên vách tường đen, khói thuốc mờ mịt khắp nơi, cô lập tức đi qua.

“Tiểu Thần” giọng cô mang vài phần nghiêm khắc.

“Chị” Hàn Thần phóng điếu thuốc về phía góc tường, nở nụ cười: “Chị sao lại về thế?”

Trong lòng Hàn Sơ Vũ rất tức giận, nhìn xem cái đám nhỏ này, một đứa tóc vàng, một đứa tóc đỏ, lỗ tai đeo chi chít. Cô không nói chuyện, quay đầu đi về nhà.

Hàn Thần nói với đám bạn: “Tao đi về trước , lát nữa rãnh sẽ đi tìm bọn mày.”

Đường đá gồ ghề , Hàn Thần đi theo sau cô, không lên tiếng, trong lòng biết chị đang tức giận.

Về nhà, đẩy cửa ra, nhìn thấy trong phòng khách mọi thứ đều bừa bộn, cả nhà lạnh tanh .

“Mẹ đi ra ngoài chơi mạt chược rồi . Chị, chị ăn cơm chưa?”

Hàn Sơ Vũ quay đầu trừng mắt liếc cậu ta một cái: “Tiểu Thần, em có biết đó là loại người nào không, sao em lại cùng chơi với bọn chúng?”

“Chị, bọn chúng làm sao, không phải chỉ bỏ học thôi sao.” Hàn Thần nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Chị cho là người nào đọc sách, cũng đều có thể học giỏi giống chị sao.”

“Em đã là học sinh cấp ba, học kỳ sau đã phải thi vào đại học, bây giờ lại còn đua đòi tập tành hút thuốc, em…” Cô nhíu mày lại, sao thời gian này em trai cô lại thay đổi nhiều như vậy.

“Chị, đây là lần đầu tiên em hút, em cam đoan, sau này sẽ không hút nữa.”

Chị em cãi nhau một hồi, đúng lúc Lý Tú Vân về, bà lắc lắc đầu, hắt xì một hơi, mắt đỏ ngầu.

“Ôi, Tiểu Vũ đã về đấy à.”

“Mẹ.” Hai người cùng gọi.

Lý Tú Vân chắp tay sau lưng, bóp bóp eo: “Ngồi cả đêm toàn thân rã rời .”

Hàn Thần liền chạy đến giúp bà xoa bóp: “Mẹ, hôm nay tình hình chiến đấu thế nào?”

“Thằng bé này, không có việc chả ân cần thế này. Nói đi?”

“Mẹ, con đã học sinh cấp ba rồi , muốn mua một cái di động.”

Hàn Sơ Vũ nói không nổi trở về căn phòng nhỏ của mình, kéo rèm cửa sổ ra. Cả nhà bốn người cùng sống trong một ngôi nhà nhỏ. Lúc Hàn Thần vào cấp một, Lý Tú Vân gọi người về làm ngăn cách thêm một phòng cho Hàn Thần. Trong nháy mắt phòng của cô chỉ còn có thể đặt đủ một chiếc giường, một chiếc bàn, một chiếc tủ gỗ màu vàng ố, không thể đặt thêm một thứ nào khác.

Từ lúc lên đại học cũng chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè cô mới về nhà, có đôi khi nghỉ hè cũng ở lại trường học.

Ngón tay lướt qua bàn học để lại một lớp bụi dày, trong lòng có hơi chua xót, cô thở ra một hơi, xoay người đi ra ngoài xách một chậu nước. Chớp mắt, đã không biết Hàn Thần chạy đi đâu. Lý Tú Vân nhìn thấy cô đang bê chậu nước, nói: “Trong nhà nước ấm đều đun bằng than, giá than bây giờ càng ngày càng cao , nước sôi dùng ít thôi.”

“Con dùng nước lạnh mà.” Cô thấp giọng nói, đôi vai gầy yếu khẽ run lên, nước trong chậu cũng chao đảo tạo nên những con sóng nhỏ.

Lý Tú Vân cau mày, buồn bực lướt qua người cô.

Lấy khăn nhúng nước, lau toàn bộ phòng qua một lần, thay tấm chăn mới vào. Sơ Vũ xoa xoa mười ngón tay sưng đỏ, hai bàn tay lạnh tê rần.

Bảy giờ tối, Hàn Đức Quần về nhà . Nhìn thấy con gái bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến, tươi cười mừng rỡ.

“Tiểu Vũ, về rồi à. Nếu con gọi điện thoại cho ba trước thì ba sẽ không chạy chuyến cuối rồi.” Hàn Đức Quần cười nói.

“Ba, ba đã đói bụng chưa, nhanh đi rửa tay đi, con đi dọn cơm.”

“Con trai và con gái dù sao cũng khác nhau .” Lý Tú Vân nói với giọng đáng tiếc.

“Ba, ba ăn bát canh ấm bụng trước đã.”

“Ăn đi, ăn đi, đợi tôi nên bây giờ các người cũng đói cả rồi.”

Một bàn thức ăn đều do Sơ Vũ vất vả nấu, bốn mặn một canh.

“Đúng rồi, ba, con muốn mua di động.” Hàn Thần vẫn nhắc chuyện mua cái di động. Thật ra bọn họ đã chừng này tuổi dùng di động cũng là điều hiển nhiên. Nhìn bạn học đều có, cậu ta rất hâm mộ .

“Mua cái gì mà mua? Trong nhà không có tiền. Mau ăn cơm đi.” Lý Tú Vân lạnh nhạt nói.

Sơ Vũ không nói chuyện, vẫn ăn cơm.

“Mẹ, buổi chiều không phải vừa nói được sao. Còn nữa, ba mẹ xem bây giờ trong lớp học ai mà chả có.”

“Con xem lại thành tích học tập của người ta đi, nhìn lại thành tích của mình đi, còn không biết xấu hổ đòi di động.”

“Được rồi, được rồi, ăn cơm đã.” Hàn Đức Quần bình tĩnh nói.

Lý Tú Vân liếc ông ta một cái, cũng không nói nữa.

Người một nhà dường như rất hoà thuận vui vẻm cơm nước xong ngồi ở phòng khách xem tivi. Hàn Đức Quần cùng Lý Tú Vân ngồi ở trên sô pha, Hàn Sơ Vũ bưng một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống cạnh Hàn Đức Quần, trong tay cầm một cái bịch chườm nóng. Nhà của Hàn gia cũng đã hơn mấy chục năm , mùa đông vừa lạnh vừa ẩm. Cô vừa ngồi một lúc , đầu gối đã lạnh đông cứng .

“Tiểu Vũ, vài ngày nữa thi rồi sao.”

“Dạ.”

Trong TV đang chiếu một bộ phim tình cảm gia đình, Sơ Vũ lơ đãng xem. Ánh đèn tỏa sáng khắp căn phòng, bên ngoài gió lạnh vù vù thổi đập vào cửa sổ.

“Tiểu Vũ à, không phải là mẹ có ý gì, nhưng con gái học nhiều cũng chẳng để làm gì, còn phải lập gia đình nữa.” Lý Tú Vân đứng dậy, ánh mắt bỗng trở nên sáng rực: “Mấy hôm trước cô Lý có nói, bà con cô ấy có một đứa con trai làm việc trong cơ quan nhà nước.”

“Được rồi, Tiểu Vũ nó có ý định riêng của mình, bà không cần nhiều chuyện.” Hàn Đức Quần cau mày ngăn Lý Tú Vân không ngớt lời nói.

Lý Tú Vân huýt tay vào ngực ông.

Sơ Vũ trong lòng thở dài, gượng cười nói: “Ba, mẹ, con về phòng đọc sách, ba mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

“Haiz, đi đi, đừng đọc đến muộn quá .”

Về phòng, nằm lên giường, cô mở to đôi mắt vô hồn nhìn trần nhà màu trắng. Trong phòng khách vọng đến tiếng trách móc của Lý Tú Vân, cùng giọng của Hàn Đức Quần hết sức kìm nén khuyên bảo.

Cô vô thức giật nhẹ khóe miệng, hai tay ôm lấy bả vai.

Nhiều năm qua cuộc sống cô đều trôi qua như vậy, cô cũng đã quen rồi.