Vũ Điệu Của Trung Tá

Chương 30: “Aizza, Tịch đội trưởng, bà xã cũng không phải là lính của cậu, bà xã là để nâng niu yêu thương…”




Vừa mới dứt lời Sơ Vũ liền hối hận. Căn phòng đột nhiên rơi vào tĩnh lặng. Tịch Hạo Trạch chau mày, ánh mắt trầm tư chậm rãi nhìn xuống đôi giày trên chân Sơ Vũ.

Năm đó, vào một chiều hè trên sân trường thanh tĩnh. Cô gái mặc một chiếc váy dài trắng tinh ngồi trên thanh xà đu, đôi chân thon dài xỏ hờ đôi giày hơi đung đưa, khe khẽ ngân nga khúc nhạc với giọng hát ngọt ngào. Mái tóc dài nhẹ bay trong gió, mùi hoa oải hương thơm ngát thoang thoảng khắp nơi.

Tịch Hạo Trạch đang ngồi trên chiếc ghế đá bên cạnh đọc sách, “Bùm” một vật màu đen rơi xuống bên chân anh. Anh xoay người qua, mỉm cười nhặt giày lên. Ánh mắt đắm đuối dịu dàng nhìn cô gái.

“Tịch Hạo Trạch, tuần sau em đã phải đến Italy biểu diễn rồi, một tháng sau mới quay lại mà sao bây giờ anh vẫn có thể ngồi đấy đọc sách được chứ.”

“Em cũng không phải là không quay lại mà.” Tịch Hạo Trạch đi qua nắm lấy chân cô cẩn thận mang vào: “Nhìn em kìa để mẹ em mà thấy lại mắng cho mà xem.”

Cô gái cười khúc khích, hai tay nâng mặt anh lên: “Tịch Hạo Trạch, sau này anh chỉ được phép mang giày cho em thôi đấy.”

Tịch Hạo Trạch cúi đầu, lúc này đây Sơ Vũ không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt anh, chỉ có thể thấy bóng dáng lờ mờ.

“Tịch Hạo Trạch…” Sơ Vũ khẽ gọi tên anh. Tịch Hạo Trạch nhìn lên, nhanh chóng giấu đi cảm xúc của mình.

Sơ Vũ mím môi, thế giới tình cảm thuần khiết của cô trái ngược với anh. Người như Tịch Hạo Trạch làm sao có thể giống cô được, nhưng chuyện gì đã qua thì cứ để cho nó qua. Một người đàn ông chững chạc chín chắn, lại có gia cảnh tốt, không thể nào chưa từng có một mảnh tình vắt vai được. Tuy cô rất tò mò nhưng cô cũng không muốn nghĩ nhiều nữa vì như thế chỉ mang lại đau khổ chứ chẳng có ích gì.

“Đi ăn thôi anh, thức ăn đã sắp nguội cả rồi.”

Tịch Hạo Trạch thở nhẹ một hơi, nắm chặt lấy tay cô.

Sau bữa tối, trong phòng khách, Sơ Vũ luyện tập còn Tịch Hạo Trạch ngồi trên sô pha, ti vi tắt tiếng liên tục nhấp nháy chuyển hình. Anh nhìn chằm vào Sơ Vũ đang không ngừng lặp lại động tác, chiếc cằm mảnh khảnh hơi rướn lên cao. Sơ Vũ đúng là một diễn viên múa bẩm sinh. Cũng khó trách các lãnh đạo bên kia vui mừng cười toe toét khi anh đến nộp đơn cho Sơ Vũ vào đoàn.

“Ai zza, mệt chết đi được .” Sơ Vũ đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, xoa xoa cổ chân. Anh vẫn nhìn cô như thế không biết đang suy nghĩ gì. Ti vi đang chiếu chương trình “Thám hiểm” mà hai người đều thích xem.

Trên bàn bày ra rất nhiều đồ ăn vặt, Sơ Vũ vô tư lấy một gói khoai tây chiên mở ra. Tịch Hạo Trạch nghe tiếng rột roạt, tay giật lại: “Đừng ăn những thứ này nhiều, đến khi em bị béo lên rồi lại phải vất vả giảm cân đấy.” Nói xong liền lấy khăn lau tay cho cô.

Thật ra Tịch Hạo Trạch là một người rất biết quan tâm chăm sóc người khác , thỉnh thoảng Sơ Vũ nghĩ kết hôn với một người đàn ông hơn cô tám tuổi cũng rất tốt.

Cô mỉm cười hạnh phúc. Nhưng vừa chớp mắt đã nghiêm mặt lại, tay sờ lên bụng: “Dạo này cường độ luyện tập tăng cao nên em ăn rất nhiều, thế mà mỗi lúc tập xong bụng em liền đói meo à.” Cô dừng một chút lại nhìn sang Tịch Hạo Trạch, ánh mắt lóe lên một tia gian xảo pha chút hứng thú hỏi anh: “Thường ngày các anh huấn luyện cũng vất vả lắm đúng không, nếu anh đói bụng thì phải làm sao bây giờ?”

Tịch Hạo Trạch nằm dựa nửa người trên sô pha mềm mại, buồn cười nói: “Có thể làm sao được chứ, cố chịu thôi.”

“Thân thể con người đâu có cứng rắn như sắt thép đâu.” Sơ Vũ nghịch ngợm vỗ vào ngực anh.

Anh ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt âu yếm, dịu dàng nở nụ cười.

Hôm sau, Sơ Vũ lại đem theo một đôi giày nữa đến đơn vị. Nhìn hai đôi giày trong tủ, lòng cô ngập tràn hạnh phúc.

Cô đến sớm, lúc này ở trong phòng tập cũng chỉ mới có vài người. Thay váy múa xong, cô quay người thì nhìn thấy Tô Y.

“Chào cô Tô.”

“Sơ Vũ, cô tới sớm nhỉ.” Tô Y nhìn thấy Sơ Vũ đã thay xong quần áo .

Sơ Vũ nhìn thoáng qua đôi giày Tô Y vừa lấy ra từ tủ, hơi cũ, lại ố vàng, một vài góc còn bị sờn mòn.

Tô Y cúi người thay giày, đứng lên thì bắt gặp ánh mắt Sơ Vũ đang nhìn chằm vào chân mình, khóe miệng hơi cong lên: “Đôi giày này là món quà tôi tự thưởng cho mình khi thi đậu vào học viện, cũng không ngờ là tôi đã mang nó nhiều năm như vậy rồi.” Cô khẽ thở dài.

Sơ Vũ không nói gì, trực giác của cô cho cô biết đằng sau nó là ẩn chứa một câu chuyện tình buồn, mỗi người đều có một bí mật riêng.

Lúc đang luyện tập, Uông Thần cũng để ý đến đôi giày của Tô Y: “Sơ Vũ, sao cô Tô vẫn mang đôi giày cũ ấy nhỉ?”

“Cô ấy mang lâu rồi nên tiếc nuối .”

“Tôi cảm thấy không phải thế, nói không chừng có lẽ là bạn trai tặng đấy .” Uông Thần bĩu môi, giọng nói nhỏ xuống: “Nhưng, tôi nghe nói cô Tô vẫn chưa kết hôn đâu. Năm nay cô ấy đã hai chín rồi đấy.”

Sơ Vũ kinh ngạc: “Cô ấy đã hai chín rồi hả ?”

Uông Thần khinh bỉ liếc cô: “Là tuổi thật đấy.”

“Cô ấy chăm sóc bản thân tốt quá.” Cô vẫn luôn nghĩ Tô Y cùng lắm cũng chỉ hai lăm thôi.

Buổi trưa lúc đến canteen ăn cơm, Sơ Vũ và Uông Thần vẫn như mọi ngày ngồi ở vị trí cũ, Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, một bầu không khí rất dễ chịu. Lúc này là giờ ăn nên rất đông người, từ xa Sơ Vũ nhìn thấy Tô Y đang bưng hộp cơm tìm chỗ ngồi, cô vẫy vẫy tay với Tô Y.

Tô Y đi đến: “Không phiền mọi người chứ.”

Ba người lặng im ăn cơm trưa.

Uông Thần nhìn Sơ Vũ đã ăn gần hết , kinh ngạc hỏi: “Sơ Vũ, sao dạo này cô lại ăn nhiều như thế?”

Họ là diễn viên múa nên đều rất chú ý đến dáng dấp. Tối hôm qua Tịch Hạo Trạch vừa mới nói cô, bây giờ Uông Thần lại đụng vào nổi đau ấy.

“Có đâu, bình thường tôi cũng ăn nhiều vậy mà .” Sơ Vũ lí nhí nói , thật ra trước đây cô ăn rất ít. Từ sau khi kết hôn, mỗi lần về đại viện bà Trần lại nấu đủ các món để tẩm bổ cho cô. Cô không ăn thì sợ bà buồn lòng, nhưng cô cứ ăn là lại càng ăn nhiều hơn.

“Ố ồ.” Uông Thần cười cười.

Tô Y cười nhẹ, ánh mắt lướt qua chiếc nhẫn trên ngón áp út của Sơ Vũ. Cô đột nhiên thẫn thừ, lòng đau nhói.

Tịch Hạo Nguyệt ngồi ở góc xa đằng kia, tay nắm chặt đôi đũa, mày nhíu lại, trong lòng sôi sục không thể không than vãn thế giới này sao nhỏ bé thế, quanh quẩn một vòng rồi lại gặp nhau. Cô nhìn Sơ Vũ đang ngồi bên kia, ánh mắt lo lắng không nói nên lời.

Chiều lại, khi đang tập luyện thì xảy ra một số sai xót với phần nhạc đệm, đôi giày kia của Tô Y cuối cùng đã hy sinh một cách vinh quang . Sơ Vũ nhìn thấy ánh mắt Tô Y có chút luyến tiếc, cô không đành lòng nói: “Cô Tô, em còn một đôi giày mới. Hay là cô mang tạm đôi giày của em đi.”

Tô Y sững ra vài giây nhưng cuối cùng cũng gật đầu.

Sơ Vũ đưa cho Tô Y đôi giày đầu tiên mà Tịch Hạo Trạch tặng cô. Khi đó dường như cô bị gì đó làm cho mê muội, cũng không có hỏi Tô Y mang giày size bao nhiêu, đôi giày kia Tô Y mang vào rất vừa vặn rất hợp.

“Giày rất đẹp.”

“Chồng tôi đã tặng tôi đấy .” Cô kinh ngạc không biết bản thân mình làm sao vậy, chẳng ai hỏi cô mà cô cũng tự nói ra. Có lẽ là trong lòng cô có chút gì đó không đành lòng nên mới có phản ứng lớn như vậy.

Tô Y cúi người, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua mũi giày, nhẹ nhàng vuốt ve, tựa như đang tìm kiếm bóng hình xa xưa nào đó. Đột nhiên cô đứng dậy: “Được rồi, tiếp tục tập luyện đi.”

~~~

Mồng một tháng tám, sân khấu lớn được trang trí rực rỡ. Sơ Vũ đứng ở phia sau hậu trường, qua tấm rèm cô nhìn thấy ba chồng cô Tịch Chính Hồng đang ngồi ở vị trí chính giữa.

Duyên phận đúng thật rất kỳ diệu, lúc tết tây cô cũng đã từng đứng trên sân khấu này. Vẫn tưởng đó chỉ là sự tình cờ, nào ngờ rằng đấy chính là giây phút đã đưa cô đến với sự nghiệp múa lâu dài. Cũng chính trong đêm đấy, mối quan hệ phức tạp của cô và Tịch Hạo Trạch lại bắt đầu. Không có buổi biểu diễn đêm đó có lẽ cô và anh cũng sẽ không gặp nhau, cô và anh cũng chỉ có thể là hai người xa lạ. Tịch Hạo Trạch cũng mãi mãi chỉ có thể tồn tại trong ký ức của cô.

“Sơ Vũ, lát nữa đã đến chúng ta rồi , sao cô vẫn còn chưa thay trang phục đi.” Uông Thần từ phía sau đi đến vỗ lên vai cô.”Cô đang nhìn cái gì đấy?”

“Chả có gì cả.” Sơ Vũ kéo Uông Thần: “Nhanh đi thay thôi.”

“Hứ. cô nhìn chồng mình chứ gì. Thật là chịu không nổi cô đấy. Cô như vậy sao có thể làm vợ của quân nhân được chứ. “

Sơ Vũ bị đoán trúng tim đen hai má đã đỏ bừng lên: “Nói thì dễ nhưng làm thì khó.”

Buổi hội diễn văn nghệ thành công rực rỡ. Sau khi màn biểu diễn kết thúc, Sơ Vũ cũng không lên sân khấu để được biểu dương khen ngợi. Cô đứng ở cổng hội trường đợi Tịch Hạo Trạch. Các chiến sĩ khác cứ nối đuôi nhau đi ra.

Tịch Hạo Trạch chậm rãi đi ra. Bên cạnh anh là một người đàn ông cũng mặc quân phục xanh. Hai người vừa đi vừa nói chuyện không hề chú ý đến Sơ Vũ đang đứng bên này.

Sơ Vũ trơ mắt nhìn anh và người đàn ông kia đang to nhỏ cứ thế mà lướt qua người cô, trong lòng hơi bực bội: “Tịch Hạo Trạch.” Cô gọi tên anh, giọng trong trẻo êm ái.

Hai người đàn ông đằng trước dừng lại xoay người, Tịch Hạo Trạch nhìn trang phục trên người cô, mày cau lại, đi qua chỗ cô, vươn tay tháo mũ cô xuống: “Trời nóng thế này sao em vẫn chưa thay quần áo, lại muốn bị nổi sảy ư.”

Sơ Vũ bĩu môi, mặt mày hớn hở tràn ngập chờ mong hỏi: “Hôm nay em biểu diễn thế nào? Không đến mức dọa Tịch đại nhân đấy chứ?”

“Nhanh đi thay quần áo đi.” Tịch Hạo Trạch nâng tay xem đồng hồ: “Cho em mười phút đấy.”

Giang Dịch Hiền hứng thú nhìn cảnh trước mắt, nở nụ cười, không nghĩ đến Tịch Hạo Trạch thường ngày bình thản ung dung cũng còn có mặt này. Anh thong dong đi qua: “Chị dâu, hôm nay chị biểu diễn rất tuyệt, rất có khí thế. Lúc nãy Hạo Trạch còn khen chị không ngừng đấy.”

Tịch Hạo Trạch trừng mắt liếc anh, thật vớ vẩn.

“Chị dâu, tôi là Giang Dịch Hiền, lúc hai người kết hôn đúng lúc tôi phải ở thành phố khác diễn tập nên không thể tham dự hôn lễ của hai người được, lần sau hai người phải mời tôi một bữa long trọng mới được đấy.”

Hôm nay thời tiết nóng đến 39 độ, Sơ Vũ lại mặc quân trang giày, mặt cô đã đỏ ửng lên, trên trán đã lẫm tấm mồ hôi, cô mỉm cười: “Được.”

“Hàn Sơ Vũ em còn 8 phút đấy.”

“Aizza, Tịch đội trưởng, bà xã cũng không phải là lính của cậu, bà xã là để nâng niu yêu thương chứ không phải để cậu ra lệnh.” Giang Dịch Hiền người này miệng mồm ngọt xớt .

Nghe anh nói thế, Sơ Vũ gấp gáp chạy đi thay, trong lòng thầm oán Tịch Hạo Trạch bá đạo. Mà vì sao cô phải nghe lời anh ta chứ?

Tịch Hạo Trạch nhìn theo bóng lưng xanh nhạt đang quấn quýt chạy kia, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

Giang Dịch Hiền nhìn anh liếc một cái, cười trêu chọc: “Haizz, cậu đừng có cười như vậy được không? Đúng thật là rợn người mà.”

Tịch Hạo Trạch lạnh lùng liếc anh ta.

Sơ Vũ thay quần áo xong đi ra thì chỉ thấy còn có mình Tịch Hạo Trạch đang đứng dưới tán cây xanh cách đó không xa.

Tịch Hạo Trạch nhìn cô, vẻ mặt bình thản, nâng tay xem đồng hồ: “Muộn một phút mười hai giây.”

Sơ Vũ ngạc nhiên.

“Em đến muộn nên về sẽ bị xử phạt!” Người nào đó công tư phân minh nói.

“Tịch đại nhân à, em đây đã cố gắng thay nhanh nhất rồi đấy . Em chạy nhanh đến nổi tim cũng suýt rơi ra ngoài. Anh không tin thì hãy nghe đi, bây giờ em vẫn còn thở không ra hơi đây. Em chưa bao giờ tham gia quân đội, lại chưa bao giờ được huấn luyện, anh có thể nương tay một chút được không”. Cô lắc lắc tay anh, không quan tâm đến xung quanh lại bắt đầu đùa giỡn.

Tịch Hạo Trạch cũng chỉ là hù dọa cô thôi, sao anh có thể trừng phạt cô gì chứ. Anh nén cười, nâng tay lau những giọt mồ hôi trên trán cô.

Hai người không biết một màn ngọt ngào này đã bị rơi vào mắt của một người khác. Tô Y chua xót, đôi mắt mờ mịt nhìn hai người họ. Cô cách họ khoảng mười bước nhưng cô lại phát hiện mình mãi không thể bước đến đó được.