Vũ Động Bách Liên Đình

Chương 12




Hai năm trôi qua! Diệp Kỳ Y đã sớm trở lại kinh thành. Phần vì lo lắng cho Phi Nhi, phần nghe ngóng tin tức từ biên cương gửi về. Thu Nhàn cũng có vài lần gửi thư cho y, chỉ là những dòng thư hỏi thăm ngắn gọn và báo tin bình an, y chỉ cần có vậy, trước khi ra biên ải, Thu Nhàn có nói với y: “Chỉ cần nhớ đến ta, hãy nhìn lên vầng trăng sáng, bởi nơi biên cương xa xôi, ta cũng sẽ đang nhìn ánh trăng và nhớ về ngươi.”



Kỳ Y có nhiều đêm, giong thuyền ra giữa hồ, ngồi ngắm ánh trăng, nghĩ đến hắn. Tin tức từ chiến địa đưa về lúc nào cũng là thế giằng co giữa đôi bên, chưa phân định thắng bại. Đã hai năm, chiến tranh ngoài kia vẫn chưa kết thúc. Y muốn ngay lập tức phi ngựa hướng Bắc phiên mà đi, chỉ cần được nhìn thấy hắn rồi lập tức quay về cũng vẫn mãn nguyện.

Nhưng y đã hứa sẽ ở lại chăm sóc Phi Nhi, và chờ hắn trở về. Cuối cùng, tin thắng trận cũng bay về kinh thành. Vạn dân hoan hô nhiệt liệt, hoàng thượng cũng rất vui mừng. Khi đoàn quân trở về kinh thành, hoàng đế đã thân chinh ra tận cổng thành đón rước.

Kỳ Y cũng thúc ngựa như bay ra cổng thành. Đoàn quân đã dần hiện ra từ đằng xa. Y tìm kiếm một lúc, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng ái nhân. Trong lòng vạn phần lo lắng. Người kia võ công rất giỏi, chắc hắn đi phía sau, nhưng hắn thân là đại tướng quân, phải đi hàng đầu mới đúng. Đằng xa, sắc mặt hoàng đế cũng dần khẽ biến.

Đến lúc đoàn quân đã ở ngay trước mắt, tất cả các tướng lĩnh đều xuống ngựa, quì phục dưới chân hoàng đế hô van vạn tuế. Hoàng đế đã mất kiên nhẫn, hỏi ngay lập tức về đại tướng quân Vệ Thu Nhàn.

Một tướng lĩnh ngần ngừ một chút nhưng rồi cũng cung tay đáp, “ Tâu hoàng thượng, lúc quân ta đại thắng, quân địch chạy như ma đuổi về phía bắc, tướng giặc nguy hiểm nhất cũng theo đó mà chạy trốn, đại tướng quân chỉ sợ thả hổ về rừng nên cùng truy binh đuổi theo, lúc đó thần cũng có mặt, cuối cùng cũng chặt được đầu tướng giặt. đại tướng quân liền đưa cho thần , nhưng khi quay trở về đại tướng bị trúng ám tiễn rơi ngay xuống sông Đồng La, mùa này nước lại chảy xiết, chúng thần cho quân tìm kiếm mười ngày, nhưng vẫn không tìm thấy, hoàng thượng, đại tướng quân chỉ e…chỉ e lành ít dữ nhiều.”

Mọi người nghe xong như sấm ngang tai, Kỳ Y ngã ngay từ trên ngựa xuống ngất xỉu. Khi tỉnh dậy thì đã ở trong Bạch Liên Tiểu cư. Phi Nhi ngồi bên cạnh, nhìn thấy y tỉnh dậy thì vui mừng khôn xiết: “Tiểu phụ thân, người tỉnh?”

Kỳ Y nhận thức được hiện tại, bên  trong đã đau xé lòng, nhưng trước mặt đứa con, y cố chịu đựng. Phi Nhi cầm tay y: “Tiểu phụ thân đừng quá đau buồn, Phi Nhi tin rằng phụ thân sẽ quay về mà, người võ công cái thế, làm sao có thể vì vậy mà…” Càng nói giọng càng nhỏ đi, nước mắt đã ứa ra nhưng đứa nhỏ kiên cường cố nén lại.

Nhìn thấy hài tử của mình tỏ ra kiên cường, y cũng dằn lòng. Vuốt tóc con y nói:” Ta cũng như ngươi, ta tin chắc hắn sẽ quay về, chúng ta nên tin tưởng hắn….”

***

Lại một năm nữa trôi qua, Diệp Kỳ Y đã dạy gần hết kiến thức của mình về y thuật cho con. Hiện tại, Phi Nhi đang theo Vệ lão gia học tập võ nghệ, cũng chẳng biết đứa nhỏ này tương lai sẽ theo chí hướng của ai, làm đại tướng quân như hắn hay làm một ngự y như y.

Kỳ Y đã một mình trở về Bách Liên Đình, y muốn đến Bắc phiên tìm kiếm hắn, nhưng lại sợ nếu y rời khỏi đây, vạn nhất hắn quay về thì phải làm sao. Nên đành ở lại chốn cũ ngày ngày nhớ thương chờ đợi.

Lại thêm một năm nữa trôi qua, tin tức ái nhân vẫn bặt vô âm tín. Mùa này Bách liên đình sen nở đầy hồ. Xung quanh y quán là một màu xanh ngút ngàn. Hoa sen trắng nở rộ điểm trên nền xanh tạo thành một khung cảnh như chốn thần tiên, mưa rơi lất phất tỏa sương giăng khắp trên mặt hồ, bao quanh lấy y quán.

Một bóng áo trắng ngồi nơi hiên đình, đẹp như một vị thần tiên, chỉ tiết rằng trên gương mặt xinh đẹp ấy không tỏa ra thần thái phiêu diêu thoát tục mà đượm u sầu. Tiếng thanh tranh dìu dặt, bi ai, thống khổ cùng da diết nhớ nhung, tất cả hòa chung tiếng mưa tạo thành một âm sắc lạ lùng.

Thanh tranh vừa dứt, bỗng nghe tiếng bước chân ai đó sủng nước tiến vào đình viện. “Tháp…tháp…tháp”

Diệp Kỳ y vẫn ngồi lặng lẽ ôm đàn nhìn mông lung ra màn mưa tịch mịch ngoài hồ. Một nhân ảnh to lớn bước vào trong, trên người vận thanh y, đôi mày kiếm nhướng lên: “Lần nào đến tìm ngươi, ta cũng đều ướt sũng như vầy…” Vừa nói hắn vừa dùng tay giũ bớt nước trên áo trên tóc. Đôi mắt khép hờ hững của y liền mở to, tim dường như ngừng đập, giọng nói quen thuộc này,… giọng nói này…a…y đã chờ đợi biết bao nhiêu lâu rồi.

Đã rất nhiều lần Kỳ Y tưởng tượng ra giây phút tương phùng này, nhưng tất cả chỉ là ảo ảnh. Liệu bây giờ, có phải lại là ảo ảnh của y? Diệp Kỳ Y đứng bật dậy, buông đàn. Quay lại nhìn, nước mắt trào ra khóe mi thi nhau rơi rụng như lê hoa đái vũ. Y nhắm mắt rồi lại mở mắt nhiều lần nhưng bóng người kia vẫn không hề biến mất. A…y nhớ hắn đến hóa điên rồi, ảo ảnh lại thật đến như vậy… Kỳ Y lắc mạnh đầu, mái tóc theo đó mà tung lên phiêu dật.

Vệ Thu Nhàn đã trở về, hắn bật cười trước cử chỉ ngốc nghếch của y. Nhưng trong ánh mắt lại ánh lên yêu thương cùng một cỗ chua xót. Tại vì hắn rời đi lâu như vậy mới làm cho y thành ra thế này, tại hắn, từ đầu đến cuối cũng đều do hắn… “ Y Y, ta đã trở về rồi, thật sự đã trở về rồi.”

Kỳ Y ngẩng đầu ngốc nghếch nhìn hắn, thật lâu, thật lâu. Thu Nhàn vẫn đứng yên lặng, cũng ngây ngốc nhìn lại y. Tí tách, tí tách…từng giọt nước đọng trên người hắn nhỏ xuống sàn. Cuối cùng, y cũng lao về phía hắn mà ôm chặt. Vùi mặt vào ngực hắn, đôi tay nhỏ nhắn bấu thật chặt vào lưng hắn, chỉ hận một điều là không thể cùng người này hòa làm một.

Kỳ Y gào lên trong vòng tay Thu Nhàn: “Ta hận ngươi, ta hận ngươi,… ngươi đã để ta đợi thật là lâu, rất lâu…” câu nói đứt quãng hòa cùng niềm hạnh phúc vỡ òa. Thu Nhàn quàng tay siết lấy thân y, những ngón tay của hắn luồn vào mái tóc như nhung lụa làm đắm say lòng người.

“ Là tại ta, tất cả là tại ta…Ta về rồi, ta sẽ bám theo ngươi suốt đời, ngươi cho dù có muốn trốn, muốn đem ta bỏ đi, ta cũng sẽ một mực bám lấy ngươi. Đời này kiếp này, cũng không rời đi nữa. Ngươi hãy tin ta, ngàn vạn lần tin ta…”

“ Ta tin,…ngàn vạn lần tin ngươi!”

Hắn nâng gương mặt đẫm lệ của y lên, dùng ngón tay ôn nhu gạt đi lệ. Rồi y cúi xuống, dùng môi vuốt ve y. Đến khi hơi thở cả hai dần tán loạn nụ hôn đã rất mãnh liệt rồi. Hôn đến say sưa bất tận. Ngoài trời đã tối dần, khí trời đột nhiên trở lạnh. Một mùa thu nữa lại sắp đến.

Một tay ôm lấy eo nhỏ của Kỳ Y, một tay hắn cầm lấy tay y đưa lên áp vào môi. “Tay ngươi lạnh quá, ta xem trời cũng sắp vào thu rồi nhỉ?” Rồi hắn cúi xuống ghé vào tai y thầm thì: “Trời lạnh rồi, chúng ta nên nhanh vào sương phòng của ngươi đi!”

Chẳng biết do lời hắn nói hay do hơi thở nóng bỏng của người kia mà Kỳ Y cả mặt lẫn cổ dần chuyển hồng. Ánh mắt nhu tình long lanh vội cụp xuống có phần u mị. Thu Nhàn cười rồi ôm ái nhân vào phòng. Lên giường, hắn vội vã cởi bỏ y phục đã thấm đẫm nước mưa, để lộ ra cơ thể so với trước đây càng cường tráng vì được tôi luyện qua bao trận đánh oanh oanh liệt liệt. Vết sẹo trên người năm đó y cứu chữa cho hắn giờ chỉ còn là một vệt dài màu hồng nhạt.

Nhìn thấy thân thể hắn, Kỳ Y cảm thấy cả gương mặt mình bỗng chốc nóng lên. Y vội quay đi vùi mặt vào chăn, Thu Nhàn nhận ra liền bắt lấy tay y muốn y quay lại. Nhưng y vẫn một mực quay mặt đi. “Ngươi thẹn cái gì, cơ thể ta chẳng phải ngươi đã từng thấy qua nhiều lần rồi đó sao?”

Thu Nhàn nắm lấy cằm y buộc y nhìn mình, nhưng y cố giãy dụa cương quyết quay đi. Cả hai giằng qua giằng lại một lúc thì đều thở hổn hễn, tim đập loạn. Y phục trên người Kỳ Y cũng một phen xốc xếch lộ ra phần vai thon nhỏ và chiếc cổ trắng ngần.

Thu Nhàn cúi xuống, áp môi lên phần da thịt bạch ngọc kia, y run lên: “A…” Thanh âm vô tình thoát ra khỏi môi Kỳ Y.

Hắn vừa hôn vừa hít vào mùi hương quen thuộc trên tóc ái nhân: “Ưhm…thật là thơm…” Thu Nhàn vừa hôn vừa để lại những dấu hồng ngân. Luồn tay vào trong y phục ve vuốt. Thật chậm rãi và ôn nhu, hắn như muốn từng chút, từng chút một nhấm nháp, thưởng thức y. Kỳ Y cũng đưa những ngón tay thon nhỏ của mình chậm rãi lướt lên cánh tay săn chắc của người kia.

Chờ đợi đã lâu rồi, bây giờ hắn đã ở bên cạnh mình. Thì còn cần gì phải vội vã, cứ dần dần tận hưởng , dần dần chìm đắm…

Trời đêm khuya thanh vắng, chỉ có tiếng mưa nhẹ lộng trên mái đình. Những tiếng rên rỉ mị tình thi thoảng lại thoát ra hòa tan vào đêm…

“ Y Y, uhm… ngươi vẫn rất xinh đẹp, thập phần xinh đẹp…uhm…a…hảo chặt..”

“ Nhàn…nhẹ một chút…a..uhm…”

“……..”

“Uhm…uhm… đừng…chỗ đó…. Đừng mà! Nhàn a… nhẹ một chút…a..a…ngươi thật là muốn cường bạo chết người sao…uhm…uhm!”

Bên ngoài, sương khói điểm nhẹ trên những bông hoa đang nghiêng mình dật dờ theo gió. Chúng như đang ngủ say sưa trong thanh âm nhu tình phát ra từ phía đình viện.

Trời càng về khuya càng lạnh. Hai người đã lăn qua lăn lại trên giường rất lâu, Kỳ Y nằm sấp trên người hắn, cả hai vừa mới trải qua một trận vô cùng kịch liệt, vẫn chưa vội mặc y phục, y dùng ngón tay vẽ vẽ lên ngực hắn: “Ngươi mệt không?”

Thu Nhàn rất thích vuốt ve đùa nghịch tóc y, “Hửhm? Ta phải hỏi ngươi mệt không mới đúng chứ!”

Kỳ Y ngước lên nhìn vào mắt hắn: “Ta không mệt…” Y hít vào một ngụm không khí: “Hưm…ta rất thoải mái… nhưng ngươi, cơ thể ngươi đang rất yếu đấy, ta vừa bắt mạch cho ngươi mà…”Thu Nhàn cười khẽ: “Ngươi thật là tinh ý! Không chuyện gì có thể giấu ngươi được.”

Kỳ Y nhỏm người dậy, tuy vừa mới ân ái nhưng hắn rất ôn nhu, y cũng không cảm thấy nhiều khó chịu. “Để ta ấn vài huyệt đạo của ngươi…ngươi đã đi liên tục trong bao nhiêu ngày rồi hả?”

Thu Nhàn yên lặng, thật đúng là không thể giấu được y. Từ lúc hắn bắt đầu từ Bắc phiên quay về đã cưỡi ngựa chạy liên tục, chết hết sáu con ngựa, cuối cùng, hắn vận sức bay về đây, lại vội vã làm cho xong việc đã mười ngày… Nhưng hắn không định nói với y, hắn sợ nghe xong, y sẽ đau lòng nhiều hơn.

Kỳ Y ngồi trên người hắn, dùng tay xoa bóp các cơ bắp lại kết hợp ấn huyệt làm cơ thể hắn thả lỏng đi không ích, mệt nhọc cũng gần tiêu tan.

“ Bây giờ ta mới cảm thấy thật tốt khi ở cạnh một danh y!”

Kỳ Y ngừng tay dùng lòng bàn tay ôm lấy gương mặt hắn: “Đó chỉ là tạm thời bảo dưỡng thể trạng cơ thể ngươi thôi, sáng mai ta sẽ nấu cho ngươi mấy món ăn bổ dưỡng, sắc cho ngươi vài chén dược, chỉ cần ba ngày, ngươi sẽ mau chóng khỏe lại.”

Từ lúc gặp nhau đến giờ, y chưa hề hỏi hắn về những ngày tháng đã qua, hắn biết nếu bản thân mình không nói, y cũng sẽ không hỏi. Thu Nhàn ôm y nằm lại vào lòng mình: “Những ngày tháng qua, ta rất nhớ ngươi, ta tự hỏi, không có ta bên cạnh, ngươi sẽ như thế nào. Từng ngày qua, ta lúc nào cũng nghĩ về ngươi.”

Kỳ Y vẫn yên lặng trong vòng tay hắn. “ Lúc ta bị ám tiễn làm rơi xuống sông, ta bị nước cuốn trôi đến hạ nguồn, cũng may được một ông lão đánh cá cứu lên, tuy bị thương nhưng rất may, tiễn kia không có độc, ta sau khi khỏi hẳn liền quay lại chiến địa. Băng qua biên giới, trà trộn vào đất địch. Ta biết, có nội gián, sau một năm điều tra, ta biết được cửu vương gia bán nước. Mất thêm một năm, ta tìm được bằng chứng, ta liền về ngay triều đình cho hoàng thượng biết, lập tức ta được lệnh dẫn quân đến Cửu vương phủ, trong một đêm, tận diệt…”

Diệp Kỳ Y khẽ rùng mình. Nhưng y hiểu, công việc của hắn, đó cũng là bất đắc dĩ. Thế nên y nguyện sẽ tận lực cứu người để bù lại cho hắn. Nghĩ thế, y liền cảm thấy thoải mái trở lại. “ Ngươi đã tốn nhiều tâm huyết như vậy chỉ để đổi lấy sự yên bình cho dân chúng, nhưng nếu có lần sau, ta nhất định theo ngươi, ta sẽ không ở một chỗ mà chờ đợi nữa.”

Thu Nhàn hôn lên môi y: “Sẽ không đâu, ta thấy hiện tại thiên hạ thái bình lắm rồi a.”

Hắn ôm người yêu đặt xuống đệm êm dưới thân mình, bàn tay bắt đầu loạn động trên da thịt Kỳ Y. Các cử chỉ âu yếm được lập đi lập lại, lần này, hắn không cho ngón tay vào trong dò xét mà nâng chân y lên, trực tiếp đi vào.

Kỳ Y đột nhiên bị xâm phạm, liền kêu lên, có một chút đau, nhưng rất kích thích. “ Thu Nhàn…ngươi…ngươi sao lại…a, a…”

Dục vọng nhanh chóng bị nhóm lên, cháy lan toàn thân y, người kia vẫn ra vào rất nhẹ nhàng, hắn chuyển động rất chậm. Kỳ Y dường như thấy khó chịu với cách khiêu khích này, eo bắt đầu phối hợp với hắn. “ Y… nha… Nhàn…”

“ Hửm?”

“ Nhàn, a…đừng…”

Thu Nhàn vẫn khiêu khích y: “Đừng sao? Ngươi không muốn ta?”

Kỳ Y quẫy mạnh đầu: “Không…”

Thu Nhàn dừng động tác, muốn lấy khối cứng rắn to lớn ra khỏi người y. Kỳ Y liền dùng chân kẹp chặt eo hắn. Đôi tay ôm lấy cổ người đối diện, đưa thân thể mình gần sát vào cơ thể hắn. Y rên lên: “Đừng mà, đừng rời ra… ta muốn ngươi… nhanh lên, Thu Nhàn, dùng sức một chút…”

Chưa kịp nói xong lời, môi đã bị hắn chiếm đoạt. Bên trong đột ngột bị thúc mạnh, Kỳ Y cong người thét lớn “ A…” rồi chịu không nổi kề miệng cắn vào vai hắn. Vết cắn khá mạnh và sâu, nhưng hắn không thấy đau, chỉ thấy thêm thập phần kích thích. Nhớ đến đêm bốn năm về trước. Hắn cũng thô bạo với y như bây giờ, nhưng kết quả lại rất thoả mãn… Cả hai bắt đầu cuồng bạo quấn lấy nhau, chờ đợi, nhớ mong, đau khổ thời gian qua bây giờ mới chính thức bùng nổ. Hai cơ thể chà xát lẫn nhau, chỉ muốn từng tất da thịt của mình đều được gần gũi da thịt đối phương. Triền miên không dứt…

Hoàn