Vú Em Là Bạch Cốt Tinh

Chương 2-2: Đoạt được bảo bối lớn (2)




Nha dịch lặng lẽ tới gần nóc nhà, Bạch Ngọc Thư tận lực bảo trì bình tĩnh cùng đối phương nói chuyện để dời đi lực chú ý của đối phương. Hắn nhìn người áo choàng màu đen ở trên nóc nhà lớn tiếng nói: "Vị này... Cốt huynh, xin hỏi các hạ có phải đau mất hài tử của mình sao? Hài tử của ngươi hiện nay nơi nào? Bản quan là tân huyện lệnh đến đây để nhậm chức, ngươi nói đi, bản quan chắc chắn sẽ làm chủ cho ngươi."

Yêu quái Bạch Cốt lại coi như không nghe thấy, lực chú ý của hắn đều đặt ở trên người đứa nhỏ trong lòng của mình.

Đứa nhỏ vẫn luôn luôn khóc, hắn có vẻ phi thường lo lắng. Hắn nhẹ nhàng ôm nàng lay động dỗ dành, một tay lại duỗi vào trong lòng lấy ra hai da ảnh huơ huơ ở trước mắt của nàng. Bạch Linh Nhi chỉ lo khóc, thấy hắn lấy từ bên trong ra cái gì đó, nàng nước mắt lưng tròng giương mắt nhìn nhìn, sau đó là "Oa" một tiếng, tiếng khóc càng to rõ hơn.

Bạch Cốt luống cuống tay chân, trong lòng của hắn cất dấu một đống lớn món đồ chơi, quả thực là đa dạng chồng chất. Một con yêu quái ở trên người mang nhiều đồ như vậy ý muốn dỗ một tiểu hài tử thực sự phải khiến mọi người cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng dù hắn sờ soạng lấy ra cái gì, tiểu nữ oa cũng không bị mua chuộc, chỉ lo khóc, tiếng khóc dị thường to rõ, quả thực là ma âm mặc não mà.

Bạch Cốt Tinh sốt ruột cùng gấp gáp, hắn cũng biết bây giờ cần có một biện pháp dỗ nàng. Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, bỗng nhiên thả người bay lên. Dáng người của hắn vốn nhẹ nhàng mau lẹ, mọi người ở dưới chỉ cảm thấy một bóng dáng chợt lóe, lại tập trung nhìn vào, hắn đã bay xuống đứng ở trên ngọn cây đại thụ cách khách điếm một khoảng lớn. Ở trong tay hắn là một con dơi còn đang liều mạng dương cánh kêu bậy "Xèo xèo".

Bạch Tiểu Linh từ nhỏ đi theo ca ca yêu nghịch ngợm gây sự, cũng không thiếu lần linh hoạt trèo lên cây để bắt con chim nhỏ, lá gan cũng lớn, cái vật nhỏ xấu xí này liền hấp dẫn đi lực chú ý của nàng. Nàng chần chờ vươn tay chạm vào, giương mắt xem nó.

Hắn có vẻ thập phần cao hứng, lập tức đưa con dơi vào lòng bàn tay của nàng.

Bạch Tiểu Linh nắm con dơi nhỏ bé ở trong tay, nàng cảm thấy con vật này chỉ hơi xấu xí một chút, nhưng ngạc nhiên vẫn chiếm nhiều hơn. Trước kia nàng không có chơi đùa như vậy, nhất thời cái gì cũng đều quên, chỉ lo vùi đầu nghịch món đồ chơi mới ở trong tay.

Bạch phu nhân thấy khuê nữ bị con yêu quái khô lâu ôm vào trong ngực, sợ tới mức hoang mang lo sợ, nàng nắn chặt lấy ống tay áo của Bạch đại nhân kêu hắn mau nghĩ biện pháp. Bạch đại nhân gấp đến độ trán đầy mồ hôi, cùng nha dịch bao vây xung quang dưới tàng cây. Đó là một cây cổ thụ lớn, tán lá che một khoảng trời lớn, thân cây cao mấy trượng, đứng ở trên ngọn cây cao như vậy bọn họ đều với không tới, tất cả người cộng lại phải muốn như thế nào mới có thể ứng đối được a.

Bỗng nhiên, Bạch Cốt Tinh ngẩng đầu nhìn về phía vầng trăng sáng quắc ở trên bầu trời đêm kia. Bên trong một đôi huyết đồng ánh ra những tia sáng rực rỡ, đột nhiên hắn giương áo choàng lên, như Hayate* hướng về phía vầng trăng bay vút đi.

Hayate*: Truyện tranh chàng quản gia, thông tin m.n tra anh "google" nhé

Bạch phu nhân thê lương hô to: "Linh Linh..."

"Nương ~~~~" trong bầu trời đêm chỉ nghe thấy một tiếng hài đồng nộn nộn mềm mềm đáp lại, âm cuối cùng lập tức biến mất ở trong bóng đêm đen đặc.

... ...

Một đường chạy vội, Bạch Cốt Tinh chân không chạm đất chạy ở trên mái nhà.

Tốc độ của hắn nhanh thái quá, giống như một trận gió của Hayate thổi qua, gió cuồn cuộn nổi lên dẫn đến lá rụng bay tán loạn đầy trời. Bạch Tiểu Linh bị dọa choáng váng, con dơi nhỏ kia cũng không cần, tùy tiện vứt nhưng hai tay lại gắt gao ôm chặt lấy cổ của hắn, đầu thì vùi vào trong lòng của hắn.

Bạch Cốt Tinh vội vàng chạy vội, lúc chạy còn không quên ở trong lòng lấy ra cái mặt nạ mặt người dỗ nàng. Bạch Tiểu Linh thấy vậy liền tức giận, nàng một ngụm liền cắn đầu ngón tay của hắn.

Không bao lâu, Bạch Cốt Tinh đã bay ra khỏi thành, chạy theo hướng thâm sơn rừng già phía ngoài thành. Một đường thẳng đến khi về đến động của hắn.

Hành vi của hắn giống như là cướp được một món bảo bối lớn vậy, muốn ngay lập tức chạy về sơn động của mình miễn để bị người khác đoạt đi mất. Hắn đứng ở trước cửa sơn động, khi đó còn phòng bị tả hữu nhìn xung quanh một chút, xác định không có ai theo tới, lúc này mới yên tâm đi vào động.

Sơn động này kỳ thật không tính là của hắn, nhà của hắn không cố định, hàng năm hắn đều du đãng ở rừng núi hoang vắng hoặc bãi tha ma ở phụ cận. Sơn động này gần đây là hắn chiếm của một con hổ.

Hai năm nay hắn đều du đãng đến bãi tha ma của một thôn trang cách đây mười dặm. Bình thường, hắn ở bãi tha ma hút dương khí được tiết ra từ thi thể người chết để tu hành.

Phụ cận có một thôn trang nhỏ, hắn thường xuyên đến thôn lý kia để bắt đứa nhỏ. Hắn thích bắt tiểu cô nương, tiểu nam hài hắn dưỡng quá vài lần sẽ không thấy vui mừng nữa.

Trong thôn trang, mấy nhà nông hộ có đứa nhỏ bị bắt mất, vài lần báo quan phủ cũng không thể bắt được người. Mấy nông hộ khác đều lo lắng đứa nhỏ ở trong nhà không được an toàn, lục đục chuyển đi nơi khác, dần dần hắn không bắt được người, liền có chủ ý muốn tìm đến thôn trang phụ cận.

Hai năm này hắn bắt đi đứa nhỏ ít nhất cũng được tám mươi người, mấy đứa nhỏ này đều được hắn dưỡng ở trong động của con hổ này. Bất quá mấy đứa nhỏ này ngốc ở trên núi không quá mấy ngày, rõ ràng đều sẽ bị hắn dưỡng đến mắc bệnh, bệnh hấp hối, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể đem bọn họ mang trả về.

Bạch Cốt Tinh cúi đầu nhìn nhìn tiểu nữ oa đã co thành một đoàn ở trong lòng của mình. Ngày trước mấy đứa nhỏ được hắn dưỡng đều bị nhiễm bệnh, tâm linh của hắn vẫn luôn bi thương, nay trên tay ôm một niềm vui mới, bi thương ngay lập tức liền biến mất không thấy. Trong lòng hắn chỉ tràn đầy là vui mừng.

Hắn đi vào trong sơn động, Linh Linh cảm giác hắn ngừng lại, sợ hãi ở trong lòng của hắn nâng lên khuôn mặt nhìn trái nhìn phải. Nàng khóc lâu như vậy, bây giờ chỉ còn khóc thút thít nghẹn ngào, trên má còn đầy nước mắt, trong hốc mắt là hai bọng nước lúc ẩn lúc hiện, không chịu rơi xuống.

Bạch Cốt Tinh nâng tay lên, dùng khớp xương thô lệ chọc chọc nước mắt trên mặt của nàng, Linh Linh sợ run lên. Trong mắt, ánh nước liền kết thành hạt châu rơi xuống, rơi xuống nơi tay của hắn chỉ ở trên mặt nàng, một mảnh ấm áp nóng nóng.

Hắn thực vui vẻ, sau đó liền chọc chọc nàng. Khí lực của hắn lớn, lực đạo lại căn đo không tốt, Bạch Tiểu Linh bị hắn chọc đau, cổ họng nghẹn một chút liền khóc lên, nàng một bên vừa khóc một bên vừa đá, vừa đánh hắn.

Hắn vội vàng thu hồi tay, ôm nàng đặt trên khuỷu tay đi đi lại lại dỗ dành. Sau đó hắn lại khom người, thập phần nhẹ nhàng đem nàng đến lớp cỏ cỏ khô thật dày ở trong động, Bạch Tiểu Linh lập tức xoay thân mình: "Thối."

Ánh mắt của Bạch Cốt Tinh lộ ra một tia mờ mịt.

Hắn không thể lý giải như thế nào là "Thối"?

Trước kia hắn dưỡng mấy oa nhi, tuổi đều rất nhỏ, người người lại đều bị nó dọa sợ tới mức chỉ biết khóc, làm sao còn để ý qua này nọ. Nhưng tiểu cô nương này lá gan thật lớn, từ nhỏ nàng được nuông chiều từ bé, tùy thời đều bị mẫu thân chăm sóc rất sạch sẽ, thân thể tươi tắn xinh đẹp, làm sao chịu được loại hương vị hôi thối của dã thú tao ra này.

Bạch Cốt thấy nàng làm ầm ĩ, ở trên lớp cỏ xoay đi xoay lại, hắn suy tư một chút.
Nhưng chỉ số thông minh cơ bản của hắn tiếp thu không được. Hắn là Bạch Cốt Tinh, toàn thân cao thấp cũng chỉ có một bộ xương, hắn đúng là không có đầu óc có thể suy nghĩ, cho nên hắn không rõ nàng đang nháo cái gì.

Hắn đem Linh Linh ở trên lớp cỏ nâng lên, gắt gao ôm nàng vào trong lòng. Bạch Tiểu Linh ngại một thân cốt đầu cứng rắn của hắn làm người nàng đau, miệng nghẹn nghẹn ủy khuất bất mãn khóc lớn.

Mà thứ vừa ý với hắn luôn phi thường gian nan, huống chi là một người hoàn toàn không có cách nào khác để trao đổi. Bạch Tiểu Linh khóc đến nỗi đầu của bạch Cốt Tinh cũng muốn lớn thêm vài phần. Hắn nghĩ ra biện pháp gì cũng không thể dỗ nàng. Linh Linh khóc hơn nửa ngày, đến khi chính mình thấy mệt mỏi vì khóc, một đôi tay nhỏ bé xoa xoa đôi mắt đỏ bừng vì khóc, ánh mắt đều mệt rã rời.