Vú Em Là Bạch Cốt Tinh

Chương 24: Cốt Đầu ở Nam Hoa




Mãng xà tinh kia cũng không chịu ngoan ngoãn thành thật ngồi yên ở trong phòng bao lâu, lại nhanh nhảu chạy ra.

Nàng chạy vào trong điện Ngọc Thanh, bỗng nhận thấy Cốt Đầu và Linh Linh nó đang ôm trong tay, mắt trừng thật lớn: "Ngươi cái tên Cốt Đầu Tinh dương hoa thủy tính(lăng nhăng), đồ rùa con, ở trước mặt lão tử lại dám hồng hạnh vượt tường không thèm để ý đến lão tử, vậy mà giờ còn dám tìm tới cửa?"

Cốt Đầu vẫn nghe không hiểu nàng ta đang nói cái gì, nó thấy hai Linh Linh nhất thời lại trở nên hồ đồ, cúi đầu nhìn nhìn cô bé trong lòng, lại nhìn Mãng Xà tinh, mờ mịt vô cùng. Đến là hai đồ đệ của Hư Ngụy nhìn cảnh này cũng phải cười ngặt nghẽo—— tiên tôn người không có gì làm đừng nên để cho Mãng xà tinh đọc sách, cứ mở miệng ra là dọa chết người ta, sư phụ chúng ta sợ là tức muốn hộc máu rồi.

Hư Ngụy đang bàn bạc cùng vài vị trưởng lão chuyện tu bổ chân nguyên cho Linh Linh như thế nào, nghe thấy mấy lời này cũng không nhịn được cười. Hắn biết đồ ngốc này cũng không hiểu rõ nghĩa của những lời mình nói, nên cũng không để trong lòng. Hắn nói muốn đưa Linh Linh và Bạch Cốt Tinh đi thu xếp chỗ ở trước, vừa tiễn chân mấy vị đạo trưởng liền bắt tay ngay vào việc chữa trị cho Linh Linh.

Đúng lúc này, Tướng Diêu vốn đã rời đi bỗng nhiên lại xuất hiện, từ trong tay ném đến cái tên hắc bào yêu quái vừa thoát chết mà sướng đến phát rồ: "Đúng rồi, mọi người phiền toái, giúp ta để ý cái tên ngu ngốc này hộ với... Tạm thời cứ gọi nó là ‘Ê’, sau này nhất định ta sẽ hậu tạ."

Hắn nói xong, tiêu sái phất tay áo bước đi, cũng không thèm quan tâm người khác đồng ý hay không. Mặt mày Hư Ngụy trầm xuống, thần sắc trở nên ngưng trọng. Tứ đại trưởng lão cũng ngạc nhiên bốn mặt nhìn nhau, khiếp sợ không hiểu nổi.

Hắc bào yêu quái kia bình thường hay giương nanh múa vuốt, nhưng vào tay Tướng Diêu cũng chỉ có thể ngoan như cục đất, bị ném vào ngồi bệt dưới đất cũng không dám ho he gì. Đến khi Cốt Đầu quay đầu nhìn thấy nó, không đợi hắc bào yêu quái chạy tới, Bạch Cốt Tinh đã chủ động đi lên dùng nắm đấm hung hăng chào hỏi nó, bắt nó hiểu được phải ngoan ngoãn thành thật.

Tướng Diêu dùng độn thủy thuật, (chắc mọi người biết độn thổ đúng không? Cái này tương tự, nhưng không chui xuống đất mà là xuống nước) trước khi rời đi quay đầu liếc hắc bào yêu quái bị đánh cho răng rơi đầy đất một cái. Chỉ sợ hiện tại hắn đã hiểu được tâm tình của Hi Chân lúc trước: đại nhân, người thật sự nhịn rất khổ sở đúng không!

Chờ hắc bào yêu quái bị Cốt Đầu đánh cho thành thành thật thật xong, tứ đại trưởng lão liền đứng xúm xít xung quanh nó xem xét.

Tướng Diêu đối với hắc bào yêu quái này cũng là thái độ nhờ vả với bọn họ, làm bọn họ không thể không nhớ tới cái tên kia. Cái tên kia cho dù đã cách xa đến mấy ngàn năm, vẫn luôn bị tránh nhắc đến, giữ kín như bưng ở trong tam giới. Kẻ đó tuy rằng phạm phải tội cực tà ác, nhưng cũng đã sống tới mấy ngàn năm, ở giữa đám thần thượng cổ, nổi danh đại danh đỉnh đỉnh là vị thần mạnh nhất—— Thượng cổ thần hồng thủy, Cộng Công.

Mấy người này cũng tò mò muốn xem mặt, vây quanh hắc bào yêu quái tóc hồng nhìn kỹ vài lần, cũng sợ hãi than thở. Ai có thể nghĩ ra đây, năm đó người kia oai phong một cõi, giận một cái là biến cả thế gian khắp nơi hồng hoang bạo phát, uy danh chỉ cần nêu ra là vô số người thần sợ hãi, mà nay thế nhưng lại thành ra cái bộ dáng này, lôi thôi lếch thếch như vừa chui từ nghĩa địa ra.

Tứ lão thở dài, khe khẽ nói thầm với nhau. Tốt xấu gì cũng từng là thần thượng cổ, nay đang ở Nam Hoa, cũng nên lấy lễ mà tiếp đãi. Bọn họ thở dài, cùng nhau cúi người vái nó một vái.

Mãng Xà tinh thở phì phì mắng: "Các ngươi cái đám rùa con này, lão tử mới không giống các ngươi lại đi bái cái tên ngốc mới chỉ có 250 tuổi này..."

Nàng còn chưa kịp mắng xong, hắc bào yêu quái thấy nàng hai mắt liền sáng ngời, cổ họng ngao ô tru lên một tiếng rồi chạy tới.

Lại là một trận gà bay chó sủa...

Hư Ngụy tay trái kéo theo Mãng Xà tinh, tay phải kéo theo hắc bào yêu quái. Hắc bào yêu quái kia vẫn còn ngao ô ngao ô giương nanh múa vuốt với Mãng xà tinh, Mãng Xà tinh phun một mồi lửa từ trong cổ họng ra phi thẳng về phía nó. Nàng vẫn đang trong hình người, phun ra lửa uy lực không lớn, phun tới phun lui cũng chỉ có tác dụng làm “hạ hỏa”. Cả hai giống như hai tiểu hài tử đánh nhau, làm ầm ĩ không ngớt.

Hư Ngụy đau đầu, thật sự là không biết nên xử lý như thế nào? Chả lẽ lại để cho một con chồn và con gà ở cùng một chỗ?(chồn ăn gà, ở đây ý Hư Ngụy là hai người này đánh nhau như thế, để cùng một chỗ sẽ ăn thịt luôn nhau mất) Hắn cũng không ngốc đâu.

Hắn chỉ có thể để cho Cốt Đầu và hắc bào yêu quái cùng ở phía sau núi, lại đặc biệt hạ kết giới đem trước sau núi ngăn cách, miễn cho hai kẻ này chỉ vừa thấy mặt nhau thì lại là một hồi gà bay chó sủa.

...

Đạo hữu khắp thiên hạ vây xem ngọc điệp xong, lại nghĩ muốn nghe chuyện của thần tiên đã tu thành như thế nào, bọn họ liền đứng trước quảng trường cùng kiễng chẫn đợi. Hư Ngụy từ trong Ngọc Thanh điện bước ra, ngẩng đầu liền gặp cả một đám người đông nghịt đang ngẩng đầu ngẩng cổ tìm kiếm mình, hết ngó đông lại ngó tây.

Hư Ngụy cảm thán thở dài, có đôi khi hạc trong bầy gà (giỏi nổi bật hẳn lên) cũng không phải là chuyện tốt, lần này hắn trở thành thần tiên lần nữa, lại có cảm giác mình giống như là quốc bảo gấu trúc vậy. Hắn mệnh lệnh cho chư vị đệ tử bao quanh chắn hộ bản thân, dàn xếp toàn bộ mấy người này đưa đến sau núi. Còn lại chính bản thân hắn và tứ đại chưởng lão sẽ đi tới đó, mặc cho bọn họ vây xem chiêm ngưỡng .

Cốt Đầu ôm Linh Linh, cùng hắc bào yêu quái đi theo hai đồ đệ của Hư Ngụy ra phía sau núi Nam Hoa, đi qua một gian đường hầm bằng ngọc bích. Nơi này là cấm địa của Nam Hoa, chính là chỗ của Cửu âm u tuyền, là nơi mà những đệ tử tầm thường không thể tới. Và đằng sau đường hầm ấy là những ngọn núi đầy những huyệt động sâu tối, khắp nơi đều có những dòng suối vắt qua. Khu rừng rộng mênh mông trải dài, lăn lộn chạy khắp nơi cũng có thể dễ dàng bắt gặp chim quý thú lạ của Nam Hoa ở nơi đây. Nào tuyết hồ lông xù linh động, linh miêu lông dày mập mạp, còn có những con hươu đốm sải bước dài chạy khắp cả ngọn núi, nhiều đến không thể đếm nổi.

Cốt Đầu và hắc bào yêu quái giống như hai con dễ nhũi chưa hiểu sự đời, ngó nghiêng nhìn khắp nơi.

Trước mắt là chính giữa mùa thu, cũng là thời điểm đám động vật khắp trên núi hoạt bát nhất. Chúng nó tụ tập thành từng đàn vui đùa trong rừng, đoàn người tới đây làm rất nhiều tiểu động vật tò mò vây xem. Thậm chí ngay cả mấy chú chồn đỏ sợ người lạ cũng trốn ở trên nhánh cây rậm rạp lá tò mò nhìn xem, từ đằng sau gốc cây lộ ra những cái lông xù to tướng. Chúng chạy tới chạy lui, vừa tò mò vừa sợ hãi tìm hiểu sinh vật lạ mới đến, trừng cặp mắt tròn vo đen bóng, hiếu kỳ nhìn bọn họ. Bộ dáng kia quả là đáng yêu đến không chịu được.

Cốt Đầu cúi đầu sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Linh trong lòng mình, còn muốn nàng tỉnh lại để nhìn đám động vật nhỏ. Tâm trạng của nó rất tốt, cảm thấy Linh Linh nhất định sẽ rất thích nơi này.

Hắc bào yêu quái mới đầu còn ra vẻ bình tĩnh, nhưng nhìn cái ánh mắt dò xét tới lui của nó mà coi, dọc đường đi đều luôn chảy nước miếng thèm thuồng. Chờ đến khi nhóm người đi đến trước một dòng sông xanh biếc, ở bên bờ cỏ lau lại bắt gặp một tiên hạc với bộ lông trắng muốt, cách đó không xa đang đùa giỡn nghịch nước, hai mắt nó lại tỏa sáng, lộ ra bản tính ngao ô ngao ô kêu lên rồi chạy ra muốn vồ tới.

Đại đồ đệ và nhị đồ đệ của Hư Ngụy đã chuẩn bị từ sớm. Tên ngốc này một thân đầy thi khí(mùi xác chết), mặc dù bọn họ không rõ lai lịch của nó, cũng nghĩ đến việc nó cũng là một loại cương thi. Mà cương thi sợ nhất máu chó, nên hai đệ tử liền lấy ra từ túi càn khôn bên hông mấy ống máu chó, chèn ép hai bên hắc bào yêu quái, bắt nó đi đúng đường.

Bọn họ được dàn xếp ở tại phòng Ngưng Bích, là một chỗ sâu trong một tòa viện. Đây là địa phương ngày trước một vị thủ tọa đã ngẫu nhiên tu sửa, Cốt Đầu và Linh Linh ở một gian phòng, cùng hắc bào yêu quái làm láng giềng gần đó.

...

Cốt Đầu đến Nam Hoa, mới mấy ngày đầu nó còn thành thật, nhưng sau đó một thời gian nó bắt đầu bực mình.

Đãi ngộ khác nhau rất rõ ràng đấy. Nó và Linh Linh một ngày ba bữa, mà hắc bào yêu quái ở phòng cách vách một ngày lại có tới mười bữa cơm, hơn nữa bữa nào cũng là thịt cá sơn hào hải vị, giống hệt như nuôi dưỡng tổ tông vậy! Hơn nữa, tứ đại trưởng lão còn mỗi ngày đi từ ngọn núi cao nhất tới đây thỉnh an, Bạch Cốt Tinh nó đương nhiên có ý kiến, lại còn là ý kiến lớn nữa kìa!

Phương thức nó biểu đạt bất mãn rất đơn giản, chính là trực tiếp đi sang phòng cách vách, cướp sạch đồ ăn của hắc bào yêu quái, lại còn ấn hắc bào yêu quái lên mặt đất đánh đập một trận. Có một lần các trưởng lão đang trong giờ dạy học, đệ tử ở phía sau núi phụ trách chiếu cố hai tên ngốc này liền tới cáo trạng. Bọn họ chạy vội lên núi liền thấy hắc bào yêu quái mặt mũi bầm dập đang đuổi theo đám động vật quý giá trên núi Nam Hoa của bọn họ, chạy loạn khắp nơi. Tứ trưởng lão nhìn vào trong mắt mà dở khóc dở cười.

Hắc bào yêu quái một ngày ăn mười bữa cơm là vì sức ăn của nó lớn, không cho nó ăn no thì nó liền chạy lên núi bắt linh thú Nam Hoa nuôi dưỡng để ăn. Linh Linh thân thể vốn là phàm thai, một ngày ba bữa là đủ. Hơn nữa hiện tại thân mình Linh Linh suy yếu, lâu ngày nàng bị bệnh tật quấn thân, trụ cột yếu ớt, Hư Ngụy và bốn vị trưởng lão mấy ngày trước đã vì nàng mà tu bổ chân nguyên, nên vẫn còn cần điều dưỡng. Mỗi ngày họ đưa tới đồ ăn, đan dược đều là chế độ nàng nên tuân theo, nếu cứ liều mạng phàm ăn ngược lại mới là chuyện xấu.

Khổ nỗi Bạch Cốt Tinh cái gì cũng không hiểu, chỉ biết là nhìn vào số lượng, lấy hết đồ ăn cướp được của hắc bào yêu quái đút cho Linh Linh. Hư Ngụy đang ở dưới núi giảng đạo, nghe tin liền vội vàng tới phía sau núi, chỉ thấy Linh Linh đang ngồi ở trong lòng Cốt Đầu cặm cụi gặm gặm một cái đùi gà béo ngậy.

Nàng liếm hai miếng, liền đưa cho Cốt Đầu: "Cốt Đầu thúc thúc, ăn."

Linh Linh hiện tại thích nhất việc vừa ăn vừa đưa cho Cốt Đầu cùng ăn. Cốt Đầu thường không ăn đồ ăn cùng nàng, cho đến mấy ngày hôm trước nàng vô tình thấy Cốt Đầu ăn vụng đồ ăn thừa nàng bỏ lại—— Cốt Đầu từ lúc ở nhà Vương đại muội tử ăn cơm một lần, ký ức ấy vẫn còn mới mẻ, luôn nghi hoặc tại sao những thứ này ăn khó như vậy, nên nó nghĩ muốn ăn thử.

Linh Linh vui vẻ vì Cốt Đầu cũng muốn ăn loại đồ ăn này. Cho nên, có thứ tốt có thể chia sẻ cùng người khác là chuyện vui vẻ nhất, về sau nàng ăn được cái gì ngon đều sẽ đưa cho Cốt Đầu ăn cùng.

Cốt Đầu còn tiếc không muốn ăn đâu, nó cảm thấy Linh Linh ăn càng nhiều càng tốt, như vậy có thể khỏi bệnh thật nhanh.

Nó cầm lấy đùi gà, giả vờ ra vẻ cắn một miếng, còn đơ mặt nhai nhai nuốt nuốt một miếng, sau đó lại đút cho Linh Linh. Linh Linh liền cầm tay nó, 'A ô' cắn một ngụm, ăn ngon lành, cả hai đều mang bộ dáng thật vui vẻ.

Ánh tà dương hồng nhạt ấm áp chếch hướng chiếu vào phòng, nổi bật lên khung cảnh một lớn một nhỏ, thật ấm áp, thật gần gũi.

Hư Ngụy đạo trưởng đứng trước cửa nhìn cảnh tượng này, trong lòng có chút cảm thán.

Không thể tin được sẽ nhìn thấy ở trên người một yêu vật tình yêu thương chân thành tha thiết đến thế, vô cùng đáng quý, nhưng điều này cũng không có nghĩa là nó có thể cứ như vậy đút đồ ăn lung tung cho đứa nhỏ, đút ăn đến mức bị bệnh luôn! Hắn đi tới giựt lấy đùi gà, Cốt Đầu ngẩng đầu nhe răng nhếch miệng với hắn. Hư Ngụy cũng không thèm liếc mắt tới nó một cái, giơ tay chạm vào mi tâm Linh Linh xem xét chân nguyên của nàng, may mắn là chưa bị ảnh hưởng quá nhiều.

Hắn nhìn Cốt Đầu, vẻ mặt có chút nghi hoặc.

Trên cổ tay Linh Linh mang một cái chuông tơ hồng, đương nhiên hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra là đó là tiên khí, hơn nữa tiên khí thật đúng là khó đoán, lai lịch mười phần kỳ quái.

Hiểu được phàm nhân tất có tơ hồng nhân duyên của mình, do Nguyệt Lão chưởng quản, an bài nhân duyên chúng sinh. Mà trên cổ tay Linh Linh, sợi dây hồng này chính là tơ hồng se duyên, không lý do mà xuất hiện ở trên người nàng, Hư Ngụy cũng không rõ có phải trên thiên đình có nhân vật can thiệp vào mệnh cách của Linh Linh hay không.

Nói trắng ra là, kẻ ra tay can thiệp đó đã đem dây tơ hồng của Linh Linh từ chỗ Nguyệt Lão lấy ra đưa cho nàng đeo. Thứ nhất là có thể bảo hộ Linh Linh bình an, thứ hai là vì trong tay Nguyệt Lão không có dây tơ hồng thì đương nhiên sẽ không se duyên cho nàng. Điều này có nghĩa là tiểu cô nương sau khi trưởng thành sẽ không có lương duyên, không thể lập gia đình thành thân.

Hắn cũng không thể không phán đoán rằng tiểu cô nương trước mặt có phải là một vị tiên nữ nào đó hay không, có lẽ là xuống dưới trần gian lịch kiếp. Hắn dùng pháp thuật xem kiếp trước của Linh Linh, lại chỉ thấy có chín kiếp, còn trước đó thì không tìm được gì. Điều này chứng minh trước chín kiếp đó, Linh Linh xác thực không thuộc sinh linh thế gian phàm trần.

Nhưng điều làm cho hắn khó hiểu chính là, trên người Linh Linh có thiên cương khí hộ thể, căn bản yêu tà không thể động tới nàng. Đó cũng chính là lý do vì sao hắc bào yêu quái kia vốn không kén chọn, gì cũng ăn, vậy mà mỗi ngày Linh Linh đi đi lại lại ở trước mặt nó tới tới lui lui nó cũng chưa bao giờ đánh chủ ý lên người nàng.

Mà cỗ thiên cương khí trên người nàng vô cùng chính khí, sức mạnh bưu hãn, cũng không hời hợt giống như được người khác độ cho, vậy mà Bạch Cốt Tinh lại có thể hấp thu nguyên khí của Linh Linh, thật sự không thể tưởng tượng được.

Hư Ngụy mơ hồ cảm thấy này thân thế của một lớn một nhỏ này ẩn dấu vô số bí mật. Hắn không thể khẳng định cùng Tà Thần Tướng Diêu có liên quan, nên hiện tại cũng chỉ có thể yên lặng xem xét. Còn về phần Bạch đại nhân, hắn tạm thời không tính thông tri, mà Tiểu Mậu hắn cũng giấu diếm. Hắn đã đáp ứng Tướng Diêu sẽ giữ bí mật, một lời nói quân tử đáng giá ngàn vàng, tự thấy không thể lật lọng. Hơn nữa trong lòng hắn cũng có nghi ngờ, liền quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, sẽ không tùy tiện hành động.

Hư Ngụy biết nói thế nào với Cốt Đầu tên ngốc này cũng hiểu không thông đạo lý, chỉ có thể cẩn thận dặn dò Linh Linh rằng nàng không thể ăn lung tung cái gì. Hắn nói với nàng, hiện tại thân thể nàng không tốt, phải nghe lời.

Linh Linh cũng nhu thuận, nghe xong liền lắc đầu không chịu tiếp tục ăn đùi gà Cốt Đầu đút, chỉ là trong đôi mắt to còn lóe lên khát vọng, nàng thèm ăn đã nhiều ngày rồi.

Cốt Đầu liền ngẩng đầu, hơi có chút địch ý trừng Hư Ngụy, tính món nợ này lên đầu hắn. Hư Ngụy chỉ có thể cười khổ.

Hắn từ trong phòng Cốt Đầu đi ra, lại nhanh chóng chạy sang phòng của hắc bào yêu quái.

Hai cái tên chết tiệt này bên nào cũng không làm hắn bớt lo mà! Hắc bào yêu quái này thì cả ngày đi vòng vòng ở phía sau núi, ăn không ít chim quý thú lạ Nam Hoa nuôi dưỡng. Thậm chí đêm qua nó còn dám đi vào cấm địa của Nam Hoa - Cửu âm u tuyền, lại còn chui vào đó bơi lội đến vô cùng vui sướng, làm mọi người sợ tới mức phải để tứ trưởng lão giữa đêm tiến vào cấm địa điều tra. Ai ngờ gặp cũng không gặp yêu ma quấy nhiễu u tuyền liền yên tâm, lập tức liền lập trận pháp ở bên ngoài phòng hắc bào yêu quái, vây khốn đồ ngu ngốc này không cho nó đi ra ngoài quấy rối.

Hắc bào yêu quái cũng có một thân cậy mạnh đủ để rung chuyển nơi đây, ở trong phòng xoay vòng một đêm, đến sáng hôm nay ngang bướng phá vỡ trận pháp.

Thế nhưng vừa thò đầu ra đã bị Cốt Đầu đang chờ ở bên ngoài nhân cơ hội đi vào, cho nó một chút quyền đấm cước đá đoạt đi đồ ăn. Nó cũng không ăn, ban ngày ban mặt cũng muốn chạy ra ngoài đi bắt linh thú của Nam Hoa bọn họ để ăn. Tứ trưởng lão hết cách đem nó bắt về trong phòng, lúc này liền hợp lực áp chế nó.

Hắc bào yêu quái ở trong trận cứ thế đánh thẳng về phía trước, tứ đại trưởng lão bị hắn ép buộc đến tức điên suýt thì hộc máu. Lúc này Hư Ngụy thấy vậy vội chạy nhanh tới hộ trân, năm người hợp lực đem nó gắt gao vây trong trận, cũng may nó hết hơi hết sức một đêm rồi cũng đã mệt mỏi, tùy tiện đổ người ra đó mà nằm ngay đơ, trong nháy mắt tiếng ngáy vang vọng lên chín tầng trời.

Tứ trưởng lão ai nấy đều lau mồ hôi sau gáy, trong lòng kêu khổ thấu trời: Muội muội nhà ngươi, sao nuôi cái tên chết tiệt này khó thế!