Vũ Lâm Lâm

Chương 31




Mấy ngày nay Lục Thận Hành vẫn mệt mỏi nên Nhạc Cẩn Ngôn hỏi y vài lần, y nói không sao. Mỗi ngày Nhạc Cẩn Ngôn đều phải châm cứu phối dược, vợ chồng Tề Chá An mấy ngày gần đây cũng thường đến Thụy vương phủ, còn phải ứng phó Khánh vương, cũng không có tinh lực đi quản y, thấy y đờ người ra thì cũng không quá lo lắng.

Hôm đó Nhạc Cẩn Ngôn châm cứu cho Thụy vương, bắt mạch xong, cười nói: “Thân thể của Vương gia đã khôi phục hoàn toàn rồi, qua hai ngày nữa là trừ tịch, có thể phá giới uống rượu rồi.”

Thụy vương cũng cười, chỉ chỉ cái ghế bên cạnh nói, “Nhạc Cẩn Ngôn, ngồi đi, chúng ta nói chuyện một chút.”

Nhạc Cẩn Ngôn chần chờ một chút, thấy ánh mắt Thụy vương trong suốt thanh thản, liền đi qua ngồi.

“Nhạc Cẩn Ngôn, ngươi hận ta không?” Thụy vương trầm mặc một chút rồi hỏi.

Nhạc Cẩn Ngôn suy nghĩ một chút, chăm chú nói rằng: “Không hận.”

Thụy vương nở nụ cười: “Ngươi đúng là một người lương thiện. Vậy, ngươi có ghét ta không?”

Nhạc Cẩn Ngôn lắc đầu nói: “Vương gia, ta cũng không ghét ngươi.” Thấy ánh mắt không hiểu của Thụy vương, “Thực ra tính cách của ngươi có đôi khi rất giống Thận Hành. Thận Hành tính tình rất nghịch, luôn gặp rắc rối, bình thường hay bị sư phụ trách phạt. Thực ra tâm địa y rất tốt, chỉ là thích trêu đùa người khác mà thôi. Ta biết Vương gia cũng như vậy, chỉ là có chút kiêu căng, kỳ thực tâm nhãn ngươi cũng không xấu, ta cũng sẽ không ghét ngươi.”

Thụy vương thầm nghĩ: “Kỳ thực ta cũng thật thích ngươi, đáng tiếc đã sai rồi, đã muộn rồi.” Hỏi: “Ta khỏi rồi sao?”

Nhạc Cẩn Ngôn gật gật đầu nói: “Vương gia chỉ bị thương thân thể một chút, điều dưỡng rồi sẽ không ngại nữa.”

Thụy vương nói: “Còn hai ngày nữa là năm mới, ta cũng khỏi rồi, ngươi trước chuyển đến chỗ Tứ ca đi.” Thấy Nhạc Cẩn Ngôn đỏ mặt, cười cười nói: “Da mặt của ngươi đúng là mỏng. Tứ ca rất thích ngươi, ngươi cũng đừng để hắn uổng phí tâm.” Hắn cầm quyển sách lên, “Ngươi về phòng dọn dẹp đi, một lát nữa Tứ ca sẽ đến đón ngươi về.”

Nhạc Cẩn Ngôn thấy Thụy vương đã chuyên tâm đọc sách liền không quấy rầy hắn nữa, cầm dụng cụ châm cứu ra ngoài. Thụy vương ngồi một lúc lâu, một chữ cũng không vào đầu, rốt cục rơi nước mắt trên trang giấy, ngay lập tức nước mắt tràn ra ngoài, lưu lại vết nước nhạt nhòa.

Lục Thận Hành thấy Nhạc Cẩn Ngôn về phòng liền đứng lên. Nhạc Cẩn Ngôn nhăn mặt, sờ sờ trán y nói: “Thận Hành, mấy ngày nay ngươi thế nào vậy, luôn ngơ ngác, khó chịu à?”

Lục Thận Hành ôm lấy Nhạc Cẩn Ngôn, vùi đầu vào cổ Nhạc Cẩn Ngôn, ủy khuất nhỏ giọng nói: “Cẩn Cẩn, ta muốn về nhà.”

Nhạc Cẩn Ngôn nghe được trong lòng đau xót, ôm lấy Lục Thận Hành nói: “Chúng ta giải độc cho Khang vương xong liền trở về được không?”

Lục Thận Hành rầu rĩ nói: “Đến lúc đó khẳng định ngươi sẽ không trở về.”  Nhạc Cẩn Ngôn ngạc nhiên hỏi: “Vì sao?”

“Hiện tại ngươi đã là công tử Tề phủ, có cha mẹ tỷ tỷ, ngươi còn có thể trở lại sao?” Lục Thận Hành nghĩ đến chuyện sau hai ngày nhận thân, thấy Khang vương phi là tỷ tỷ của Nhạc Cẩn Ngôn, cao quỹ mỹ lệ lại thân thiết như vậy, có gia thế hiển hách như thế, làm sao còn có thể quay về cái loại nơi thâm sơn cùng cốc kia?

Nhạc Cẩn Ngôn cười, nhưng vẻ mặt lại mang theo một tia đau thương, nói: “Thận Hành, mặc kệ ta có phải là hài tử của Tề gia hay không, ta đều là vị sư huynh cùng ngươi lớn lên kia, ta chỉ biết làm đại phu ở nông thôn, quay về Tây Tương, tiếp tục mở cửa y quán của chúng ta, đó mới là điều ta muốn.”

Lục Thận Hành sao không nghe ra Nhạc Cẩn Ngôn thương tâm, nhịn không được ôm chặt Nhạc Cẩn Ngôn, hỏi: “Vậy Khánh vương thì sao, ngươi thích hắn như vậy, có thể bỏ hắn đi được sao?”

Nhạc Cẩn Ngôn trầm mặc, Lục Thận Hành thấy vành mắt y đỏ lên, ha ha cười: “Quên đi, ta ở kinh thành còn chưa chơi đủ, cứ chờ vài ngày rồi về cũng được, được rồi” y nghĩ ra một chuyện, “Ngày đó không phải ngươi nói đưa ta đi dạo phố sao, ngươi quỵt nợ! Cẩn Cẩn là kẻ xấu!” Y thọc lét Nhạc Cẩn Ngôn, Nhạc Cẩn Ngôn buồn không chịu nổi, chạy lên giường luôn miệng xin tha, náo loạn một trận, Lục Thận Hành thấy Nhạc Cẩn Ngôn cười đến không thở được lúc này mới tha y.

Nhạc Cẩn Ngôn kéo lại vát áo bị xả ra, nói: “Ngươi thu thập đồ đi, lát nữa chúng ta phải dọn nhà rồi.”

“Lại muốn chuyển đi đâu?” Lục Thận Hành vừa giúp Nhạc Cẩn Ngôn chỉnh áo vừa hỏi.

Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Chúng ta sáp chuyển đến Khánh vương phủ.” Lục Thận Hành bĩu môi, “Được rồi.” Thầm nghĩ ở Thụy vương phủ thì có thể cùng Cẩn Cẩn ngủ một giường, còn có thể tác oai tác quái, tới Khánh vương phủ sẽ không còn chuyện tốt này nữa, rất là khó chịu, có điều Cẩn Cẩn có thể cùng Khánh vương một chỗ sẽ thật vui, vậy nhịn thôi.

Khánh vương nghe được Thụy vương thả Nhạc Cẩn Ngôn ra khỏi phủ thực sự rất mừng, lại có chút lo lắng, hỏi Thụy vương: “Lão Lục, ngươi thực sự nguyện ý để Ngôn nhi chuyển đi sao?”

Thụy vương gật đầu nói: “Đúng vậy, ta vốn nợ y mà, chỉ cần y có thể vui mừng thì ta thế nào cũng được.”

Khánh vương thấy thần sắc Thụy vương bình tĩnh, ngắn ngủi mấy ngày, vẻ trẻ con trên mặt đã biến mất, trên trán đã thêm thành thục ổn trọng, trong lòng cảm thấy yên tâm, nói: “Được rồi, ta liền mang Ngôn nhi về. Ngươi tự bảo trọng.” Thụy vương nói: “Tứ ca yên tâm.” Hai huynh đệ nhìn nhau cười, chắp tay chia tay.

Hoàng đế nghe Khang vương nói Tề Chá An tìm được con trai thất lạc nhiều năm, ngươi nọ lại chính là Nhạc Cẩn Ngôn, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là vui mừng. Tề Chá An đã làm thái phó của Thái tử ba năm, phẩm cách cao thượng, thái độ ôn hòa, tình cảm với hoàng đế cũng rất sâu sắc. Sau khi Tề Hạo Cẩm mất tích, Tề Chá An xin hoàng đế từ chức về quê, đến nay hoàng đế vẫn còn nhớ kỹ khuôn mặt già nua tiều tụy của Tề Chá An. Hoàng đế vui vẻ, nhân ngày xuân mới liền nhân dịp thiết yến trừ tịch trong cung, muốn các vương gia cùng gia quyến đến dự tiệc, đặc biệt lệnh vợ chồng Tề Chá An cùng Nhạc Cẩn Ngôn cũng tiến cung.

Khánh vương biết được tin này có chút phiền não, quả nhiên sau khi nói với Nhạc Cẩn Ngôn, Nhạc Cẩn Ngôn mở to hai mắt nói: “Thế nhưng Ngô đại ca nói muốn chúng ta đến ăn tất niên mà.” Khánh vương cười tủm tỉm ôm y nói: “Ngôn nhi ngoan, hoàng huynh mở tiệc trưa, chúng ta đi chỉ ăn ít thôi, buổi tối đến chỗ Ngô đại ca của ngươi được không?”

Hai ngày nay Khánh vương lúc nào cũng không rời Nhạc Cẩn Ngôn, lúc nào cũng phải ôm ấp, có điều hắn biết Nhạc Cẩn Ngôn da mặt mỏng, trước mặt người tối đa cũng chỉ nắm tay mà thôi, thế nhưng mặt Nhạc Cẩn Ngôn cả ngày vẫn cứ hồng thấu. Khánh vương yêu Nhạc Cẩn Ngôn đến tận xương, đã sớm hận không thể một ngụm ăn vào bụng, đáng tiếc Nhạc Cẩn Ngôn đối với tình dục lại xa lạ, Khánh vương không muốn làm y bị thương, mỗi đêm dính lấy Nhạc Cẩn Ngôn, nhưng đến lúc ngủ thì lại chịu đựng dục hỏa quay về phòng. Lúc này hắn ôm Nhạc Cẩn Ngôn, tay sẽ không thành thật lặng lẽ cởi vạt áo của Nhạc Cẩn Ngôn, Nhạc Cẩn Ngôn một tay vội vàng kéo tay hắn, một bên nói: “Ta cũng chỉ nói một chút mà thôi. Ý chỉ của hoàng thượng không thể trái được. Hơn nữa cơm tất niên là phải ăn vào buổi tối, chúng ta đến lúc đó còn có thể uống rượu a.” Những ngày này đầu tiên là vì y bị thương, sau đó lại bởi vì Thụy vương sinh bệnh nên vẫn chưa có cơ hội uống rượu, sớm đã phát thèm gần chết.

Khánh vương nghe xong bật cười, “Đến lúc đó ta mang Hoàng hoa tửu mà Trọng Tuyên ủ, cho ngươi tha hồ uống.” Khi nói chuyện tay đã xâm nhập vào trong áo Nhạc Cẩn Ngôn, di chuyển trên da thịt trơn mịn của Nhạc Cẩn Ngôn.

Nhạc Cẩn Ngôn đỏ mặt, kéo tay Khánh vương, hơi cong người, “Vương gia, đừng náo loạn, rất ngứa.” Khánh vương nhìn khuôn mặt đỏ lên toàn bộ của Nhạc Cẩn Ngôn, một ngụm hôn lên, nhẹ nhàng cắn một chút, nói: “Ngôn nhân huynh lại gọi sai rồi, đáng phạt.”

Tay Khánh vương lưu luyến ở ngực Nhạc Cẩn Ngôn, xương Nhạc Cẩn Ngôn thon dài, xương quai xanh đặc biệt tinh xảo, da thịt nhẵn mịn, cực kỳ co dãn, Khánh vương hận tay mình không thể dính lên người y.

Nhạc Cẩn Ngôn thấy chỗ bị Khánh vương xoa qua giống như bị lửa đốt, trên người nóng lên, đầu óc choáng váng, người nhũn ra, không khỏi nắm vạt áo Khánh vương, tựa vào trên người hắn, run giọng nói: “Tứ ca, ta sợ.”

Khánh vương vội hỏi: “Sao vậy?” Nhạc Cẩn Ngôn cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy kỳ quái, trên người rất nóng, có phải là sinh bệnh rồi không?”

Khánh vương thấy Nhạc Cẩn Ngôn nói thế, thực sự là nhịn không được ha ha cười lên. Nhạc Cẩn Ngôn có chút tủi thân, lại có chút buồn bực, tránh ra khỏi vòng tay không, Khánh vương liền vội ôm lấy y, liên thanh nói: “Được rồi được rồi, là ta sai, không nên cười.”

Hắn nhẹ nhàng cọ lên đỉnh đầu Nhạc Cẩn Ngôn, “Ta là vì vui nên mới cười, Ngôn nhi rốt cục trưởng thành a, ha ha.”

Nhạc Cẩn Ngôn không phục mà nói: “Ta vốn là người lớn a.”

Khánh vương mỉm cười. Nhạc Cẩn Ngôn tuy ổn trọng hiểu chuyện nhưng về chuyện quan hệ lại hoàn toàn không biết gì cả, hơn nữa trước đây từng bị Thụy vương xâm phạm nên sợ hãi lảng tránh, hôm nay có thể có phản ứng như vậy, thực sự là khiến Khánh vương vui vô cùng, trong lòng cũng ngọt ngào.

Nhạc Cẩn Ngôn nghĩ đến một chuyện: “Vương đại nhân đã về sao? Ta lâu lắm không gặp hắn rồi.” Vương  Trọng Tuyên bề ngoài thân thiết hiền hòa, trong lòng Nhạc Cẩn Ngôn có chút thân cận với hắn.

Khánh vương xoa nhẹ lên mặt y, nói: “Hắn về rồi lại đi đến Giang Nam. Được rồi, suýt nữa thì ta quên,” hắn đến thư phòng cầm ra một chiếc hộp dài, mở ra, bên trong là một cái nỏ tinh xảo, dài quá một xích, có sáu mũi tên, những mũi tên đó đều là làm bằng vàng.

Khánh vương chỉ vào chiếc nỏ, cười nói: “Đây là Trọng Tuyên mang đến riêng cho ngươi. Anh hắn là Vương Trọng Luân năm đó đóng ở Bắc Cảnh, Chân Tộc đến xâm phạm, bị Vương Trọng Luân đánh cho đại bại, còn bắt được nhị hoàng tử của Chân tộc, nhị hoàng tử bị thương, Vương Trọng Luân lại đối xứ rất tốt với y, còn lệnh cho y quan toàn lực cứu chữa, sau khi khỏi lại thả y đi, khiến cho y cảm động. Sau khi nhị hoàng tử lên làm Khả hãn chân tộc liền ra lệnh cho người chế tạo bộ nỏ này tặng Vương Trọng Luân, cùng với lời thề sinh thời duy trì mối quan hệ tốt giữa hai nước, không khơi mào chiến tranh. Anh trai Trọng Tuyên thấy cái này, nói là lần sau săn thú ngươi có thể dùng.”

Nhạc Cẩn Ngôn lại càng hoảng sợ nói: “Vật quý trọng như vậy ta làm sao dám nhận.” Khánh vương nói: “Biết ngay ngươi sẽ nói như vậy, Trọng Tuyên đi gấp không kịp giao cho ngươi, hắn nói nếu như ngươi không nhận, thứ này hắn cũng không cho người khác, để ta vứt đi.”

Nhạc Cẩn Ngôn vừa nghe nóng nảy: “Ta muốn ta muốn.” ôm cái hộp vào lòng.

Khánh vương thấy Nhạc Cẩn Ngôn thích cái nỏ đó, không khỏi âm thầm vui mừng. Thực ra là hắn biết Vương Trọng Luân có cái nỏ như thế, ỷ vào tình cảm giao hảo nên sống chết đòi bằng được. Nhạc Cẩn Ngôn tuy nói lực cánh tay không bằng người tập võ nhưng cũng hơn người thường, nỏ này cho y dùng vừa hợp.

Nhạc Cẩn Ngôn hiếu kỳ lấy nỏ ra, phát hiện nỏ nhìn nhỏ nhắn nhưng cầm lên có chút nặng, Khánh vương nói: “Đây là nỏ cơ dùng Thiên Sơn huyền thiết làm thành, dùng da trâu rừng thảo nguyên chế dây cung, tầm bắn không thua gì cung của ta.”