Vũ Lăng Xuân

Chương 3: Trăm năm dẫu lỗi hẹn hò, Cây đa bến cũ, con đò khác đưa




Ngày đó, A Ngốc đánh được rất nhiều con mồi, gà rừng, thỏ rừng, dã lộc không đề cập tới, còn có hai con cáo, một con lợn rừng, thậm chí còn có cả một con gấu.

A Khí cũng không biết y đánh được con gấu đó từ đâu nữa, hắn đốn củi trên núi nhiều năm như vậy rồi, cho tới bây giờ vẫn chưa từng biết rằng trên núi cư nhiên có gấu.

Nhiều con mồi như vậy, vô luận thế nào một người như A Khí chắc chắn sẽ không mang theo được, không thể làm gì khác là đưa A Ngốc đi cùng, để con mồi trên thuyền nhỏ, sau đó hắn chống thuyền lắc lư ly khai.

Hôm nay vừa đúng phiên chợ, sau khi lên bờ, bọn họ liền đụng phải dòng người.

“A Ngốc, nắm chặt ta, đừng buông tay…”

Không đợi A Khí kêu xong, hắn liền phát hiện không nhìn thấy A Ngốc rồi, hai người đã bị dòng người tách ra. A Khí quýnh lên, ném con mồi trên tay, tìm kiếm chung quanh, hắn ở đó đợi đúng mười ngày, mỗi ngày không phân biệt là sáng hay tối, dọc theo bờ này bờ bên sau đó lại quay về, tìm kiếm hơn trăm lần, thế nhưng từ đó trở đi, hắn cũng không gặp được A Ngốc nữa.

A Khí một mình quay về rừng đào, như trước mỗi ngày lên núi đốn củi, ra ngoài bán củi, sinh hoạt khôi phục như trước đây, tựa như cái gì cũng không hề thay đổi.

Chỉ có tâm là trống rỗng rồi.

Mỗi lần nhớ tới A Ngốc, A Khí liền hung hăng tát mình một bạt tai, trong miệng cũng nỉ non: “Không nghĩ nữa, không được nghĩ nữa…”

Thế nhưng đông qua, chính hắn lại không nhịn được nhớ tới cái người đã từng phát thệ sẽ không ly khai.

Mặt sưng lên. Một bên tai thậm chí bị tát ra máu, từ đó về sau hạ xuống mao bệnh, thanh âm nhỏ thì không nghe rõ ràng được nữa.

Nhưng chính hắn lại nhịn không được nghĩ đến, nghĩ nghĩ nước mắt lại rơi xuống.

Vì thế, trong cuộc sống đơn độc tại nơi hoa đào nở rộ này, A Khí thu thập vài món y phục, chạy đến trước mộ phần của A Hán gia gia và nương, cúi đầu lạy mấy cái, sau đó liền ly khai nơi mà hắn lớn lên này.

Ly khai rừng đào, A Khí mới biết được nguyên lai thế giới này thực sự giống như A Hán gia gia đã từng nói qua, rất lớn rất lớn, lớn đến không có giới hạn. Hắn không biết phải đi đâu để tìm được A Ngốc, chỉ là dọc theo suối nước chảy, từng bước từng bước đi về phía trước. Khát thì uống nước suối, đói bụng tìm hoa quả rau dại ăn.

Mùa đông tới, không có cả rau dại lẫn quả dại, y phục hắn rách tả tơi, đi nhiều nơi để xin ăn, từng bị cẩu đuổi qua, cũng từng bị nhân đánh qua.

Hắn không tìm được A Ngốc, nhưng hắn lại quen biết một bằng hữu mới tên là A Hỗn, cũng là một tên khất cái, tuổi nhỏ hơn hắn, thế nhưng cái gì cũng hiểu biết hơn hắn. Từ khi quen biết A Hỗn rồi, A Khí không còn bị cẩu đuổi nữa, cũng không còn bị người đánh nữa.

Hôm nay, lúc A Khí đang ở trên đường cái đối mặt với đoàn người để tìm kiếm A Ngốc, A Hỗn kích động chạy đến, quay qua lỗ tai của hắn mà la lớn: “A Khí, A Khí, ta tìm được công việc tốt rồi, sau này hai người chúng ta không cần đi xin cơm nữa.”

“Việc gì?” A Khí thuận miệng hỏi, con mắt thế nhưng từ đầu chí cuối chưa từng rời khỏi dòng người.

“Bên tàu nơi này có một con thuyền mới đến, là một nhà giàu đó, nói rằng trên đường có mấy hạ nhân đã chết nên thiếu người hầu hạ, muốn tuyển mấy người nhanh chân nhanh tay lại có khí lực, ta đi báo danh rồi đó, quản gia đó cùng ta rất hợp duyên a, nói ta giống người đệ đệ đã mất của y, rất thích ta, ta nhắc tới còn một vị huynh đệ, y đáp ứng với ta thu ngươi. Đi mau đi mau, nửa canh giờ nữa thuyền rời đi rồi, muộn là không được đâu.”

Nói rồi y kéo tay A Khí chạy.

“Thế nhưng ta còn muốn tìm A Ngốc…” quay đầu lại nhìn.

“A Ngốc A Ngốc, ta xem ngươi cũng sắp biến thành ngốc tử rồi…” A Hỗn nói nhỏ, tròng mắt vừa chuyển, “Ta nói với ngươi a, đại hộ nhân gia nhận thức nhiều người, ngươi nếu như vào được đó rồi, thỉnh chủ nhân giúp ngươi lưu ý một chút, khẳng định tốt hơn là ngươi như vậy mỗi ngày tại trên đườngmò mẫm.”

A Khí ngây cả người, ngây ngốc nói: “Thực sự?”

“Thực sự thực sự, ta đã lừa gạt ngươi bao giờ chưa?”

A Khí đương nhiên tin, cùng chạy theo, lại không biết rằng trong lòng A Hỗn đang cười trộm: ngốc tử này, chỉ cần nhắc đến A Ngốc, cái gì cũng đều tin.

Rất nhanh ra đến bờ sông, quả nhiên có một chiếc thuyền lớn đang đỗ, rường cột chạm trổ, sơn son mái cong, cao chừng ba tầng, trên khoang mỗi tầng đều có hai thanh y thị vệ đứng, cao to uy nghiêm, thấy A Khí con mắt đều thẳng rồi. Đây là thuyền thật? So với nhiều cái hắn đã từng nhìn thì đồ sộ hơn rất nhiều.

Trên bến tàu có rất nhiều người đang đứng, tuy rằng đông nhưng lại không ầm ỹ.

A Hỗn nhìn thấy quản gia đang đứng trước đoàn người, liền vừa nhảy lên vừa vẫy: “Quản gia, quản gia, ta mang huynh đệ của ta đến rồi.”

Quản gia tuổi còn rất trẻ, tuyệt không uy nghiêm, tư thái nhã nhặn càng giống một người đọc sách hơn, y cười hì hì, vỗ lên gáy A Hỗn, nói: “Không có quy củ, sau này cũng không được kêu to, nếu như bị chủ nhân nghe thấy, ngươi liền có hảo trái cây ăn đó.”

Nói, dáng tươi cười trên mặt đột nhiên thu lại, con ngươi đăm chiêu nhìn A Khí một chút: “Có điểm gầy, nhìn cũng không nhanh nhẹn lắm…”

Tựa hồ có chút ghét bỏ A Khí, A Hỗn vội vàng tiến lên nói: “Quản gia, đừng nhìn A Khí gầy, hắn rất có khí lực đó.”

Kỳ thật A Khí quanh năm đốn củi, khí lực là có, nhưng là đến mức như A Hỗn nói quá, cùng rất nhiều đại hán tráng kiện ở trên bến tàu này thì còn kém xa. Bất quá vì muốn giành công việc cho A Khí nên A Hỗn tự nhiên phải khuếch đại một phen, huynh đệ mà, không thể chính mình có được ngày lành rồi thì bỏ A Khí một mình ở lại được, ngốc hồ hồ, ngày nào đó bị bán đi sợ rằng còn giúp người ta đếm tiền đó.

Quản gia có vẻ như là thập phần thích A Hỗn, nghe hắn nói như thế cuối cùng cũng gật đầu, nói: “Được rồi, vậy nhận, hai người các ngươi qua bên kia đứng, một hồi nữa xếp hàng lên thuyền.”

A Hỗn vô cùng vui mừng, giống như hầu nhi liên tục thi lễ, nói: “Cảm tạ quản gia, quản gia a, người phải an bài công việc hảo cho chúng ta nga.”

“Xú tiểu tử…” quản gia cười mắng một câu, một cước đem A Hỗn đá văng ra.

Một lát sau, có vẻ như mọi người đã đầy đủ hết rồi, chừng gần một trăm người, quản gia bảo mọi người tập trung lại, lớn tiếng tuyên bố quy củ, hơn nữa đặc biệt nhấn mạnh những lỗi sau đó là quy củ xử phạt, nghe thấy A Khí sắc mặt đều có chút trắng bệch, những hình phạt này, cái nào cũng không rời một chữ ‘tử’.

“Đừng sợ, chúng ta chỉ cần không phạm phải quy củ là tốt rồi.” A Hỗn vỗ ngực tựa hồ như tự trấn an, “Đại hộ nhân gia, luôn có rất nhiều quy củ, bất quá chỉ cần làm việc gọn gàng, liền không cần lo lắng ăn không đủ no mặc không đủ ấm rồi.”

Nói xong quỷ củ, lại có người đến phát cho bọn họ mỗi người một bộ đồ mới một đôi hài mới, khiến A Hỗn xuýt xoa không ngớt, cuối cùng cũng có y phục mới mà mặc rồi.

“Đượ rồi, tất cả lên thuyền, nhớ kỹ, không chuẩn cả nói chuyện, chủ nhân thích an tĩnh, vào khoang đổi y phục xong tự nhiên có người gọi các ngươi đi làm, không có phân phó, không được tùy tiện ly khoang thuyền.”

A Khí đem những lời này ghi nhớ thật kỹ, hắn tuyệt không muốn xúc phạm những quy củ trên thuyền, chưa tìm được A Ngốc, hắn còn chưa muốn chết. Thế nhưng A Khí trăm triệu lần không ngờ, ý nghĩ như thế còn chưa tan trong đầu thì hắn liền phạm phải các quy định không được nói chuyện.

“A Ngốc!”

Vừa đi lên thuyền, hắn liền thấy, ở đầu thuyền có một thân ảnh lóe lên, sau đó, tiếng hô liền thoát ra, vang dội như tiếng gà gáy lúc bình minh vậy.

“A Ngốc!”

“A Khí, ngươi muốn chết sao!”

A Hỗn bị dọa nhảy lên, nhất lặc cổ A Khí, sống chết bịt miệng hắn lại.

“Ngô ngô…” A Khí cố sức giãy dụa, bài khai tay A Hỗn, “A Ngốc, ta nhìn thấy A Ngốc… Buông ta ra, ta… ta phải đi tìm A Ngốc.”

“A Ngốc, A Ngốc cái đầu ngươi a, bên kia đâu có người…”

A Khí ngẩn người, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đầu thuyền trống trơn, không có nửa cái nhân ảnh.

Không có A Ngốc, là hắn viễn thị sao?

“Chuyện gì xảy ra, không phải nói không chuẩn lên tiếng rồi sao?” quản gia khuôn mặt bình tĩnh đi tới, A Hỗn vội vàng cúi đầu khom lưng nói: “Quản gia, huynh đệ của ta lần đầu tiên lên thuyền, không hiểu chuyện, ngài đừng trách hắn, ta nhất định trông nom kỹ, không để hắn kêu loạn.”

Sắc mặt quản gia hoãn xuống, nói: “Chủ nhân quy củ nghiêm, lần này may không kinh động chủ nhân, không thì ta cũng không cách nào cứu ngươi được, không được có lần sau nghe chưa.”

“Vâng, vâng, quản gia ngài yên tâm.”

Sau đó A Hỗn sợ lại xảy ra chuyện gì, sống chết lôi kéo A Khí vào khoang thuyền.

Quản gia hướng tả hữu phân phó vài câu rồi đi thẳng lên tầng cao nhất của thuyền, không có đi vào cửa mà đứng ở bên ngoài cung kính nói: “Các chủ, hạ nhân mới tuyển đều đã lên thuyền rồi.”

Một lúc lâu, trong khoang thuyền truyền ra âm thanh trầm thấp: “Khởi hành.”

Cự phàm* trên thuyền giương lên, theo hà đạo chậm rãi lướt đi.

*Cự phàm: Cánh buồm lớn.

Trong chớp mắt, A Khí lên thuyền đã được bảy, tám ngày, có lẽ là nể mặt A Hỗn, công việc quản gia an bài cho bọn họ cũng không nặng, chỉ bất quá mỗi ngày dùng nước tẩy trừ khoang thuyền, so với những người cùng lên thuyền hôm đó thì công việc này được cho là nhẹ nhàng nhất rồi.

Mấy ngày nay, bọn họ cũng sớm rõ ràng rồi, nhà chủ nhân họ Phạm, làm cái gì không biết, chỉ biết là mỗi người bọn họ đều có thịt ăn, chủ nhân nhất định là rất có tiền. Những hạ nhân làm việc nặng như bọn họ, đều ở dưới tầng thứ nhất, tầng thứ hai là nơi bọn thanh y thị vệ trụ, chủ nhân thì ngụ ở tần trên cùng.

Bất quá bọn họ cũng không gặp qua chủ nhân, có đôi khi ngẩng đầu nhìn lên cũng không thấy nửa cái bóng người, giống như là chủ nhân không ly khai buồng nhỏ nửa bước vậy.

Thế nhưng hôm nay, bọn họ nhìn thấy trên tần trên cùng có mấy cô nương rất xinh đẹp, ghé vào trên lan can ngắm phong cảnh, theo quản gia nói thì bọn họ đều là thiếp thân thị nữ của chủ nhân.

A Hỗn nhìn đến nước miếng đều chảy xuống dưới, nói: “Nếu có thể lấy được một người làm vợ, đời này liền đáng giá.” Sau đó hắn bị quản gia hung hăng gõ đầu mấy cái, “Tỉnh lại đi, thị nữ của chủ nhân, ngươi cũng đừng vọng tưởng.”

A Hỗn nhất thời điên tiết rồi, trên thuyền liều mình vẩy nước, phát tiết tinh lực dư thừa của mình, vừa chuyển đầu, thế nhưng lại thấy A Khí hết nhìn đông đến ngó tây.

“Uy, ngươi tìm cái gì đó?” A Hỗn đi qua, lấy khuỷu tay huých A Khí, “Còn đang tìm A Ngốc? Đều như ngươi nói, đó là ngươi hoa mắt mà, mỗi ngày đều nghĩ A Ngốc, sắp khiến ngươi choáng váng rồi.”

A Khí ‘Hư’ một tiếng rồi hạ giọng nói: “Đừng nói, A Hỗn, ngươi có cảm giác có người đang nhìn ta không?”

A Hỗn nhìn trái nhìn phải, đầu thuyền ngoài hai người bọn họ ra thì có ai đâu, nhịn không được dùng sức vỗ lên gáy A Khí: “Ngươi lại hồ đồ rồi, làm gì có người nhìn chúng ta a….”

“Thật mà, ta thực sự cảm giác thấy có người đang nhìn.” A Khí rất chăm chú nói, “Mỗi ngày lúc đến tẩy trừ đầu thuyền đều cảm giác được, nhưng khi vừa vào buồng nhỏ trên tàu lại không thấy nữa.”

“A!” A Hỗn kinh hô một tiếng, ôm lấy A Khí lạnh run, “Sẽ không phải là thủy quỷ đi…”

“A?” A Khí nghe cũng lại càng hoảng.

“Ta nghe người ta nói a… lúc thủy quỷ tìm thế thân, nó sẽ nhìn chằm chằm vào người đó… A Khí ngươi bị theo dõi…”

“Thủy, thủy quỷ!” mặt A Khí sợ đến trắng bệch, trở tay ôm lấy A Hỗn, kinh hoảng nói: “Ta, ta không muốn làm thế thân đâu… Ta không muốn chết… A Hỗn. A Hỗn ngươi cứu cứu ta…”

“Ta, ta cũng không có cách nào a…” A Hỗn liều mình khẽ đảo mắt, suy nghĩ một hồi lâu, mới vỗ đầu: “A Khí, ta nghĩ ra rồi, ngươi ngàn vạn lần đừng đến gần chỗ có nước… Đúng đúng, cứ như vậy, sau này ngươi tẩy bên trong thuyền, ta tẩy bên ngoài, như vậy thủy quỷ liền không kéo được ngươi rồi.”

“Hữu dụng không?”

“Tin ta đi, không sai đâu!” A Hỗn vỗ vỗ ngực.

A Khí vội vã gật đầu, hai người trao đổi vị trí, A Khí lập tức trốn vào bên trong, quả nhiên không có cảm giác bị người nhìn chằm chằm, thế nhưng chẳng được bao lâu, A Hỗn cũng trốn vào bên trong.

“A Khí, A Khí, nguy rồi, thủy quỷ lại trừng ta rồi, hình như lúc này rất tức giận đó, trừng ta đến toàn thân phát lạnh, có đúng hay không là nó trách ta phá hủy chuyện tốt của nói, muốn tha ta xuống dưới làm thế thân a.”

“Thế, thế… phải làm sao bây giơ?”

Hai người lại thêm sợ hãi, răng va lập cập nửa ngày không dám động. Quản gia thấy hai người ôm nhau ở một chỗ mà run thì vừa bực mình lại buồn cười, mắng: “Hai người các ngươi không được lười biếng.”

A Hỗn giống như nhìn thấy cứu tinh vậy, phác một cái nắm lấy ống tay quản gia: “Quản gia, quản gia bất hảo rồi, ta cùng A Khí bị thủy quỷ theo dõi, nó muốn kéo chúng ta xuống làm thế thân…”

Ba!

Quản gia một cái vỗ vỗ khai hắn, dở khóc dở cười nói: “Nói bậy, thủy quỷ ở đâu.”

“Thật mà quản gia, ta cùng A Khí đều có cảm giác bị người ta trừng, sẽ không sai đâu…” A Hỗn sống chết lôi kéo quản gia không buông tay, “Quản gia ngài nhất định phải cứu chúng ta, nếu như chúng ta bị thủy quỷ tha đi, sau này sẽ không có ai hiếu kính ngài rồi…”

Quản gia hừ một tiếng: “Qủy, cho dù là thực sự có thủy quỷ đi chăng nữa, thì Đằng Vương các chúng ta cũng sẽ khiến nó phải nhượng bộ lui binh…” Nói đến đây, tựa hồ nghĩ nói lộ rồi, lại nói: “Được rồi, đứng lên cả đi, ta bảo chứng là các ngươi sẽ không sao.’

Nói rồi nhìn thấy hai người A Khí A Hỗn sợ hãi rụt rè, không khỏi nản, thân thủ chỉ một ngón tay lên, lại nói: “Các ngươi xem trọng rồi, trên tầng thứ hai đều là thị vệ của Đằng Vương các chúng ta, mặc kệ là hạng người gì, cho dù là quỷ, bọn họ chỉ cần một kiếm là có thể giải quyết sạch sẽ.”

Nói như vậy, hình như cũng không sai a… A Hỗn cùng A Khí lộ ra nửa cái đầu, nhìn lên tầng hai một chút, chỉ thấy hai trăm thanh y thị vệ uy phong lẫm lẫm đứng ở đó, từ sớm đến tối, động đậy một chút cũng không, giống như cây cọc gỗ vậy, tới ban đêm lại có người thay ca. Nhìn qua tựa hồ rất lợi hại, cả đám đều giống thần giữ cửa.

A Hỗn nhãn tình sáng lên, dường như nhớ tới cái gì, hưng phấn hỏi: “Quản gia, bọn họ có đúng là cao thủ giang hồ có thể bay tới bay lui trong truyền thuyết không…”

A Hỗn là một tên khất cái, hướng tới nhất chính là những cao nhân đi tới đi lui này.Nghe nói cũng có khất cái cao nhân như vậy, chỉ là hắn chưa thấy qua.

Quản gia cười cười, vỗ vỗ đầu A Hỗn, nói: “Buổi tối ngươi sẽ biết. Nhớ kỹ, trốn ở phía sau cửa nhìn, nghìn vạn lần đừng đi ra.”

Buổi tối? Vì sao phải chờ tới buổi tối?

A Hỗn thập phần nghi hoặc, giống như có một con chuột nhỏ cứ gãi a gãi vào tim hắn, sau khi làm xong việc, ăn xong cơm tối,  trở lại buồng nhỏ, hắn cùng A Khí chen chúc trên một cái giường, xoa xoa cái lỗ tai hỏi: “A Khí, ngươi nói buổi tối sẽ phát sinh chuyện gì?”

A Khí cả ngày bị chuyện thủy quỷ làm cho thấp thỏm bất an, bị A Hỗn hỏi như thế, hắn lập tức liền trả lời: “Lẽ, lẽ nào là thủy quỷ đến…”

“A, không thể nào…”

Nhớ đến cái cảm giác bị trừng đến nỗi lông tơ trên người đều sắp dựng đứng lên lúc sáng, lòng hiếu kì của A Hỗn cũng mất sạch rồi, ôm chăn cùng A Khí trốn ở trong giường run rẩy, hai người bị dọa tới bất an, sau nửa đêm mới rất khó khăn để buồn ngủ một chút, kết quả lại bị một tiếng nổ làm chấn động.

“Xảy, xảy ra chuyện gì?” A Hỗn mơ mơ màng màng.

“Thủy quỷ tới!” A Khí hét lên một tiếng, ôm chăn liều mình lui vào trong.

Sau đó ngoài tàu truyền đến một tiếng cười phi nam phi nữ tục tằn lanh lảnh.

“Hoàng hạc… Lâu… Hoàng… Hạc lâu… Hoàng hạc… Lâu…”

Trong tiếng cười, còn kèm theo tiếng hét to từ tứ phía.

“Quỷ… Thủy quỷ…” A Khí càng sợ hãi, dùng chăn che đầu.

Nhưng thật ra sau khi nghe rõ âm thanh, A Hỗn kiên quyết kéo A Khí qua nói: “Không phải a, ngươi nghe đi, không phải là gọi ngươi đâu, âm thanh ấy gọi cái gì hoàng hạc lâu mà, được rồi, ngươi có biết hoàng hạc lâu là địa phương nào không?”

“Không phải gọi ta sao?” A Khí nghiêng tai lắng nghe, thế nhưng chỉ nghe thấy một trận tiếng cười quỷ dị không rõ ràng.

“Ta quên mất, tai ngươi không nghe được. Thật đó, ta nghe được rõ ràng, không phải là gọi ngươi đâu.”

Lúc xác định không phải là thủy quỷ rồi, A Hỗn hưng phấn nhảy xuống giường, mò đến bên cạnh cửa, hắn còn nhớ quản gia dặn hắn không nên ra ngoài mà chỉ lặng lẽ mở ra một cái khe cửa nhỏ, sau đó nhìn ra bên ngoài.

Kỳ thực không chỉ có mình hắn nhìn, các khoang khác đều có người chạy ra xem tình hình, chỉ là bọn hắn lá gan khá lớn, không như A Hỗn chỉ dám nhòm qua khe cửa.

Tối này vừa đúng đầy tháng, ánh trăng sáng tỏ, tình hình bên ngoài mơ hồ có thể thấy được. Thì ra đối diện là một chiếc thuyền lớn, so với thuyền của bọn họ thì nửa điểm cũng không kém.  Đầu hai chiếc thuyền đụng lại cùng một chỗ, lúc trước phát ra tiếng nổ chính là ở đây.

Trên chiếc chiến thuyền kia đốt rất nhiều đuốc, dưới ánh lửa, đứng một loạt hắc y vệ sĩ, trước mặt cũng đều mang mặt nạ, toàn thân đều bị bao phủ trong áo choàng màu đen, nhìn không ra là nam hay nữ, chỉ nghe thấy tiếng cười lanh lảnh bất nam bất nữ từ nơi nào truyền đến.

Đương nhiên, luận về phô trương, nhà mình tuyệt không kém, thanh y thị về này khí thế so với hắc y thị về còn sắc bén hơn, tuy rằng bên thuyền nhà mình một chút âm thanh cũng không có thế nhưng chính bởi vì không có âm thanh mà càng có vẻ thâm bất khả trắc*.

*Thâm bất khả trắc: Sâu không thể dò.

A Hỗn tuy rằng không đứng ở đó, nhưng chỉ nhìn qua tràng diện giằng co đó, liền không tự chủ được mà hô hấp cũng trở nên cẩn thận hơn.

Sau đó hắn liền nhìn thấy được quản gia, từ phía sau một loạt thanh y thị vệ đi ra, quay qua chiếc chiến thuyền kia mà chắp tay, cất cao giọng nói: “Khúc thủy chi ước chưa tới, chẳng hay Hoàng Hạc lâu chủ vì sao cản lối đi của Đằng Vương các?”

Tiếng cười quỷ dị kia đột nhiên đình chỉ, đã thấy đối diện cũng có một người mặc trang phục quản gia đi ra, nói: “Lâu chủ của chúng ta muốn đồng hành cùng quý các, cùng phó Khúc thủy chi ước, còn thỉnh Đằng Vương các chủ ra gặp mặt.”

Quản gia ngừng lại một chút còn chưa nói gì, chợt nghe thấy trên lầu ba, một tiếng nói nữ tử nộn nộn truyền ra: “Các chủ nhà của ta nói, Đằng Vương các của chúng ta không phải a miêu a cẩu nào cũng có thể đi theo a.”

Lời này là cực kì khinh thị đối với Hoàng Hạc lâu, nhất là lại do một nữ tử nói ra, ý tứ khinh thị càng đậm thêm.

“Từ lâu đã nghe tiếng Đằng vương Các chủ cuồng vọng kiêu ngạo, hôm nay vừa thấy quả thế. Chỉ là Hoàng Hạc lâu ta cũng không có hảo như Tuý Ông Đình vài ngày trước.”

Cái âm thanh phi nam phi nữ tục tằng kia lanh lảnh vang lên, lúc thô thì như thiết trùy đánh vào đá, lúc bén nhọn thì như kim châm vào não, quả nhiên là khó nghe cực điểm.

“Ồn muốn chết.”

Trên tầng ba, lại truyền ra một thanh âm nam tử, thanh lượng không cao, thế nhưng lại lộ ra sát ý cường liệt. Thanh y thị vệ tầng hai như là nhận được mệnh lệnh, đột nhiên nhất tề hét lớn một tiếng.

“Sát!”

Giống như sét đánh giữa trời quang, vượt qua cả âm thanh khó nghe kia.

Sau đó, A Hỗn bị triệt để sợ ngã, té đến trên giường, cùng A Khí ôm thành một đoàn.

“Làm sao vậy?” A Khí không có nhìn qua khe cửa ra bên ngoài, thế nhưng tiếng “Sát” như sét đánh kia thì hắn đã nghe được.

“Giết, giết người…”

A Hỗn chưa từng sợ hãi như vậy, hắn cũng không phải là chưa nhìn thấy người chết, thế nhưng là chết đói, chết rét, còn tận mắt nhìn thấy bị kiếm cắt đi đầu chỉ còn tay chân thì kích thích thị giác còn kém xa.

Chết trước nhất là những người chạy ra ngoài khoang thuyền xem tình huống khi đó, bọn họ cùng là người lên thuyền cùng A Khí, A Hỗn. Bình thường cũng không nhận ra, mấy ngày này, cũng coi như là lăn lộn nhìn quen mắt, thế nhưng, những người nhìn quen mắt này lại bị giết chết trước mặt hắn, tứ chi nghiền nát, hầu như chẳng có ai toàn thây. A Hỗn rốt cục biết, vì sao lúc đó thuyền này lại muốn thuê nhiều hạ nhân như vậy rồi, bởi vì những hạ nhân trước, đều như vậy mà chết.

May mà quản gia phân phó bọn họ không được đi ra ngoài, may mà hắn nghe lời quản gia.

A Khí hơi phát run, hắn ngay cả đến bên cửa liếc một cái cũng không dám, hai người cứ ôm nhau như vậy mà qua đêm, cũng không dám ra ngoài nghe ngóng động tĩnh nữa, cứ như vậy thẳng đến hừng đông.

Cửa khoang thuyền đột nhiên bị người đẩy ra.

“A a a, không nên!” Hai người thét chói tai, căn bản là bị sợ hãi.

“Sát cái gì mà sát, kẻ đáng chết đã sớm chết sạch. Đồ lười, mau đứng lên làm việc.” Đứng ở cửa, dĩ nhiên là quản gia sắc mặt hơi có chút trắng bệch, bất quá lúc nhìn thấy A Hỗn, trên mặt lại lộ ra một mạt tươi cười.

“Quản gia, a, quản gia, ngươi không có việc gì, thật tốt quá.” A Hỗn nhào về phía trước, nắm lấy tay quản gia mà lắc.

Quản gia vẫn cười, bản khởi mặt: “Ta thì không sao, ngươi xú tiểu tử này thì có việc rồi.”

“A?” A Hỗn gãi gãi tai, “Ta thì có chuyện gì?”

“Ngày hôm qua đã chết mất một số người, đều là những người không nghe lời mà chạy ra xem. Hiện tại có thể tẩy trừ boong tàu cũng chỉ còn lại hai huynh đệ nhà ngươi mà thôi, ngày hôm nay các ngươi phải tẩy trừ trên dưới tầng ba một lần, nhất là vết máu thì phải tẩy sạch, không được lưu lại một chút nào.”

“A, làm cho ta chết đi cho xong…”

A Hỗn té dài trên mặt đất, kêu rên. Bên kia, A Khí đã nhanh nhẹn mặc y phục, tha A Hỗn đang lăn lộn kia ra ngoài.

Ra khỏi cửa khoang thuyền, bọn họ mới thấy được ngày hôm qua có bao nhiêu đáng sợ, tất cả những thi thể này đã không thấy nữa, nhưng vết máu thì đầy đất, hầu như tràn ra toàn bộ boong, vết máu đã khô cạn rồi, trong không khí bay ra mùi máu tanh nồng nặc, hun đến A Khí trước  mắt đều biến thành màu đen.

Suýt nữa không nhịn được mà nôn mửa, bị A Hỗn nhanh tay lẹ mắt ngăn lại. “A Khí, đừng nôn, nghìn vạn lần đừng nôn, ngươi mà nôn thì ta cũng muốn ói ra mất.”

“Ta, ta không sao…” A Khí suy yếu mở tay A Hỗn ra, cầm lấy thùng nước, đổ đầy nước sông, trong nhất thời cũng quên mất mối uy hiếp thủy quỷ.

Quản gia đi đến, thấy bọn họ có thể chịu được ghê tởm mà kiên trì làm việc, không khỏi gật đầu, nói: “Bắt đầu tẩy trừ từ tầng ba trước, ở dưới mắt chủ nhân, không được lười biếng, cũng không được phát ra âm thanh.”

Vừa nghe đến có thể lên tầng ba, A Hỗn có thêm chút dũng cảm, mãn đầu óc lại nghĩ tới những thị nữ xinh đẹp của chủ nhân, nghĩ đến có thể đến gần nhìn thêm vài lần thôi cũng tốt. A Khí nhưng thật ra lại không lưu ý lắm, lại múc thêm một thùng nước, sau đó hai người thật cẩn thận mà lên tầng ba.

Không thấy mấy thị nữ xinh đẹp ấy, trái lại chỉ thấy mấy thanh y thị vệ canh giữ ở cửa, sát khí đêm qua còn chưa tan, thấy hình dạng rất đáng sợ. Bọn họ cũng không dám tới gần, chỉ men theo sát bờ boong tàu rồi đi qua.

A Khí vừa đổ nước ra một chút, đột nhiên lại cảm giác không đúng, nghiêm mặt nói với A Hỗn: “Lại, lại có người nhìn ta rồi… Là thủy quỷ, nhất định là thủy quỷ rồi…”

A Hỗn nhìn đông nhìn tây, mê man nói: “Không có a, ta không cảm giác… Được rồi, không nên nghĩ đến cái này, tập trung tinh lực làm việc thôi, nơi này là tầng ba, thủy quỷ không lên được đâu, hơn nữa, ở cửa còn có mấy người mà.” Hắn quay ra nhìn thanh y thị vệ nói tiếp: “Có mấy người bọn họ, quỷ quái gì cũng không dám đến gần ngươi.”

A Khí ngẫm lại cũng đúng, chỉ có thể nén xuống cảm giác đứng ngồi không yên, cúi đầu nỗ lực tẩy trừ vết máu trên mặt sàn.

Tẩy rồi tẩy, trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một đôi chân, khiến A Khí càng hoảng sợ, đặt mông ngồi xuống đất, suýt nữa lật đổ thùng nước.

“A, A Ngốc?”

Nhìn người trước mắt, A Khí ngây dại, nhịn không được nhu a nhu con mắt, hắn sợ mình lại bị hoa mắt rồi.

Đôi mắt không lớn cũng không tròn, mũi không cao, cũng không thẳng, môi mỏng, tuyệt không đẹp, thế nhưng hợp lại một chỗ lại hiện ra dáng dấp A Ngốc.

“A Ngốc… A Ngốc…” A Khí con mắt không rõ rồi, hắn vươn vươn tay, muốn kiểm tra.

“Làm càn, thấy chủ nhân còn không quỳ xuống.”

Trong giây lát có một tiếng hét lớn, làm A Khí sợ đến cấp tốc thu tay lại.

Chủ, chủ nhân?

“Bái kiến chủ nhân, tiểu nhân bái kiến chủ nhân.”

Một người khác tại boong tàu là A Hỗn phát hiện ra tình huống, cấp tốc chạy lại, một tay dúi đầu A Khí xuống, một bên hô, A Hỗn còn liều mình giải thích: “Chủ nhân, vị huynh đệ này của tiểu nhân đầu óc có chút mất linh quang, thỉnh chủ nhân tha thứ hắn mạo phạm.”

Không phải, không phải là chủ nhân, rõ ràng là A Ngốc, rõ ràng là…

A Khí tức giận cố gắng đẩy tay A Hỗn ra, nhìn nam nhân trước mặt. Đôi mắt không lớn cũng không tròn, mũi không cao cũng không thẳng, môi mỏng, tuyệt không đẹp, thế nhưng hợp lại một chỗ lại ra dáng dấp của A Ngốc.

Thế nhưng… thế nhưng, A Ngốc này không cười, bờ môi của y không có nhếch lên, không có lộ ra một ngụm bạch nha. Hai mắt của y híp lại, khóe miệng rủ xuống, tựa hồ là… đang tức giận?

A Ngốc vì sao muốn tức giận? Y nhìn thấy ta nên mất hứng sao?

A Khí ngơ ngác giật mình, chỉ là nhìn thấy nam nhân trước mắt này, nước mắt không khống chế được mà chảy ra.

Hắn nghe được thanh âm nặng nề của nam nhân kia, cực kì giống thanh âm của A Ngốc…

“Đánh hai mươi roi.”

Không không không, y không phải là A Ngốc, nhất định không phải là A Ngốc, A Ngốc sẽ không tức giận với hắn, cũng sẽ không đánh hắn… vĩnh viễn cũng sẽ không… cho nên y nhất định không phải là A Ngốc.

“Hai mươi roi đau không?”

Ban đêm, A Hỗn một bên thượng dược cho hắn một bên hỏi.

“Không đau.”

Thực sự, A Khí một chút cũng không nghĩ là đau.

“Nói dối, lưng ngươi đều nở hoa lên rồi.” huyết nhục mơ hồ rồi còn nói không đau, nhất định là đầu óc phát sốt hỏng rồi. A Hỗn nước mắt lưng tròng, tiện thể sờ sờ trán A Khí, không nóng a.

“Thực sự không đau.” A Khí trừng hắn tươi cười, sau đó hút một hơi lạnh, “Chỉ cần nghĩ đến người kia không phải là A Ngốc, liền tuyệt không đau nữa rồi.”

“A Ngốc, A Ngốc, ngươi sớm muộn rồi cũng bị cái tên A Ngốc này hại chết.”

A Hỗn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy A Khí, khi đó A Khí đang bị một con chó dữ cắn, hỏi hắn có đau không, A Khí cũng cười trả lời như thế này: “Chỉ cần nghĩ đến A Ngốc, liền tuyệt đối không đau nữa rồi.”

Dáng dấp ấy, thật sự là đã ngây lại ngốc, thế nhưng lại làm cho người ta không nhìn được mà muốn chiếu cố hắn.

A Khí thở dài một hơi, ôm gối xuất thần: lớn lên thật sự rất giống a, ngay cả thanh âm cũng giống, nhưng lại có chỗ không giống, A Ngốc thích cười, cười rộ lên lộ ra một ngụm bạch nha, hảo khán.

Ngày hôm sau bọn họ tẩy trừ tầng hai, A Hỗn sợ hắn lại xảy ra tình trạng hôm trước nên không cho hắn đi đến, mà ở dưới tầng dưới cùng múc nước, tròn ba ngày, hai người mới thật vất vả đem toàn bộ thuyền tẩy trừ một lần, vết máu đều tẩy sạch, không khí liền trở nên dễ chịu hơn.

Hôm nay, thuyền lại cập vào một bến tàu, quản gia để A Hỗn đi cùng chiêu bổ hạ nhân mới, A Hỗn nghĩ đến có thể lên bờ một chút liền cực kỳ hài lòng, hỏi A Khí có đi không, A Khí thế nhưng chỉ ôm đầu gối đờ ra, A Hỗn không có biện pháp, không thể làm gì khác là căn dặn hắn đừng đi ra ngoài, liền theo quản gia đi.

Vết thương trên lưng A Khí đã không sai biệt lắm rồi, A Hỗn hướng quản gia xin được linh dược, trước đây hắn bị chó cắn, thương trên người hơn một tháng mới hảo, còn để lại sẹo. Bất quá quản gia đối xử với A Hỗn là thật là tốt, giống như trước đây A Ngốc đối hắn thật tốt vậy.

A Khí ghé vào giường lăn qua lăn lại, nhớ tới hình dáng A Ngốc biếng nhác ôm vò rượu ngồi dưới mái hiên, nhớ tới hình dáng A Ngốc lúc đối hắn nở nụ cười bạch nha, nhớ tới những chuyện xấu mà A Ngốc đối hắn làm, nghĩ nghĩ, khuôn mặt hắn hồng thấu rồi.

A Ngốc, A Ngốc, ngươi rốt cuộc ở nơi nào, ta rất nhớ ngươi…