Vũ Luyện Điên Phong

Chương 120: Cơn giận của mộng vô nhai




Nơi đó không ngờ lại đầy cấm chế. Các đệ tử liền vội vàng trình báo phát hiện này.

Sau khi Hồ Man nhận được tin, vội vàng đích thân đi xem xét, nhưng những cấm chế này về cơ bản hắn không hiểu, đoán cũng không ra.

Trong Huyết Chiến bang, Long Tại Thiên lớn tuổi nhất, kiến thức uyên thâm nhất, hơn nữa hắn cũng đã biết chuyện nơi này, nên Hồ Man đề nghị hắn chủ trì việc phá giải cấm chế, xem rốt cuộc trong cấm chế ẩn nấp bí mật gì.

Hồ Man có cảm giác trong cấm chế chắc chắn ấn giấu một bí mật khó lường. Nếu Huyết Chiến bang có được bí mật này thì chắc chắn thực lực sẽ tăng lên mấy cấp, không nói đến việc có thể so sánh với Trung Đô Bát đại gia truyền thừa đã lâu, ít nhất cũng có thể sánh ngang với những thế lực bậc nhất đó.

Hồ Man cũng có chút không vui,lúc đó Hồ Mị Nhi đã nghiêm túc căn dặn phải giữ bí mật chuyện này nhưng không ngờ hắn hoàn toàn không để ý., nên bây giờ toàn bộ các thủ lãnh trong bang đều biết chuyện.

Một ngày sau khi từ khu vực khai thác trở về, Hồ Man vội vàng đi tìm Hồ Mị Nhi, để hỏi xem vì sao nàng biết được có bí mật ở khu khai thác dưới lòng đất đó.

Điều mà hắn không nghĩ tới là Hồ Mị Nhi lại vì chuyện này mà làm ầm ĩ với hắn, ranh cãi mãi hắn mới biết con gái mình được cao nhân chỉ điểm, chính một cao nhân đã nói cho Hồ Mị Nhi biết bí mật của khu vực khai thác này.

Nhưng là mình không đế ý khiến cho con gái phụ lời dặn dò của cao nhân. Vị cao nhân kia thực sự không muốn để Long Gia biết được bí mật này.

- Nữ nhi à, là cao nhân nào vậy?

Hồ Man đột nhiên tỏ vẻ kính nể vị cao nhân có thể nhín sâu xuống đất hơn mười trượng. Thật là một cao nhân không tầm thường.

Trong tưởng tượng của Hồ Man, người này nhất định phải có thực lực khiến quỷ thần khắp đất trời nể phục.

- Là cao nhân nào?

Ngay lúc đó trong đầu Hồ Mị Nhi hiện ra hình ảnh Dương Khai, mặt đỏ ửng lên liếc nhìn phụ thân:

- Không nói cho người!

Nhìn dáng bộ của nàng, Hồ Man liền giật mình kinh hãi, chẳng lẽ con gái mình có ý với vị cao nhân này?

Quanh co lòng vòng tìm hiểu một hồi, Hồ Man kinh hãi.

Vị cao nhân này vẫn còn trẻ tuổi. Nhân vật như vậy, xuất thân saocó thể kém được?

- Nữ nhi, có phải con thích vị cao nhân này?

Hồ Man hứng khí bừng bừng hỏi. Hắn thấy nữ nhi mình phải gả đi, nhưng vấn đề quan trọng là gả cho ai, mà lúc này không ai có thể tốt hơn Bát đại gia rồi, có thế Huyết Chiến bang sẽ bay lên như phượng hoàng thay cánh.

Nhưng chàng trainhãn lực cao này chắc chắn cũng không hề kém.

- Thích thì sao?

Hồ Mị Nhi khẽ thở dài.

- Thích thì hãy gần gũi hơn với người ta chứ sao. Nữ nhi nhà ta xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ hắn không thèm để mắt?

Hồ Man cố hết sức hỏi han,

- Đúngrồi, có phải là người ta đã yên bề gia thất không? Cũng đâu có gìi, đàn ông ba thê bảy thiếp là chuyện bình thường.

Hồ Mị Nhi uốn éo, trừng mắt nhìn cha:

- Vì cha mà bây giờ con đã phụ lời dặn dò của người ta, sao còn mặt mũi đi gặp người ta nữa? Hừ!

Hồ Man nghe vậy, chỉ biết gượngcười không ngớt. Hắn nào biết lúc đó nữ nhi của mình nói lại là thật? Nếu biết thì đã không đem chuyện này nói ra ngoài.

Không thể không nói, Hồ Man đã hoàn toàn hiểu lầm Dương Khai, nếu biết vị cao nhân kia thật ra chỉ là đồ đệ của Lăng Tiêu thì chỉ sợ là bắt Hồ Mị Nhi phảitránh xa hắn cũng không kịp nữa, làm sao còn để nàng tiếp cận với hắn đây?

Thu lại suy nghĩ, Hồ Man thở dài, thầm nghĩ việc này thật đúng là phải bận tâm rồi. Nữ nhi mấy hôm nay luôn ở trong phòng tu luyện, không ra ngoài gây rối như trước nữa. Thực lực dù có tăng lên không ít nhưng con không tiếp xúc với chàng thanh niên đó thì sao có cơ hội gả cho người ta?

Đám Đường chủ ở dưới đang ra sức nịnh nọt, Hồ Man nghe khô khan như sáp nến, không ra sao cả.

Đang định đứng dậy rời đi chợt Hồ Man ngẩng đầu, nhìn ra trước cửa, thần sắc trở nên nghiêm trọng.

Ngay lập tức, đám Đường chủ cũng vội ngậm miệng đồng loại nhìn theo.

Một luồng áp lực vô hình, giống như áp đỉnh từ trên trời cao giáng mạnh xuống đè nén khiến mọi người run lên.

Có cao thủ đến Huyết Chiến bang. Tất cả mọi người trong đại đườngđều cảm nhận thấy hơi thở của người này.

Ngay sau đó, một tiếng nói già nua vang lên bên tai mọi người:

- Long Tại Thiên ở đâu?

Tiếng nói rất bình thản, không biểu hiện một chút cảm xúc nào nhưng khiến tất cả đều giật mình lạnh toát người, bọn chúng mơ hồ cảm thấy vị cao nhân bất thình lình xuất hiện này có vẻ không lương thiện.

Tìm Long Phó bang chủ? Đám người đưa mắt nhìn nhau sinh lòng nghi hoặc.

- Cùng ta ra xem thế nào.

Hồ Man vươn người đứng dậy, các vị Đường chủ cũng vội vàng bước theo sau.

Ra khỏi phòng, mọi người thoạt nhìn đã thấy một ông già trên 80 tuổi sừng sững trong không trung, đứng yên bất động. Râu tóc người này đều bạc trắng, ánh mắt sắc nhọn quét qua một lượt giống như diều hâu quan sát mặt đất, vừa ngạo nghễ lại vừa ngang ngạnh.

Bị đôi mắt quét trúng, tất cả đều giật mình có cảm giác thật nhỏ bé.

- Đỉnh phong Thần Ducảnh!

Hồ Man khẽ nói, da mặt thô kệch hơi khẽ rụt lại.

- Đỉnh phong Thần Du cảnh?

Một tên khiếp sợ:

- Chẳng lẽ ông ta chính là chưởng môn của Lăng Tiêu các?

Trong phạm vi ngàn dặm quanh đây, cao thủ Thần Du cảnh cũng có vài người nhưng tu luyện đạt tới cảnh giới đỉnh phong, thì chỉ có vị chưởng môn xuất quỷ nhập thần, thần long thấy đầu không thấy đuôi của Lăng Tiêu các đó.

Người này tầm tuổi vị chưởng môn đó của Lăng Tiêu các, khó trách có ngườilại nhận nhầm.

- Không phải hắn!

Hồ Man chậm rãi lắc đầu, trước đây không lâu đã gặp qua vị chưởng môn của Lăng Tiêu các, dung mạo của người đó và lão già này hoàn toàn không giống nhau.

Hơn nữa người này mặc dù đạt đến đỉnh phong Thần Du cảnh nhưng áp lực mang đến cho Hồ Mangiống như hơn xa trình độ Thần Du cảnh.

Bản thân Hồ Man cũng đạt đến Thần Du cảnh thất tầng, cho dù thật sự là chưởng môn của Lăng Tiêu các đến cũng không khiến hắn quá sợ hãi như vậy.

Lão già trước mắt lại không như vậy, Hồ Man nhìn ông ta, giống như một ngọn núi cao không thể leo hết, một con sông lớn không thể đi qua,dù cho hao phí tinh lực cả đời cũng không thể đấu lại được.

Cảm giác này thật quái dị nhưng Hồ Man vẫn luôn tin tưởng vào trực giác của mình.

Lão già này, không thể địch nổi, không thể địch nổi!

Sao lại đột nhiên xuất hiện một cao thủ ở đâu đến thế này.Sắc mặt Hồ Man càng trầm trọng, bước lên trước, cung tay cung kínhhỏi:

- Xin tiền bối cho biết danh tính!

Người đến dĩ nhiên là Mộng Vô Nhai, Mộng Vô Nhai nén giận đã lâu, vừa trở lại Lăng Tiêu đã định đi tìm tên Long Tại Thiên tính sổ rồi, nhưng lại sợ đồ đệ trốn đi tìm Dương Khai nên bèn chờ hai ngày đến khi nàng thực sự bế quan mới có thể đi được.

- Ngươi là Long Tại Thiên?

Mộng Vô Nhai nhíu hai mắt, ánh mắt chim ưng dừng lại ở Hồ Man, nguyên khí trên người Hồ Man bất giác vận chuyển, dường như sinh mạng đến lúc nguy cấp vậy, nhưng sắc mặt cũng không chút thay đổi. Dù sao hắn cũng giữ vị trí một bang chủ kiên nghị, nếu chỉ với một câu nói củađối phương đã bị hù dọa, thì đâu còn thể thống gì nữa?

- Tại hạ là bang chủ Huyết Chiến bang, Hồ Man, không biết tiền bối…

Hồ Man còn chưa nói xong đã bị Mộng Vô Nhai cắt lời, giọng không đủ kiên nhẫn:

- Không phải Long Tại Thiên thì chen miệng vào làm gì?

Hồ Man cảm thấy khó chịu, lúc đang định mở miệng giải thích thì Mộng Vô Nhai đã nổi bão bùng rồi.

- Tên Long Tại Thiên chết tiệt, ta nhổ vào mười tám đời nhà nó, mau lôi ra đây cho lão phu!

Lão gầm gừ, thật là khiến quỷ thần khắp đất trời kinh khiếp, uy phong truyền đến tận trời xanh. Thậm chí toàn bộ Huyết Chiến bang cả Phong Vũ lâu và Lăng Tiêu đều nghe thấy rành mạch.

Sau tiếng gầm của lão, cả đám người bên ngoài đều im bặt.

Cả đám cao thủ Thần Du cảnh và Chân Nguyên cảnh đều ngây ra nhìn Mộng Vô Nhai ngây người như phỗng, nghẹn họng trân trối.

Bọn họ tuyệt đối không ngờ cao nhân uy phong lẫm liệt như vậy mà lại có thể mở miệng ra làchửi mắng, hơn nữa là là lời chửi tà độc thấp kém như vậy.

Phong độ để ở đâu? Thân phận để ở đâu? Phàm là cao thủ có chút thực lực có chút uy vọng đều sẽ không làm ra cái việc hạ thấp bản thân như vậy chứ?

Rốt cuộc hận thù đến mức nào mới khiến ông ta đến cả tu dưỡng và phong độ của mình cũng không cần? Tên Long Tại Thiên rốt cuộc là trộm gà hay cướp chó nhà lão mà lại khiến lão lớn gan đến vậy Mộng Vô Nhai chỉ hô một tiếng thì cả Huyết Chiến bang đều rõ ràng, người này tới đúng là không thể con thường.

Sắc mặt Hồ Man trầm xuống:

- Vị tiền bối này… có gì thì có thể nói tử tế được không?

Mặc dù người này thực lực mạnh, Hồ Man cũng không muốn đôi địch với lão, nhưng Long Tại Thiên dù thế nào cũng là phó bang chủ của Huyết Chiến bang, cái tát này của Mộng Vô Nhai Hồ Man cũng phải chịu một nửa.

- Ta nói… Mau lôi Long Tại Thiên ra đây, hôm nay nếu không đem hắn ra đây, lão phu sẽ không đi đâu hết, lão sẽ giết tất cả người của Huyết Chiến bang!

Mộng Vô Nhai hùng hổ đến tìm nhưng không ngờ không gặp được hắn, trong lòng vô cùng tức giận.

Huyết Chiến bang, lão thật không xem ra gì..

Trên mặt Hồ Man hiện lên sát khí, tượng đất còn nóng nảy huống hồ tính khí vốn nóng nảy như Hồ Man? Nếu không phải kiêng dè thực lực của Mộng Vô Nhai, thì hắn đâu có ăn nói tử tế như vậy?

Nhưng Mộng Vô Nhai căn bản không nểmặt hắn, Hồ Man vô cùng tức giận.

- Ha ha, sao rồi, Long Tại Thiên chỉ là con rùa rụt cổ, không dám ra gặp lão phu sao?

Mộng Vô Nhai đảo mắt nhìn xuống dưới một lượt, khinh bỉ nói.

Lúc này, một tên trẻ tuổi trả lời lạnh lùng:

- Vị lão tiên sinh này, có thể ăn nói có chút đức hạnh không? Ông nội ta và ông rút cuộc có thù oán gì mà ông nhục mạ?

Người đang nói là Long Tuấn!

Mộng Vô Nhai chửi bới Long Tại Thiên thậm tệ, ngôn ngữ ô uế, vô cùng khó nghe. Long Tuấn là người của Long gia, làm sao có thể chịu được? Huống hồ đây là địa bàn của Huyết Chiến bang, cao thủ lại đông, nên lập tức phản bác.

Đỉnh phong Thần Du cảnh thì đã sao? Huyết Chiến bang cũng có người Thần Ducảnh, nếu ông dám động thủ ở đây thì chắc chắn ông không có đường về rồi!

- Ông nội ngươi?

Mộng Vô Nhai nhíu mày chăm chú nhìn Long Tuấn.

- Người mà lão tiên sinh muốn tìm là ông nội ta!

Long Tuấn trầm giọng.

- Được, được!

Mộng Vô Nhai mỉm cười.

- Rồng phụ sinh rồng tử, chuột con sinh ra ắt lại đào hang. Tên Long Huy đó không có gì tốt đẹp, ngươilà ca ca hắn, nhất định cũng chẳng tốt đẹp gì!

Tại sao lại động đến cả Long Huy? Mọi người đột nhiên cảm thấy lão già này đang nói nhăng nói cuội, thật không hiểu lão ta muốn nói gì.

Long Tuấn giận dữ:

- Lão già chớ có càn dở. Đây là Huyết Chiến bang, chưa đến lượt ngươi ra oai!