Vũ Nam

Chương 4-11




Thiên Vũ gần như cắn xé A Hạo, liên tục liên tục cắn gặm môi miệng cậu, ghì chặt đầu lưỡi, điên cuồng thô bạo di chuyển quấn lấy mút cắn, trong miệng có máu và cảm giác đau đớn do vết rách, không biết là ai cắn ai, hai người giống dã thú đang bị bao vây dây dưa cắn xé, mãi đến khi cổ tay Thiên Vũ bị đau, bị A Hạo đẩy ra. Hai người mắt trừng đỏ bừng, Thiên Vũ nhổ toẹt một cái, hung tợn nói: “Cũng có chút mùi vị!”

Trong mắt A Hạo hiện lên một loại thần sắc mà Thiên Vũ không nhận thấy. Giọng nói A Hạo đầy sự kiềm chế: “Tôi với cậu ấy không có gì cả!”

“Không có gì hả? Thế hai người thuê phòng xem TV chắc?”

“Giờ tôi không nói rõ được!”

“Cái gì mà không rõ, mẹ kiếp cậu đ** dám thừa nhận thì có!”

Đột nhiên có tiếng đập cửa, là giọng nói của Lục Thành: “Sếp Lý, là tôi Lục Thành.”

Thiên Vũ: “Đi đi! Không có việc của anh!”

Lục Thành lưỡng lự xong vội nói: “Sếp Lý, Chu Tiểu Châu mất tích, không biết ai báo cảnh sát, cảnh sát đến đây …”

Thiên Vũ sửng sốt. A Hạo đang cúi đầu thì ngẩng phắt lên đối diện với ánh mắt Thiên Vũ, trong mắt đầy hoảng sợ và hoảng loạn. Thiên Vũ liếc cậu một cái, cười khẩy: “Sao, sốt ruột à?”

A Hạo kinh hãi: “… Anh làm à?”

Thiên Vũ giật mình đứng im, sau đó lên cơn giận rồi lại cười: “Tôi làm thì sao? Cậu định làm gì?”

A Hạo vội nhìn Thiên Vũ như thể muốn nhìn ra hắn nói thật hay không, ánh mắt không tin tưởng rồi biến thành kinh hãi: “Anh làm gì với cậu ấy rồi?”

Trong lòng Thiên Vũ như bị đâm một nhát.

“Đau lòng à? Cậu hỏi tôi làm gì với cậu ta rồi hả?”

A Hạo đột nhiên túm lấy Thiên Vũ: “Anh giấu cậu ấy ở đâu, thả luôn ra đi, nghe tôi đi Thiên Vũ!”

Thiên Vũ nhìn thấy sự lo lắng nôn nóng không thể che giấu trên mặt A Hạo thì sự phẫn nộ dữ dội xa lạ bùng lên trong đầu, đột ngột gạt tay cậu ra: “Vì sao tôi phải nghe lời cậu?”

“Cậu ấy không thể gặp chuyện được!”

A Hạo rống lên.

Thiên Vũ sửng sốt, từ từ bình tĩnh nhìn A Hạo. Hắn hồi phục tinh thần, đột nhiên bóp chặt cằm A Hạo, bóp đến mức mặt cậu bắt đầu có biểu cảm đau đớn, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu lo lắng cho cậu ta thế à? Mẹ kiếp giả vờ làm gì, lo cho bản thân đi!”

Thiên Vũ nói xong thì xoay mạnh lưng A Hạo lại, điên cuồng ghì cậu vào tường, kéo khóa quần chưa kịp kéo lại cẩn thận của A Hạo, ngón tay chui vào trong quần bò của cậu!

A Hạo quay đầu gầm lên: “Làm gì thế?”

Thiên Vũ cười khẩy: “Làm gì à?” Hắn kề sát bên tai A Hạo, mắt trợn đỏ bừng, dữ tợn gằn từng chữ:

“Làm cậu!”

Bàn tay giật mạnh quần bò của A Hạo xuống!

Sau quần bò là chiếc quần lót màu trắng bị kéo xuống một nửa, lộ ra nửa cặp mông trần trụi và khe hở thật sâu, tiếng gầm kiềm chế thoát ra từ sâu bên trong cổ họng A Hạo: “Buông ra, đừng ép tôi!”

Thiên Vũ bỏ ngoài tai, ép sát vào tấm lưng trần trụi của A Hạo, một tay ghì cậu một tay cởi thắt lưng của mình, phía dưới bắt đầu kề sát vào mông A Hạo, ra sức ma sát trong lúc cậu phản kháng, thở hổn hển mà kéo xoẹt quần cậu xuống thêm, tay ra sức vuốt ve vuốt ve làn da đang lộ ra. Thiên Vũ cảm thấy ngọn lửa rạo rực đang 

thiêu đốt mình, hắn như thể bị đặt giữa ngọn lửa, cả người như sắp nổ tung, hắn nghe thấy mình vừa giằng co với A Hao vừa kích động nói lung tung: “Mẹ kiếp tôi quý cậu như báu vật … Không nỡ ra tay … Con mẹ nó cậu lại cặp kè với người khác … Hôm tay tôi sẽ làm chết cậu, làm chết cậu!…”

Mắt Thiên Vũ đỏ rực như lên cơn sốt, tay men theo bắp đùi túm lấy phía trước thì đột nhiên tay bị một lực mạnh xoay lại, thân thể cũng bị xô ra, Thiên Vũ bị xô mất thăng bằng, ngã xuống nền nhà. Hắn phục hồi tinh thần, ngẩng đầu lên, A Hạo đứng ngay trước mặt hắn, vẻ mặt kia không phải là vẻ mặt hắn từng biết, Thiên Vũ thấy ngực cậu phập phồng liên hồi, nghe thấy giọng nói đầy sự nén giận như thể sôi lên từ đáy tâm can:

“… Tôi nghĩ anh không giống, hóa ra anh vẫn giống bọn họ!”

A Hạo không thèm liếc Thiên Vũ một cái, nhặt quần áo mở cửa đi ra ngoài.

Thiên Vũ mặt không đổi sắc, ngồi trên nền nhà một lúc. Hắn từ từ đứng lên, chỉnh trang quần áo, ngồi lên ghế sô pha.

Ngoài cửa chẳng còn ai. Một lát sau Lục Thành đi đến.

“Lục Thành,”

Thiên Vũ lên tiếng, mặt không chút biểu cảm.

“Nói với Tiêu Nam. Tôi muốn Long Hạo không trụ nổi ở Hán Thành.”