Vũ Nam

Chương 4-4




Hai người ngồi trong xe, Thiên Vũ tắt đèn xe, ngồi trong bóng tối. Nói chuyện mấy câu thì dừng lại, bầu không khí im lặng bao trùm.

Thiên Vũ nghĩ một chút, nói ra: “Hôm đó ở trong phòng, cậu tìm tôi có việc đúng không?”

A Hạo biết hắn hỏi chuyện gì, nói: “Tôi xin lỗi, tôi không cố ý.”

Thiên Vũ cười.

“Nếu tôi biết là cậu thì nhất định không bảo cậu đi ra.”

A Hạo nghe lời nói đùa này thì cũng cười. Thiên Vũ đặt tay lên vô lăng, bỗng nhiên như thể cố tình trêu ghẹo, quay đầu hỏi A Hạo: “Cậu có ghen không?”

Thiên Vũ nghĩ A Hạo sẽ xấu hổ, nhưng chỉ nhìn thấy A Hạo như thể nuốt trôi được câu nói đùa, chỉ cười.

Thiên Vũ cố tình truy hỏi: “Có ghen không?”

A Hạo bình tĩnh trả lời: “Không.”

Thiên Vũ quan sát cậu một lúc, thật sự không tìm thấy sự bất thường trên khuôn mặt A Hạo thì gật đầu khen ngợi.

“Được, bảo buông là buông được. Trương Thư Thần còn ghen với cậu đó, oan uổng ghê.”

A Hạo cười, Thiên Vũ cũng cười. Tiếng cười của hai người dần ngừng lại. Trong im lặng, A Hạo quay sang nhìn Thiên Vũ.

“Cậu ấy rất tốt. Cũng cư xử thành thật với anh.”

Thiên Vũ nhìn A Hạo.

“Đối tốt với cậu ấy.”

A Hạo nhìn vào mắt Thiên Vũ, nói.

Thiên Vũ nhìn A Hạo một lúc, không nói gì, quay đầu nhìn về phía trước. Sau đó lại cười.

“Cậu thật sự không ghen chút nào à?”

A Hạo cảm thấy hắn nói như trẻ con, không trả lời gì. Thiên Vũ thở dài.

“Cậu không ghen với cậu ấy, tôi lại ghen với Đình Đình. Aizzz ….”

Tiếng thở dài rất cường điệu, A Hạo lại nở nụ cười. Thiên Vũ cũng cười theo. Cười xong Thiên Vũ nhìn qua cửa kính xe ra bên ngoài.

“Bạn tôi có người mở cửa hàng bán bánh mì, bán bánh ngọt bánh kem các loại, làm ăn cũng được. Tôi đã nói qua với anh ta, Đình Đình đến chỗ anh ta làm nhé.”

A Hạo quay sang, giật cả mình.

“Không phải cậu đang tìm việc cho cô ấy à? Nhà hàng loạn lắm. Cửa hàng bánh mì sạch sẽ, làm cũng thoải mái. Lương cơ bản 1500, bán được còn có phần trăm. Sẽ không xử tệ với cô ấy đâu.”

A Hạo im lặng, cũng nhìn phía trước.

“Cám ơn anh, Thiên Vũ. Tôi nhận tấm lòng của anh.”

Thiên Vũ cười cười: “Không nghĩ lại mắc nợ tôi hả?”

A Hạo không nói gì. Thiên Vũ từ từ:

“Tôi đưa cho cậu tiền, cậu vẫn trả lại. Lúc sinh nhật tặng cậu quần áo thì cậu cũng không muốn. Nếu nói thiếu thì cậu đúng là không mắc nợ tôi gì cả. Cậu cũng đừng đa nghi, tôi không có ý gì cả, chỉ muốn giúp bạn bè một chút. Nếu cậu thật sự coi tôi là bạn bè thì đừng nhiều lời. Lúc nào Đình Đình muốn đến làm thì đến.”

A Hạo nhìn Thiên Vũ. Thiên Vũ quay sang nhìn cậu.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, A Hạo nhìn hắn, đột nhiên giơ một bàn tay lên.

Thiên Vũ ngạc nhiên, sau đó hiểu ý mà cười, cũng giơ lên đập tay.

Bàn tay hai người đập vào nhau, sau đó giữ lấy nhau.

Hai người đều nhìn người kia, khẽ cười.

Thiên Vũ nhìn A Hạo xuống xe, quay đầu vẫy tay với hắn rồi đi lên tầng.

Thiên Vũ nhìn theo bóng dáng A Hạo ở hành lang đến tận lúc không còn nhìn thấy nữa. Hắn quay đầu, từ từ khởi động xe, lái đi.

Thiên Vũ vừa lái xe vừa nghĩ lại cú đập tay vừa rồi.

Hắn biết điều này cũng giống như lời thề bạn bè, cũng có nghĩa là chút ý nghĩ kia giữa hắn và A Hạo đã hết.

Từ lúc A Hạo nói với hắn sẽ quay lại với Đình Đình, Thiên Vũ biết với tính cách của A Hạo thì sẽ không ở bên hắn nữa.

Hắn không ép buộc cậu, cho dù chỉ một lần cũng muốn đền bù. Thiên Vũ cũng không cố tình phóng khoáng. Hắn cảm thấy A Hạo bỏ xuống được, còn mình chỉ có thể bỏ xuống thôi. Nhưng hắn nghĩ so với người khác, A Hạo vẫn có sự khác biệt. Nói ra khác biệt thế nào, có lẽ là cậu khiến hắn không nhìn rõ được mình. Luôn luôn khiến hắn bất ngờ. Vũ công nam này rất thông minh, lại che giấu rất tốt. Hắn muốn xem vũ công nam này có thể bước đến chỗ nào, bản thân mình và cậu ấy sau này sẽ cùng nhau bước đến tận đâu.

Thiên Vũ quay về nhà, vừa tắm rửa sạch sẽ đi ra ngoài thì thấy chuông cửa kêu. Hắn ra mở cửa, thấy Trương Thư Thần ở đó.

“Sao cậu lại đến đây?”

Thiên Vũ bất ngờ. Trương Thư Thần đứng ở cửa ra vào, không lên tiếng.

Thiên Vũ hỏi cậu ta: “Sao thế?”

Trương Thư Thần ngẩng đầu nhìn hắn.

“Vừa nãy có phải anh đưa quản lý Long về ký túc xá không? Tôi ở trên tầng ký túc nhìn thấy.”

Thiên Vũ còn tưởng chuyện gì.

“Đúng thế.”

Nét mặt Trương Thư Thần hơi cứng lại.

“Hai người … muộn như vậy còn đi đâu?”

Thiên Vũ nhìn cậu ta, cười bảo: “Cậu lại ghen à? Đừng thế. Tôi đi đâu còn phải báo với cậu sao?”

Trương Thư Thần hé môi, cúi đầu.

“Người khác tôi không dám hỏi đến … nhưng anh ấy thì khác.”

Thiên Vũ buồn cười ngồi xuống sô pha.

“Sao cậu ta lại không giống?”

Trương Thư Thần ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Thiên Vũ, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng.

“Anh … ngày hôm qua lúc cao trào anh lại gọi tên anh ấy …”

Thiên Vũ sững người.

“Vậy à? Chắc do tôi say quá.”

Trương Thư Thần không nói gì, chỉ cúi đầu ôm tay đứng ở đó. Thiên Vũ nhìn dáng vẻ cậu thì thấy hơi đáng thương, muốn vươn tay kéo cậu ta ngồi xuồng cùng thì Trương Thư Thần khẽ bảo:

“Anh Thiên, tôi kém anh ấy ở điểm nào, anh nói đi tôi sẽ sửa.”

Thiên Vũ hơi buồn phiền vì cậu ta như vậy nhưng có kiềm chế.

“Không thể thế được, cậu ấy là cậu ấy, cậu là cậu.”

Trương Thư Thần cũng không ngẩng đầu lên, khẽ khàng nói tiếp:

“Lúc ở trên giường … anh ấy lẳng lơ hay tình nguyện hơn tôi …”

Thiên Vũ lớn giọng:

“Quá đáng! Ồn ào cáu giận thì còn được, đừng quá đáng …”

Trương Thư Thần ngẩng đầu lên, Thiên Vũ sửng sốt, lần đầu tiên hắn nhìn thấy vẻ mặt phản kháng trong mắt cậu ta.

“Anh Thiên, tôi không dám yêu cầu gì, tôi không xứng. Nhưng anh đừng lấy tôi thế thân cho người khác, nếu anh không nhớ tên tôi không biết gọi thế nào thì gọi đại chó mèo gì cũng được, đừng có gọi tên anh ấy, tôi nghe rất khó chịu.”

Thiên Vũ muốn cáu nhưng nhìn thấy nước ẩn trong mắt cậu ta thì không kiên nhẫn được, vẫy tay.

“Được rồi! Không có việc gì thì quay về đi.”

Trương Thư Thần xoay người, đi đến cửa thì quay đầu lại.

“Anh Thiên, hôm nay mấy lời không dám nói tôi cũng sẽ nói, quản lý Long sẽ không đối xử chân thành với anh đâu, anh ấy …”

Trương Thư Thần hình như muốn nói gì rồi lại thôi. Thien Vũ nghe xong chữ “chân thành” kia thì cười nhạt.

“Chân thành á?”

Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn trần nhà.

“Trương Thư Thần, cậu có biết tại sao tôi lại gọi tên cậu ấy không?”

Trương Thư Thần nhìn hắn.

Thiên Vũ từ từ, cảm thấy hơi nực cười.

“Vì con cá mất là con cá to.”*

Trương Thư Thần yên lặng nhìn hắn …