Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 16: Bóng đêm




Góc đường vắng vẻ, ánh đèn nê-ông từ xa xa chiếu rọi, theo cửa sổ bị phá nát mà vọng vào, người trong phòng thoạt nhìn nhiều nhất chỉ là suy yếu, phi thường suy yếu nhưng không hề có bộ dáng của một kẻ sắp chết, rèm che đã sớm bị bắn tơi tả đang phất phơ trong gió, tầng mây lửng lờ trôi, lộ ra ánh trăng bị che khuất, làm cho đêm tối trở nên sáng ngời, cũng làm cho Lê Khải Liệt nhìn thấy rõ ràng tình cảnh trong phòng.

“Là….là thật….ngươi thật sự không chết!” Sát thủ bị Lê Khải Liệt chế ngự, cặp mắt lại cực lực trợn to một cách hưng phấn đến mức trở nên run rẩy, “Ngươi bất tử, trên người của ngươi có….”

Quác—Một tiếng chim kêu đột ngột vang lên, vài sợi lông đen từ trên trời rơi xuống, một con quạ đen dừng trên đỉnh, nó từ trên cao nhìn xuống vài người dưới chân.

“Wirth!” Tiếng bước chân tiếp cận rất nhanh, quạ đen kêu to một tiếng rồi lượn xuống, dừng trên vai một bé gái mặc chiếc váy bằng lụa màu đỏ sậm, những lọn tóc xoăn nhỏ màu nâu vàng, đây không phải là lần đầu tiên Lê Khải Liệt nhìn thấy nàng.

Nhìn thấy Vivian quay trở lại, Vu Duy Thiển biết nàng đang lo lắng cho mình, hắn lắc đầu đối với nàng, “Vivian, đừng lại đây.” Hắn và nàng đều biết hắn sẽ không có việc gì.

Không phải lần đầu tiên đối mặt với tử vong, hắn đã quen với loại đau đớn và lạnh lẽo này.

Sau khi sát thủ nhìn thấy Vivian thì đột nhiên lộ ra vẻ mặt sợ hãi, Lê Khải Liệt suýt nữa đã để cho tên sát thủ thoát khỏi tay, nắm chặt cổ họng của hắn, Lê Khải Liệt nhận ra sự khác thường của nữ hài tử này, đôi mắt của nàng đang thay đổi, trở nên yêu dị âm u, màu xanh thẳm trong đồng tử dần dần hóa thành màu tím, hô hấp trở nên dồn dập, làn da trắng như tuyết dưới bóng đêm thoạt nhìn tựa như một tờ giấy trắng.

Màu trắng của tử vong.

Nàng chằm chằm nhìn vết máu trên ngực Vu Duy Thiển, tựa hồ đang áp chế điều gì đó, tiến lên một bước, đôi giày búp bê bằng da phát lên tiếng vang lọc cọc trên sàn nhà, nhưng nàng không còn giống một đứa bé mà lại càng giống một nữ phù thủy.

Một lượng máu tươi lớn như vậy đối với nàng mà nói là một sự dụ hoặc khó có thể kiềm chế, nàng không thể kháng cự. Nóng, tươi sống, là máu của Wirth.

Bàn tay nhỏ bé trắng nõn đột nhiên vươn ra, phốc—giống như xuyên thấu thân thể, đem theo máu tươi xuyên thấu cánh tay của sát thủ, “Lại là bọn họ phái ngươi đến? Đã năm mươi năm, còn chưa hết hy vọng?”

Vivian đứng trước mặt Lê Khải Liệt, cánh tay của sát thủ bị nàng xỏ xuyên, nàng dùng máu của hắn để dời đi lực chú ý của mình, nàng sẽ không cho phép bản thân tổn thương Wirth.

Lê Khải Liệt bất động, biểu tình bí hiểm nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.

Nếu không phải ở đầu phố có một cửa hàng còn mở đèn nê-ông lóe sáng, có tiếng người và tiếng xe ô tô chạy ngang, thì e rằng bất luận kẻ nào cũng rất khó cho rằng nơi đây là thế giới thật.

Tiếng nhạc như có như không từ trong phòng truyền ra, xung quanh là những tòa nhà có kiến trúc thời Victoria, có thể nghe rõ tiếng hít thở của bốn người trong không gian tĩnh mịch, có một hơi thở chậm rãi suy yếu, Vu Duy Thiển đột nhiên ngã xuống sàn nhà.

“Wirth!” Vivian kêu lên sợ hãi, cũng không dám đến gần, đôi tay mảnh khảnh nắm chặt cánh tay của tên sát thủ, nàng không tình nguyện nhưng chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Lê Khải Liệt, “Ngươi đi vào, chiếu cố hắn.”

Lúc này nàng hoàn toàn không giống một đứa bé mười hai tuổi, vô luận là ngữ điệu hay là phương thức nói chuyện, ánh mắt của nàng và động tác đều rất thành thục và lý trí, giống như một nữ vương tôn quý, không được phép trái lệnh.

“Xem ra có người nên cho ta một lời giải thích.” Lê Khải Liệt nhếch khóe miệng, không lựa chọn đặt ra nghi vấn vào lúc này, hắn trực tiếp từ cửa sổ quay trở về phòng, ôm lấy Vu Duy Thiển đang nằm dưới sàn, phòng khách đã sớm bị tan hoang nhưng trên lầu vẫn bình yên vô sự, hắn tìm được phòng ngủ thì lập tức đá văng cửa, bế Vu Duy Thiển đặt lên giường.

Trong phòng sạch sẽ, cửa sổ thậm chí còn đặt một chậu hoa lan, hoa lan không dễ trồng nhưng nó lại sinh trưởng rất tốt, có thể thấy được chủ nhân chăm sóc phi thường cẩn thận, ngoại trừ như vậy, trong phòng còn có vài bức tranh sơn dầu vẫn chưa được vẽ xong, thoạt nhìn là do Vu Duy Thiển vẽ, điều này làm cho Lê Khải Liệt rất bất ngờ.

“Rốt cục ngươi là ai?” Người nam nhân nằm trên giường, trước ngực bị trúng đạn nhưng vẫn chưa chết, hứng thú trong mắt Lê Khải Liệt càng đậm đặc

Không thể phủ nhận, hắn trêu chọc Vu Duy Thiển là vì có mục đích, mà mỗi lần như vậy lại tựa hồ có cái gì đó đang thay đổi từng chút một.

“Tránh ra!” Giọng nói the thé đột nhiên vang lên, Vivian đứng trước cửa, sắc mặt chỉ có hai chữ chán ghét, “Người của gia tộc Claudy, đừng tưởng rằng ngươi có thể qua mặt ta, ta có thể ngửi được mùi vị trên người của ngươi, cách xa hắn ra một chút.”

Gia tộc Claudy, những chữ này vừa xuất ra khỏi miệng của Vivian thì sắc mặt của Lê Khải Liệt lập tức trở nên dữ tợn, tia sáng màu lục mà Vu Duy Thiển đã từng nhìn thấy hai lần lại xuất hiện trước mắt Vivian, không phải màu lục thuần túy, xác thực mà nói ánh mắt của hắn là màu xám tro nhưng cũng là màu lục, tia sáng màu lục giống như đôi mắt của dã thú phản quang trong bóng đêm.

“Ta có nên giết ngươi diệt khẩu hay không?” Hắn đứng bên giường nhìn nàng, nghe không ra những lời này là thật hay đùa.

Nhưng sắc mặt của hắn lại làm cho Vivian trở nên cảnh giác, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, lộ ra nụ cười yêu dã lạnh lùng, “Ngươi có thể giết được ta hay sao?”

Trên mặt của bé gái lộ ra phong tình động lòng người của một nữ nhân trưởng thành, vốn là một hình ảnh mâu thuẫn nhưng lại dung hợp hoàn mỹ trên người Vivian, Lê Khải Liệt nhìn nàng, lại quay đầu nhìn Vu Duy Thiển, “Hay là…để ta thử xem có thể giết hắn hay không?”

Lê Khải Liệt đặt tay lên trước ngực Vu Duy Thiển, máu tươi đỏ sẫm nhanh chóng thấm ướt bàn tay, viên đạn ở ngay trong thân thể Vu Duy Thiển, tim của hắn đập phi thường yếu ớt, yết ớt đến mức nếu không phải Lê Khải Liệt thì những người khác nhất định đã xem hắn là một xác chết. Vivian hét rầm lên, “Không được chạm vào hắn!”

“Không được chạm vào hắn?” Lê Khải Liệt nheo mắt lại, băng gạc trên người hắn rướm máu, vết thương đau nhức khiến hơi thở cuồng bạo của hắn càng trở nên rõ ràng.

“Buông hắn ra, ngươi làm như vậy sẽ hại hắn.” Vì sự an toàn của Vu Duy Thiển, Vivian đành nhượng bộ.

“Làm sao lại hại hắn? Hắn đã….” Giống như vui đùa một cách ác ý, Lê Khải Liệt chỉ lên người đang nằm trên giường, khi tầm mắt di chuyển thì đột nhiên sắc mặt khẽ biến, bờ môi của Vu Duy Thiển trở nên trắng bệch, không có một chút huyết sắc.

“Hắn sao vậy?” Lê Khải Liệt vội vàng đè xuống lồng ngực của Vu Duy Thiển, dưới lòng bàn tay rất lạnh, không hề có độ ấm.

Vivian lo lắng chạy đến, trừng mắt liếc nhìn Lê Khải Liệt đang có một chút khẩn trương, “Nếu hắn vì chuyện này mà bị tra tấn, bởi vì ngươi mà bị thương tổn thì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Tuy rằng rất lo lắng nhưng nàng không thể đến gần, nàng lo lắng đi lòng vòng ở xung quanh, hương vị máu tươi quá mức kích thích, nàng phải cầu xin sự giúp đỡ của người nam nhân này, “Nhanh chóng lấy ra viên đạn bên trong, ngươi có thể làm được hay không?” Dứt bỏ sự chán ghét và phản cảm, nàng bảo Lê Khải Liệt làm như vậy.

Hắn đến dưới lầu tìm một con dao gọt trái cây rồi đi đến bên giường, cơ hồ không hề do dự, rạch một hình chữ thập lên miệng vết thương, sau đó vươn ngón trỏ vào bên trong vết thương để tìm kiếm viên đạn, máu tươi càng trào ra mãnh liệt, toàn bộ tấm lót trải giường đều hóa thành màu đỏ.

Vivian vẫn còn đi tới đi lui trong phòng, có vẻ rất sốt ruột, nàng thậm chí không dám quay đầu đi, cho đến khi nghe thấy một tiếng rên rất nhỏ, “Lấy tay của ngươi ra khỏi thân thể của ta…”

Vu Duy Thiển tỉnh, Lê Khải Liệt cầm viên đạn dính máu đặt trước mặt hắn, “Nói cho ta biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”

Ngón tay dính máu, so với vết máu trên đạn còn đỏ hơn, không dùng dao mà lại dùng tay, đào móc vào bên trong vết thương, phương thức dã man lại tàn bạo giống như biểu tình trên mặt của hắn giờ khắc này.

“Đi đến ngăn tủ lấy hộp thuốc mang đến đây, ngươi cũng biết nó để ở nơi nào.” Vu Duy Thiển cúi đầu nhìn vết thương của mình, giống như hoàn toàn không nhận thấy có một nhân tố bất an đang dập dềnh trong không khí.

“Nếu ta không đi thì sao?” Cùng Vu Duy Thiển nhìn vào hai đường rạch sâu khoảng một inch, ngữ thanh của Lê Khải Liệt tựa như có tia lửa bùng nổ, có một chút khiêu khích. Hiện tại Vu Duy Thiển làm cho hắn tưởng niệm đến bộ dáng suy yếu mới một khắc trước vẫn còn nằm trong lòng của hắn.

“Ta có thể để cho Vivian đi, nhưng ngươi đừng trông chờ ta sẽ trả lời bất luận vấn đề gì cho ngươi biết.” Mất máu khiến làn da của Vu Duy Thiển trở nên tái nhợt, hàng lông mi màu đen run rẩy, ném ra một nụ cười chế nhạo.

Hắn đang đánh cuộc, đánh cuộc phản ứng của Lê Khải Liệt, thấy được chuyện đêm nay, hắn phải xác định dưới lớp mặt nạ của người nam nhân này có bao nhiêu chân thật.

Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển nhìn nhau chừng vài giây, sau đó xoay người xuống lầu.

Vivian đứng ở góc phòng, lúc này mới chậm rãi đến gần, nhìn thấy khóe miệng hơi nhếch lên của hắn, nàng lo lắng liếc nhìn cánh cửa, “Wirth, ngươi phải truyền máu, ta gọi điện thoại cho Martha được không? Đừng tiếp cận tên nam nhân kia nữa, hắn sẽ mang đến vận rủi cho ngươi.”

“Đây là dự cảm của ngươi?” Nằm bất động trên giường, Vu Duy Thiển nhìn thấy Vivian gật đầu xong thì lâm vào trầm tư. Vivian xuất thân từ một gia tộc cổ xưa, gia tộc của nàng có đặc tính làm cho nàng có được năng lực mà người thường khó có thể tưởng tượng được, điều này làm cho hắn không thể không coi trọng lời nói của nàng.

“Hắn cũng là vận rủi của ta” Tốc độ của Lê Khải Liệt trở lại phi thường nhanh, bước chân mang theo dấu máu đi vào, hiện tại cả căn nhà như hiện trường một vụ án mạng, từ dưới lầu đến trên lầu đều là máu ở trên người Vu Duy Thiển chảy ra.

“Từ khi gặp được ngươi thì không có chuyện gì tốt lành.” Hắn đặt hộp thuốc ở đầu giường, ngăn cản động tác tiếp nhận của Vu Duy Thiển, “Đừng nhúc nhích.” Lọ thuốc trong tay hắn được đổ xuống, như là nước xi rô được trút xuống lồng ngực xích lỏa của Vu Duy Thiển, quần áo của Vu Duy Thiển đã sớm bị Lê Khải Liệt xé mở, màu trắng tơi tả dính máu, cuối cùng bị chất lỏng màu nâu đỏ thấm ướt toàn bộ.

Thuốc sát trùng vết thương vẽ xuống một cảnh tượng tuyệt vời trên người Vu Duy Thiển, tấm lót trải giường bị dính máu và thuốc sát trùng chảy ra từ lồng ngực, bất luận nhìn theo góc độ nào thì cũng là một loại máu tươi dụ hoặc rất tà ác, Lê Khải Liệt cẩn thận xem xét cảnh trí trước mặt, ánh mắt điềm tĩnh chậm rãi di chuyển trên thân thể của Vu Duy Thiển.

Người nam nhân nằm trên giường thản nhiên với việc bị xem xét, nâng tay đè lại vết thương trên ngực, máu tươi bị thuốc sát trùng tẩy rửa, thể chất của hắn làm cho vết thương không còn chảy máu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng dấu vết hình chữ thập ngay trên làn da nhợt nhạt.

Xuất phát từ trực giác của nữ nhân, Vivian nhận ra sự khác thường tinh tế trong mắt Lê Khải Liệt, mùi thuốc sát trùng hòa quyện với mùi máu tươi, nàng tiến lên rồi bổ nhào vào bên giường, phá vỡ không khí cổ quái khác thường này, “Ta sẽ gọi điện báo Martha, bảo hắn đến truyền máu cho ngươi, cho dù ngươi không đáp ứng cũng phải nghe theo! Có nghe thấy hay không?”

Nàng giẫm chân, tư thế hờn dỗi khả ái, nhưng lại mang theo vẻ quyết đoán và sự ngang ngược của một nữ nhân trưởng thành. Vu Duy Thiển không phản đối, lúc này Vivian mới lộ ra biểu tình cao hứng, ngón tay thon dài bỗng nhiên vươn đến bên môi nàng, lau đi một chút đỏ ửng, đây là vết máu.

“Vivian.” Hắn nhìn nàng.

Thoạt đầu là trầm mặc, cầm lấy tay hắn, Vivian rốt cục cúi mắt xuống, “….là tên sát thủ kia.” Lúc này nàng lại trở thành một đứa bé có khuôn mặt búp bê, có một chút ủy khuất, có một chút lo lắng, giống như một đứa bé làm chuyện xấu, sợ bị trách móc.

Ngón tay lướt qua khóe miệng của nàng, cảm giác hơi mát lạnh, giống như có cơn gió cuối thu ghé ngang, “Ta không trách ngươi.”

Cẩn thận nhìn sắc mặt của Vu Duy Thiển, Vivian bắt lấy bàn tay đang muốn rời khỏi của hắn, cánh môi bé nhỏ đặt lên trên, đầu lưỡi liếm đi vết máu đỏ ửng trên ngón tay, lại cầm lấy bàn tay của hắn rồi lưu luyến cọ xát vài cái, “Cám ơn ngươi, Wirth.”

“Nhìn không ra ngươi còn có sở thích như vậy.” Lê Khải Liệt đột nhiên xen vào một câu, người nam nhân trưởng thành cao lớn lại ở cùng với một bé gái chừng mười tuổi đầu, hình ảnh này hơi bất thường.

Vu Duy Thiển nâng mắt lên, Vivian đã bắt đầu cười lạnh, “Chuyện của chúng ta không liên quan đến ngươi.”

“Vì sao lại không liên quan?” Lê Khải Liệt thuận tay kéo lấy cổ áo sơ mi bị dính máu trên người, phát hiện Vivian nhìn chiếc áo sơmi mà cắn môi, hắn mỉm cười rồi cúi người, khi khoảng cách với Vu Duy Thiển chỉ còn vài inch thì mới dừng lại, “Thật sự là vô tình a, mới vừa rồi chúng ta rõ ràng còn rất thân thiết, có phải hay không, cưng yêu?”

Ngón tay vuốt ve trên phần phụ cận với vết thương hình chữ thập, chỉ cần thi lực một chút là có thể dẫn đến đau nhức, nhưng động tác của Lê Khải Liệt lại phi thường mềm nhẹ, đôi mắt màu tro lục loang loáng xẹt qua vẻ bạo ngược, hắn mơn trớn lồng ngực của Vu Duy Thiển, đoán chắc rằng Vu Duy Thiển hiện tại không thể phản kích.

“Đó là mới vừa rồi, không phải hiện tại, hơn nữa nó bất quá chỉ là một nụ hôn, vừa vặn ngay lúc ta muốn hôn thì có ngươi ở bên cạnh.” Miễn dịch với hết thảy uy hiếp từ bên ngoài, Vu Duy Thiển chậm rãi hít thở, cảm thụ cơn đau đớn từ trước ngực, “Dường như ngươi rất xem trọng nụ hôn kia?”

“Ta nhớ rõ ngươi đã từng nói ngươi không quen làm chuyện này với bất luận kẻ nào.” Ngón tay nâng cằm của Vu Duy Thiển lên, dưới đầu ngón tay là bờ môi không có một chút huyết sắc, Lê Khải Liệt nhìn chăm chú hai ba giây, giống như động vật ăn thịt mà hôn xuống.