Vu Thần Kỷ

Chương 1016: Huyễn Thận xui xẻo




“Phá cho ta!”

Sau khi đem Ly Lực mạnh mẽ luyện hóa, hai tay Cơ Hạo ôm lấy Bàn Cổ Chung, dùng hết toàn lực hướng về tầng nham thạch ở đỉnh đầu hung hăng đánh một đòn.

Một tầng thần quang kịch liệt chấn động ở bề mặt Bàn Cổ Chuông, tầng nham thạch vỡ nát như miếng đậu phụ. Cuồng phong gào thét quanh thân Cơ Hạo, liên tục phá vỡ tầng nham thạch không ngừng bay lên, một đường hướng lên trên lao đi bốn năm ngàn dặm, tầng nham thạch phía trên đột nhiên trở nên trong suốt giống như thủy tinh.

‘Thùng’ một tiếng vang, Bàn Cổ Chung đánh vào trên tầng nham thạch dạng tinh thể to lớn Tự Hi lấy thần thông chế tạo.

Tiếng ‘Rắc rắc’ không dứt bên tai, trên tầng nham thạch dày nặng trong suốt nứt ra vô số vết nứt nhỏ như mạng nhện, vết nứt rậm rạp hướng bốn phía kéo dài ít nhất mấy trăm dặm.

‘Y’?

Bên tai Cơ Hạo đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô của Tự Hi: “Cơ Hạo, hảo tiểu tử, ta vẫn đánh giá thấp ngươi rồi! Cái chuông này... Ừm, rất khác với mấy cái chuông thần thượng cổ trong điển tịch nhân tộc ta ghi lại. Ngươi từ đâu kiếm được bảo bối tốt thế?”

Theo tiếng nói của Tự Hi, tầng nham thạch trong suốt đột nhiên nứt ra một thông đạo rộng rãi.

Liên tục vung Bàn Cổ Chung đập bừa, đôi tay Cơ Hạo cũng mỏi tới mức bủn rủn vô lực. Hắn thu hồi Bàn Cổ Chung, theo thông đạo hướng mặt đất cấp tốc bay đi, thần thức khổng lồ khuếch tán ra, hắn đã thấy rõ chuyện đã xảy ra trên mặt đất, hắn nhìn thấy Cử Phụ ném mấy khối tinh thạch khổng lồ hung hăng đánh vào trên ngực Tự Hi, quần áo Tự Hi rách nát, mấy khối tinh thạch thì bị lực phản chấn của thân thể Tự Hi nổ thành mấy làn khói.

Lực lượng của Cử Phụ cực kỳ cuồng bạo, tinh thạch ả ném ra lực đạo cực kỳ cương mãnh, va chạm ở trên người Tự Hi phát ra thanh âm như sét, chấn động khiến mặt đất cũng kịch liệt run rẩy.

Chỉ nghe tiếng, Cơ Hạo có thể tưởng tượng thân thể Tự Hi chịu lực đánh vào cuồng dã bao nhiêu.

Nhưng làn da Tự Hi cũng chưa đổi màu, tinh thạch đánh vào trên người hắn, thậm chí da hắn ngay cả một chút dấu vết lõm xuống cũng không có. Cử Phụ ném tảng đá khổng lồ đối với Tự Hi mà nói, chỉ như gió mát thổi vào mặt không có sự uy hiếp.

‘Soạt’ một cái, Cơ Hạo chui ra khỏi mặt đất. Hắn nhìn Tự Hi kinh ngạc than thở: “Sùng Bá đại nhân, ngài... Đây là!”

Thần thức vòng quanh Tự Hi một vòng, Cơ Hạo rõ ràng cảm giác được, Tự Hi so với vừa nãy đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Ban đầu thần thức Cơ Hạo còn có thể mơ hồ điều tra được bản mạng tinh lực khổng lồ hùng hồn vận chuyển trong cơ thể Tự Hi, nhưng giờ phút này mật độ làn da Tự Hi ít nhất đã gia tăng hơn một ngàn lần, thần thức Cơ Hạo đụng tới da hắn, giống như kim thêu hoa đâm vào trên kim cương, căn bản không thể chui vào một chút nào.

Không chỉ có thế, bên người Tự Hi còn quanh quẩn các vòng dao động kỳ dị như thần thức, lại khác với thần thức, nhưng có thêm khí tức linh hồn mãnh liệt mà tươi sáng.

Các vòng dao động kỳ dị cường đại mà dày nặng này va chạm đè ép lẫn nhau với thần thức Cơ Hạo. Thần thức Cơ Hạo cảm nhận được áp lực cực kỳ trầm trọng, như vô số ngọn núi lớn đang nghiền áp thần thức mình.

Cơ Hạo chưa bao giờ có kinh nghiệm như vậy, cho nên hắn vạn phần kinh ngạc nhìn về phía Tự Hi.

“Ảo giác của thằng nhãi này khiến ta cũng không thể phá giải, bất đắc dĩ, chỉ có thể mạnh mẽ đột phá.” Tự Hi chỉ chỉ Huyễn Thận đồng tử trong lòng đất bị trấn áp, cười lạnh nói: “Vốn, ta còn muốn giúp Văn Mệnh thêm vài năm, để nó đem Hữu Sùng bộ cùng một số việc khác tiếp nhận toàn bộ, đều xử lý thuần thục rồi đột phá một tầng cảnh giới này... Nhưng thằng nhãi này, lại làm ta không có lựa chọn.”

Mắt Cơ Hạo giật giật, hắn kinh hỉ lại hãi hùng hỏi: “Ngài đã là... Vu Thần?”

Huyễn Thận đồng tử một lần nữa hét rầm lên, hắn biến thành sương khói bảy màu lao lên trời, viên bảo châu bảy màu kia bay ra, không ngừng phát ra ánh sáng sặc sỡ chói mắt, nhuộm một mảng lớn tầng nham thạch trong suốt phụ cận đầy màu sắc đẹp không sao tả xiết.

“Lục Thiềm nương, Cự Xỉ Linh Vương, các ngươi còn chưa ra tay sao?” Huyễn Thận đồng tử khàn giọng quát: “Các ngươi chớ quên, các ngươi ra tay, chỉ là đắc tội nhân tộc... Các ngươi hôm nay không ra tay, thì ngay cả vị kia cùng người sau lưng hắn cũng đã đắc tội!”

Cử Phụ đứng trên đỉnh núi xa xa, đôi tay thật dài dùng sức đấm đấm ngực, hắn rống lớn: “Con đàn bà Lục Y, còn có các ngươi, mau mau phối hợp ta... Giết Tự Hi, nếu không các ngươi cứ chờ chúng ta đuổi giết vĩnh viễn không ngừng nghỉ!”

Lục Thiềm nương, còn có bảy vị hồng hoang cự yêu khác đồng thời thét dài một tiếng, mang theo một tia bất đắc dĩ nhìn nhau một cái, đồng thời hướng phía trước chạy đi một đoạn dài.

Bọn họ tạo thế muốn công kích Tự Hi, nhưng bọn họ chỉ là tạo thế mà thôi, không ai thực sự ra tay, đều đang chờ người khác lên đầu tiên. Chờ bọn họ cùng lúc dừng tay bất động, đánh giá lẫn nhau một cái, lại phi thường có ăn ý đồng thời chửi ầm lên.

Lục Thiềm nương tức giận quát: “Các ngươi không biết xấu hổ, để ta một nữ nhân xung phong sao?”

Cự Xỉ Linh Vương hét giận dữ liên tục, hắn nghiến răng cả giận nói: “Lục Thiềm nương, ngươi mụ đàn bà này là độc ác nhất, ngươi còn tính là nữ nhân? Bớt nói nhảm, mọi người cùng tiến lên, nếu không... Ai cũng không xong đâu!”

Cử Phụ hét giận dữ, hai tay hắn hướng hư không cào một cú, nhất thời cào ra một khối bảo ngọc lớn như quả núi, vung tay hướng Tự Hi đập tới.

Một lần này Cử Phụ hiển nhiên đã dùng đủ sức, bảo ngọc xé rách hư không phát ra tiếng vang lớn, làm Cơ Hạo cũng cảm thấy đôi tai đau đớn khó có thể thừa nhận. Nhưng Tự Hi chỉ giơ lên tay trái nhẹ nhàng bâng quơ chắn trước bảo ngọc Cử Phụ ném, bảo ngọc ầm ầm nổ thành một làn khói, làn da bàn tay Tự Hi vẫn chưa đỏ lên một chút nào.

Lục Thiềm nương và bảy vị cự yêu nhìn nhau một cái, bọn họ lại đồng thời hét lớn một tiếng, lần lượt thi triển bản mạng yêu pháp thần thông hướng Tự Hi vây lên.

Yêu vân tà khí cuồn cuộn tràn ra, nháy mắt đem Tự Hi khóa lại chính giữa, lấy nhãn lực Cơ Hạo cũng thấy không rõ tình hình chiến đấu của Tự Hi và mấy lão yêu như thế nào.

Huyễn Thận đồng tử bị nhốt trong lòng đất đột nhiên đắc ý cười một tiếng, hắn kinh hỉ cười nói: “Tiểu tử, cái chuông kia của ngươi đâu? Ngươi đây là tự muốn chết!”

Cơ Hạo cúi đầu, Huyễn Thận đồng tử tế ra viên bảo châu bảy màu kia đột nhiên phun ra một luồng sáng sặc sỡ to bằng ngón tay, chiếu thẳng tắp vào mi tâm Cơ Hạo.

Huyễn Thận đồng tử biến thành mây khói bảy màu nhanh chóng dung nhập bảo châu bảy màu, bảo châu theo một tia sáng sặc sỡ kia dẫn dắt, giống như ảo ảnh xuyên thấu đại địa Tự Hi phong ấn, nhanh như tia chớp chui vào mi tâm Cơ Hạo.

Huyễn Thận đồng tử động tác cực nhanh, nhanh tới mức Cơ Hạo cũng không kịp phản ứng.

Viên bảo châu bảy màu kia dù sao cũng là một món chí bảo cấp tiên thiên, Huyễn Thận đồng tử đạo hạnh cao thâm, pháp lực cao cường, Cơ Hạo thế mà bị hắn đánh không kịp trở tay.

Trong nháy mắt tiếp theo, Huyễn Thận đồng tử biến thành mây khói bảy màu trào ra ở thần hồn không gian của Cơ Hạo. Viên bảo châu bảy màu kia lơ lửng ở trên không mây khói, không ngừng phun ra mảng lớn ánh sáng sặc sỡ chiếu rọi xung quanh bừng sáng lên.

“Nghiêu Bá Cơ Hạo, đây là sát chiêu áp đáy hòm của ta, xem ta sau khi chém giết linh hồn ngươi, ngươi rốt cuộc chết hay là không chết!”

Huyễn Thận đồng tử hưng phấn gào rống, nhưng hắn rất nhanh liền thấy được hư ảnh đang khoanh chân mà ngồi trong thần hồn không gian của Cơ Hạo.

Đôi mắt hư ảnh phun ra thần quang màu u lam dài đến vạn trượng, từ trên xuống dưới đánh giá Huyễn Thận đồng tử, lại không nói một lời.

Giọng của Huyễn Thận đồng tử lại đột nhiên trở nên cực kỳ cổ quái, giống như tiểu cô nương bị một đám sắc quỷ vây quanh khàn giọng hét rầm lên: “Hả... hả... hả... Ta, ta nhất định là trúng ảo thuật rồi... Ta... Ta... Ta con mẹ nó -... gặp ác mộng à?”

Hư ảnh vẫn không hé răng, hắn giơ tay phải, vỗ xuống một chưởng, một chưởng đem sương khói bảy màu do Huyễn Thận đồng tử biến thành nghiền thành phấn.