Vu Thần Kỷ

Chương 1115: Hàng phục




Viên Lực trợn tròn hai con mắt, tràn đầy sự không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm Cơ Hạo.

Hiện tại toàn thân cao thấp của hắn có thể động đậy cũng chỉ có hai con mắt, ngoài ra, linh hồn hắn cũng như bị ngâm ở trong nước bùn dinh dính, ngay cả tư duy cũng dần dần cứng ngắc, mơ hồ.

Hoành Hành để trần cánh tay từ trong thành trại lao ra, giơ lên một thanh lang nha bổng hung hăng bổ vào trên lưng Viên Lực. Chợt nghe một tiếng vang lớn, Viên Lực bị đánh cho miệng phun máu tươi nặng nề ngã xuống đất.

Hoành Hành vứt lang nha bổng, lấy ra một sợi dây thừng vu pháp gân mãng xà trộn ngũ kim tinh anh rèn thành, thuần thục đem Viên Lực trói rất chặt. Hắn vừa trói chặt Viên Lực, vừa vụng trộm hung hăng xuống tay, hướng về phía mạng sườn, dưới khố, bụng Viên Lực các nơi không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đủ để mang đến đau đớn sống không bằng chết hung hăng đánh trăm quyền.

“Thằng khỉ con... Nhớ Hoành Hành đại gia của ngươi không? Năm đó ở Bắc Minh Thâm Uyên, vì một gốc Long Huyết Hỏa San Hô Quả, ngươi thằng khỉ con này đem vảy toàn thân Hoành Hành đại gia lột sạch, Hoành Hành đại gia ngươi đau đến mức thiếu chút nữa chết mất!”

‘Thùng’ một cái, Hoành Hành giật một cùi trỏ ở trên mạng sườn Viên Lực, Hoành Công Ngư nhất tộc man lực siêu mạnh, Viên Lực thần thông pháp thuật hơn xa Hoành Hành, nhưng đối mặt man lực của Hoành Hành, Viên Lực bị đánh cho phun máu tươi, trợn trắng mắt thiếu chút nữa đau ngất đi.

“Lần này ngươi coi như rơi vào trên tay Hoành Hành đại gia rồi!” Hoành Hành hung tợn hướng phía Viên Lực cười lạnh: “Kỳ quái thay, ngươi là con trai của Vô Chi Kỳ, mẹ ngươi cũng là vu tế nhân tộc rất lợi hại, ngươi cần viên Long Huyết Hoàn đó làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn đổi huyết mạch hóa thành long tộc sao?”

Toàn thân Viên Lực cứng ngắc không thể động đậy. Sau khi bị Định Thân Thuật của Cơ Hạo điểm trúng, hắn ngay cả công năng nói chuyện cũng đã mất đi.

Hoành Hành cười ha ha ngồi trên lưng Viên Lực, hướng trên đầu hắn vỗ từng cái thật mạnh.

Cơ Hạo liếc ngang Hoành Hành một cái, nhìn thấy Viên Lực bị hắn bắt nạt tới mức nước mắt cũng sắp chảy ra rồi, vung tay áo lên, tùy tay gỡ bỏ Định Thân Thuật trên người Viên Lực.

Một đạo ngân quang hiện lên, Viên Lực đột nhiên khàn giọng rống giận, đầu hắn giãy về phía trước, chỉ nhìn thấy cổ hắn ‘Bá’ một cái kéo dài đến bảy tám thước, mạnh mẽ quay đầu, hung hăng cắn một phát trên mặt Hoành Hành.

Dù là Hoành Công Ngư nhất tộc da thô thịt dày sức phòng ngự kinh người, Viên Lực hàm oan ra tay, hàm răng trắng như tuyết trong mồm cắm thật sâu vào trong cơ thịt trên mặt Hoành Hành, đem thịt gò má hắn cắn thủng.

Hoành Hành đau đến mức rú thảm ‘Ngao ngao’, vung hai nắm đấm hướng phía xương sườn dưới nách Viên Lực điên cuồng đánh một trận. Nhưng Viên Lực đã khôi phục sức hành động quá trơn trượt, thân thể hắn nhoáng lên một cái, vô số vu pháp phù văn trên dây thừng vu pháp chế từ gân mãng xà vừa mới sáng lên, hắn liền giống như một làn gió giãy thoát dây thừng buộc chặt, xoay người một cái liền cưỡi ở trên vai Hoành Hành.

Trọng quyền của Hoành Hành đánh trượt, dùng sức quá mạnh mẽ thân thể hắn nhoáng lên một cái, thiếu chút nữa bị nắm đấm của mình kéo theo ngã ra.

Viên Lực lớn tiếng thét dài, lông bạc toàn thân dao động như sóng nước, vung hai nắm đấm hướng tới đầu Hoành Hành đánh loạn một trận. Tiếng ‘Bang bang’ kéo dài vang lên, nắm đấm của Viên Lực bị một tầng huyền băng thật dày màu trắng bao bọc, hai cục băng to bằng cái bát lớn hung hăng nện ở trên đầu Hoành Hành, một mảng lớn hàn khí nhanh chóng hóa thành tầng băng thật dày che lại ngũ quan thất khiếu của Hoành Hành.

Hoành Hành trong lúc nhất thời rối loạn đầu trận tuyến, vung hai cánh tay to dài hướng phía Viên Lực trên vai hung hăng nện xuống.

Thân thể Viên Lực nhoáng lên một cái, vẫn chưa nhả miệng hắn nương cái cổ dài bảy tám thước hung hăng vung lên, kéo thân thể linh hoạt xẹt qua một đường cong, nhẹ tránh được trọng quyền của Hoành Hành.

Hoành Hành đáng thương hai cú đấm hung hăng nện ở trên hai huyệt Thái Dương của mình, nắm đấm nặng nề đánh cho khối băng thật dày trên đầu hắn sụp đổ. Hắn trợn mắt, mắng một câu cực kỳ ác liệt thô tục, thân thể lắc lư ngồi bệt xuống đất, tối tăm mặt mũi không thể động đậy nữa.

“Chỉ loại ngu xuẩn này, cũng muốn bắt được ta?” Viên Lực khinh miệt cười lạnh một tiếng, hắn liếc xéo Cơ Hạo một cái, mang theo một tia kiêng kị thân thể nhoáng lên, hóa thành một mảng lớn ngân quang hướng tế đàn phóng đi.

Ngân quang kéo dài mười mấy trượng, khi đó hai móng vuốt thò ra, mau lẹ tuyệt luân hướng Long Huyết Túy chộp lấy.

“Còn chưa từ bỏ ý định? Có ta ở đây, ngươi muốn mang đi bảo bối này không dễ đâu!” Thân thể Cơ Hạo nhoáng lên một cái, cũng hóa thành một đạo ngân quang theo sát Viên Lực lao ra. Hai luồng sáng màu bạc ở không trung cấp tốc va chạm, ma sát, không ngừng ngăn trở xé rách lẫn nhau, nhanh chóng hóa thành một vòng xoáy màu bạc cực lớn vòng quanh tế đàn liên tục xoay mấy trăm vòng.

Sau khi dây dưa một phen, Viên Lực bị Cơ Hạo ép khiến cách tế đàn càng lúc càng xa.

Cơ Hạo cười to ‘Ha ha’, thần thức hóa thành một tấm lưới lớn gắt gao quấn lấy Viên Lực. Hắn đã nhận ra, Viên Lực thật sự thiên phú trác tuyệt, hắn đã chạm đến một tia Thái Âm chi đạo, hơn nữa có thể lợi dụng thái âm chi khí không nhiều lắm trong thiên địa tu thành một thân thần thông bí pháp mạnh mẽ, thậm chí mơ hồ chạm đến ngưỡng cửa ‘Cấm pháp’.

Chỉ tiếc, Viên Lực và Vô Chi Kỳ giống nhau, đều là dựa vào thiên phú của mình đau khổ tìm hiểu đại đạo, không có danh sư truyền thừa, nếu không lấy thiên phú của Viên Lực, hắn nay không có khả năng chỉ có chút năng lực như vậy.

“Xem nắm đấm của ta!” Cơ Hạo đột nhiên rống to một tiếng, trong một mảng lớn ngân quang hắn đánh ra một quyền.

Viên Lực bị tiếng rống to của Cơ Hạo dọa giật mình, theo bản năng mở mắt ra hướng nắm đấm của hắn nhìn lại.

Rõ ràng là đang vận dụng thái âm chi lực dây dưa với người ta, nhưng trên nắm đấm của Cơ Hạo đột nhiên phun ra ánh sáng chói lóa vô cùng, giống như một vầng mặt trời đột ngột xuất hiện ở trước mặt Viên Lực. Viên Lực hú lên quái dị, đôi mắt thiếu chút nữa bị kim quang mãnh liệt đến cực điểm chọc mù, hắn theo bản năng nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.

Cơ Hạo cười to ‘Ha ha’, hóa thân ngân quang hung hăng lao về phía trước, loáng cái bóp chặt cổ Viên Lực, xách thân thể hắn lên dùng sức hướng dưới mặt đất ném đi.

Rầm một tiếng, thân thể Viên Lực đập xuống đất nảy lên cao mười mấy trượng, hắn phun ra một ngụm máu lớn, thời điểm lại rơi xuống đất đã không thể động đậy. Cơ Hạo ngồi xổm bên người Viên Lực, một chưởng đặt trên lưng Viên Lực, một bàn tay khác vỗ đầu hắn cười nói: “Có phục không? Nếu chịu phục, về sau theo ta, ta còn giới thiệu cho ngươi một sư tôn thần thông khôn cùng chỉ đạo ngươi tu luyện.”

Viên Lực hơi ngẩn ra, Cơ Hạo tiếp tục nói: “Không phục, không muốn quy thuận mà nói, ta hiện tại sẽ lột da của ngươi ra làm thành mã giáp mặc! Một bộ lông bạc này, mặc ở trên người cũng rất hoa mỹ.”

Viên Lực ngây người chốc lát, cảm thụ được bàn tay Cơ Hạo đặt trên lưng mình, so với mười ngọn núi lớn còn nặng nề hơn, uể oải vỗ vỗ mặt đất: “Phục rồi, ta phục rồi... Nhưng, viên Long Huyết Hoàn này phải cho ta! Ta đã hứa hẹn người ta!”

Cơ Hạo cười ‘Ha ha’, xách Viên Lực đứng lên: “Phục là tốt rồi, viên Long Huyết Túy này, sau chuyện ta tự nhiên cho ngươi! Chẳng qua, hiện tại ngươi giúp việc cho ta chút!”

Hơi dừng một chút, Cơ Hạo lạnh lùng nói: “Nói một tiếng cho người hữu hảo, thân cận với ngươi, bảo bọn họ vây quanh thành trại, đừng đi lên chịu chết! Nếu không, đừng trách ta xuống tay vô tình!”

Cùng lúc bốn chữ ‘xuống tay vô tình’ ra khỏi miệng, Cơ Hạo chém ra Thái Cực Thần Phong, bốn luồng hồ quang chợt lóe, bốn cự yêu lao tới trước mặt hắn bị chém ngang hông thành tám đoạn.