Vu Thần Kỷ

Chương 1131: Hầu xà chi tranh




“Hừ!”

Da Ma Thiên nhíu mày, bất mãn lẩm bẩm một tiếng: “Còn tưởng ả sẽ bị lời thề cắn trả, trực tiếp hồn phi phách tán!”

Cơ Hạo trầm mặt, ngẩng đầu nhìn về phía Da Ma Thiên: “Không phải cô ta cố ý làm trái đánh cược, tất cả nguyên nhân đều là ngươi, cho nên cô ta chỉ bị thương nặng, còn chưa đến mức ngã xuống. Nhưng mà ngươi, Da Ma Thiên, ngươi có phiền toái rồi.”

Thiên Địa Kim Kiều chợt lóe, Cơ Hạo nháy mắt đã đến bên người Da Ma Thiên, chân đạp Thất Tinh Bộ, Thái Cực Thần Phong kéo một đạo kiếm quang sắc bén đâm nhanh vào con mắt dựng thẳng ở mi tâm Da Ma Thiên. Kiếm quang cách Da Ma Thiên còn vài thước, kiếm ý sắc bén của Cơ Hạo đã đem mái tóc dài đầu đầy hắn phá nát thành mảnh vỡ.

Thậm chí trên da mặt Da Ma Thiên không ngừng vỡ ra những vết kiếm nhỏ bé, thật dài, sâu có thể tới xương, đây là thương tổn kiếm ý sắc bén Cơ Hạo phát ra từ đáy lòng tạo thành. Kiếm đạo Cơ Hạo truyền thừa, chính là kiếm đạo của Vũ Dư đạo nhân, sát phạt chi đạo sát khí lạnh lẽo sắc bén nhất của Bàn Cổ thế giới.

Trên đai lưng Da Ma Thiên treo vòng ngọc, ngọc bích các vật không ngừng sáng lên các quầng sáng chói mắt, các loại trang sức ngọc treo có lực phòng ngự cường đại không ngừng vỡ nát. Thiên đế bào phục chẳng ra cái gì cả trên người hắn cũng sáng lên các tia hào quang, nhưng kiếm ý của Cơ Hạo vừa phá hủy, thiên đế bào phục trên người hắn đột nhiên hóa thành một đám mây lành năm màu bay lên trời, lập tức từ bỏ Da Ma Thiên hướng thiên đình bay trở về.

Thiên đế bào phục, chỉ có chúa tể thiên đình được thiên địa ý chí của Bàn Cổ thế giới thừa nhận mới có thể điều khiển tự nhiên, thiên đế bào phục Da Ma Thiên từ trong kho của thiên đình lấy ra cảm nhận được Da Ma Thiên bị người ta công kích, lập tức phủi tay bỏ đi, không chút ý tứ chắn tai nạn thay cho hắn.

‘Xẹt’ một tiếng, kiếm ý sắc bén vô cùng của Cơ Hạo đem cả da mặt của Da Ma Thiên đều cắt thành mảnh vỡ, một mảng lớn máu tươi không ngừng theo da đầu trơn bóng của hắn hướng phía sau hắn bắn tung tóe.

Da Ma Thiên đau đến mức khàn giọng kêu rên, bị dọa hai chân như nhũn ra, hắn thậm chí quên thúc dục thủy tinh hình lăng trên tay —— trong viên thủy tinh này cất giấu Hủy Diệt Võ Trang bảo mệnh hộ thân của hắn!

Kiếm quang nháy mắt đến trước con mắt dựng thẳng của Da Ma Thiên, mắt thấy kiếm quang đã sắp đục thủng con mắt dựng thẳng của hắn, xuyên thủng đầu của hắn.

Côn Bằng từ bên người Da Ma Thiên đột ngột lóe ra, tay trái nắm một cây như ý tối như mực ngưng tụ từ băng sương, tay phải cầm một thanh đoản kiếm đen sì hàn khí quấn quanh, hai kiện chí bảo một trái một phải chắn về phía Thái Cực Thần Phong.

“Nghiêu Hầu, ngươi cũng quá uy phong, quá bá đạo rồi.” Côn Bằng âm trầm cười: “Nhưng muốn ở trước mặt ta giết người, không dễ như thế!”

Nhìn thấy Côn Bằng ra mặt bảo vệ Da Ma Thiên, Cơ Hạo không nói năng gì xoay người rời đi, thực lực lão gia hỏa này so với Da Ma Sát Nhất còn mạnh hơn một mảng lớn, lấy thực lực Cơ Hạo hiện tại dây dưa với Côn Bằng, cho dù mượn dùng lực lượng vài món chí bảo trên người, nhiều nhất đánh ngang tay với hắn, muốn lấy được chiến quả mang tính thực chất phi thường khó khăn.

Cơ Hạo lười lãng phí khí lực, cho nên nhìn thấy Côn Bằng lập tức bỏ đi.

Côn Bằng nhìn thấy Cơ Hạo dứt khoát rời khỏi như thế, chỉ cảm thấy lòng dạ thoáng đãng, không khỏi ngửa mặt lên trời cười phá lên.

Nhưng Cơ Hạo đi vài bước, Thái Cực Thần Phong kiếm ý trong tay ngưng mà không tiêu tan đột nhiên hung hăng vung xuống phía dưới, một ánh kiếm dài mười mấy dặm gào thét chém qua chỗ cổ tiểu Côn Bằng hóa thành hình cá của Da Ma Thiên.

Kiếm quang cuốn một cái, con tiểu Côn Bằng cơ thể dài chỉ mười mấy dặm này rên rỉ một tiếng, cái đầu to lớn bị Cơ Hạo một kiếm chém rụng, một mảng lớn máu tươi như mưa to phun xuống, thân thể to lớn của hắn mất đi sức nâng, cấp tốc rơi xuống.

“Như Ý Nhi!” Côn Bằng đang đắc ý cười to trước mắt tối sầm, thân thể nhoáng lên một cái, thiếu chút nữa cắm đầu ngã xuống.

Con tiểu Côn Bằng được Da Ma Thiên coi là tọa kỵ cưỡi đi ra này, là đứa cháu đời thứ tư nhỏ tuổi nhất của Côn Bằng, cũng là tộc nhân gia tăng mới nhất trong gia tộc Côn Bằng, ngày thường cực được Côn Bằng sủng ái.

Tiểu Côn Bằng được Côn Bằng xưng là Như Ý Nhi, hắn thậm chí còn chưa có năng lực hóa Côn thành Bằng, càng không cần nói tu thành hình người, ngày thường hắn chính là lấy hình thái một con cá voi khổng lồ ngao du thiên địa, bởi vì Côn Bằng cưng chiều, không ai dám trêu chọc hắn.

Nhưng đụng phải Cơ Hạo một thằng cha không phân rõ phải trái như vậy, một kiếm chưa thể đánh chết Da Ma Thiên, Cơ Hạo tùy tay đem Như Ý Nhi băm.

Côn Bằng lòng đau như cắt, nhìn thân thể Như Ý Nhi rơi xuống, há mồm phun ra cả đống máu. Hắn run rẩy chỉ vào Cơ Hạo, khàn cả giọng kêu thảm: “Cơ Hạo! Ngươi giết Như Ý Nhi của ta... Côn Bằng nhất tộc ta và Nghiêu Sơn lĩnh của ngươi không chết không thôi! Ta muốn...”

Nghe xong Côn Bằng nói, trong lòng Cơ Hạo chán ngấy. Hắn xoay người, Thái Cực Thần Phong chỉ vào Côn Bằng cười lạnh nói: “Bớt nói nhảm, muốn tiêu diệt cả nhà ta không phải sao? Không phải là những lời nhảm nhí này sao? Có công phu nói nhảm, ngươi không bằng dẫn quân đi tấn công Nghiêu Sơn lĩnh của ta?”

Nhìn thấy Côn Bằng nhanh chóng bình tĩnh, Cơ Hạo không khỏi cười to ‘Ha ha’: “Nhưng ta cá là ngươi không có cái gan này! Côn Bằng, ngươi tính toán nhiều quá, cho nên, ngươi không dám dẫn quân đi tấn công Nghiêu Sơn lĩnh, ngươi nhất định sẽ sợ hãi nơi đó có một cái cạm bẫy thật lớn!”

Cười lạnh một tiếng, Cơ Hạo vỗ vỗ ngực, lớn tiếng quát: “Không dám đi Nghiêu Sơn lĩnh, thì dẫn quân tới làm phiền ta cũng được! Nhưng, Côn Bằng, ngươi có thể làm chủ sao? Ngươi có thể điều động binh mã đến tấn công ta sao?”

Côn Bằng há há mồm, cái mặt già của hắn đỏ bừng một trận, đột nhiên hướng Cơ Hạo bước ra một bước dài.

Da Ma Thiên thì lớn tiếng hét lên: “Không được đi! Bảo hộ ta! Côn Bằng, Cộng Công thị bảo ngươi bảo vệ ta an toàn, ta đã bị thương nặng, ngươi nếu còn dám để ta chịu chút thương tổn nào, ta nhất định sẽ ở trên người con cháu hậu duệ của ngươi đòi về!”

Thân thể Côn Bằng run rẩy, nhìn Cơ Hạo một cái thật sâu, cắn răng lui trở lại bên người Da Ma Thiên mặt đầy máu.

Da Ma Thiên cũng oán độc nhìn Cơ Hạo một lần, lau huyết tương dinh dính trên cái đầu trọc, không rên một tiếng phóng lên cao, nhanh chóng hướng phía thiên đình bay đi —— bên ngoài quá nguy hiểm, hắn vẫn là chờ sau khi nước lũ tiêu hao nguyên khí nhân tộc, đem Cơ Hạo khúc xương cứng của nhân tộc tra tấn ỉu xìu rồi hãy trả thù đi.

Mắt thấy Da Ma Thiên rời khỏi, Đế Thích Sát đang giằng co với Da Ma Sát Nhất cười lạnh một tiếng, không nói một lời hóa thành một đạo huyết quang bỏ chạy.

Trong lúc nhất thời trong một mảng thiên địa này chỉ còn lại có Cơ Hạo và các dị tộc chiến sĩ Cơ Hạo thắng tới làm tiền đặt cược, cùng với Viên Lực ôm Tuyết Lăng mệnh châu khóc rống.

Phía sau một cơn sóng lớn quay cuồng cuốn tới, Tương Liễu Tiểu Bát mang theo mấy ngàn đại hán dũng mãnh nhấc sóng to thanh thế lớn đuổi theo.

Vừa gây sóng gió, Tương Liễu Tiểu Bát vừa lớn tiếng kêu lên: “Tuyết Lăng không phải sợ, Tiểu Bát ca ca tới cứu nàng đây! Ha ha, Viên Lực con khỉ kia là tên nhát gan, Tiểu Bát ca ca lại khác, Tiểu Bát ca ca nhất định có thể bảo vệ nàng chu toàn!”

Tương Liễu Tiểu Bát cười đến mức cả hàm răng đều lộ ra, cái đuôi rắn thật dài ở trong sóng lớn hưng phấn đến mức vung trái vung phải.

Viên Lực đột nhiên thét dài một tiếng, hắn lao xuống một cái hướng Tương Liễu Tiểu Bát lao đi, lóe lên mấy cái đã tới trước mặt Tương Liễu Tiểu Bát, không biết từ nơi nào lấy ra một cây gậy sắt lớn, hung hăng cho Tương Liễu Tiểu Bát một gậy vào đầu.

Tương Liễu Tiểu Bát không ngờ Viên Lực sẽ ra tay với hắn, chợt nghe rống đau một tiếng, răng trong mồm Tương Liễu Tiểu Bát vỡ nát, hộc cả đống máu, bị Viên Lực đập một gậy bay thật xa.