Vu Thần Kỷ

Chương 1158: Vô kế khả thi




“Cái này!” Cơ Hạo kinh ngạc nhìn núi băng một lần nữa đóng băng.

Hắn nhanh chóng bay đến cạnh cái hố to vừa mới phá vỡ, đưa tay chạm chạm trên huyền băng mới sinh, mặt băng trơn bóng mà sạch sẽ, bàn tay sờ lên không có bất cứ khí lạnh nào, ngược lại có thể cảm nhận được từng tia ấm áp kỳ dị không ngừng chui vào thân thể.

Âm cực dương sinh, một ngọn núi băng này của Bắc Minh giao vương, môn đạo trong đó thật sự không tầm thường.

“Có chút ý tứ!” Cơ Hạo nhắm hai mắt, mở đạo mâu ở mi tâm, đạo mâu dài ba tấc mở ra, một đạo thanh quang dập dờn hắt ra, trong thanh quang mơ hồ có thể thấy được các gợn sóng kỳ dị như ẩn như hiện, mỗi một gợn sóng đều tựa như dấu vết đại đạo thiên địa tự nhiên sinh thành, tràn ngập khí tức nào đó huyền ảo vô cùng.

Ở dưới thần quang của đạo mâu chiếu rọi, núi băng không còn tồn tại.

Nơi này chỉ có một đám khí lạnh màu trắng thuần đang chậm rãi lưu động, hàn khí liền thành một thể lại phân biệt rõ ràng chia làm mấy trăm vạn thân thể như dòng suối nhỏ. Mỗi luồng hàn khí lui tới lưu chuyển, nghiễm nhiên là một tòa đại trận khí thế hùng hồn.

Bắc Minh giao vương nhìn như vô cùng đơn giản phun ra một ngụm hàn khí, thực ra là dùng hàn khí này cấu thành một tòa đại trận câu thông thiên địa đại đạo, tự thành một phương thế giới. Tòa đại trận này phẩm cấp cực cao, lấy trình độ trận pháp của Cơ Hạo hiện nay, chỉ có thể nhìn thấu đây là một tòa đại trận, nhưng mắt trận ở nơi nào, trận môn ở nơi nào, quy luật đại trận vận chuyển, hắn căn bản không thấy rõ.

“Hay cho một tên Bắc Minh giao vương!” Cơ Hạo nhíu mày, sau đó hắn cười lên rạng rỡ, cách núi băng thật dày, hắn hướng Man Man, Thiếu Ti trong doanh trại bên dưới phất phất tay, ra hiệu các nàng yên tâm không cần lo lắng, sau đó hắn đứng dậy, tế ra Thái Cực Càn Khôn Kính.

“Thái Âm Thần Quang, đi!” Thái Cực Càn Khôn Kính phun ra một đạo thần quang trắng xoá, nhanh chóng hóa thành một quầng sáng đường kính mười dặm, chiếu vừa đúng vào trên núi băng trước mặt Cơ Hạo.

Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, Thái Âm Thần Quang phá vỡ núi băng, mở ra một thông đạo hình tròn đường kính mười dặm nhanh chóng kéo dài xuống phía dưới. Cũng chỉ thời gian bảy tám nhịp thở, núi băng dày trăm dặm bị Thái Âm Thần Quang phá vỡ, thông đạo đến thẳng trên không doanh trại.

Lại là vô số hàn quang xám trắng từ trong núi băng phun ra, những hàn quang đó như con cá lui tới xuyên qua trong Thái Âm Thần Quang, chợt ánh sáng trắng lóe lên, thông đạo hình tròn lại bị huyền băng bổ sung đầy đủ, hơn nữa một lần này cả ngọn núi băng đều mang theo một tầng khí mơ hồ màu trắng như có như không.

Làm Cơ Hạo không còn lời nào để nói là, khí mơ hồ màu trắng kia lại chính là thái âm chi khí thuần túy đến cực điểm!

Ngọn núi băng này của Bắc Minh giao vương thế mà có thể hấp thu tất cả công kích tới từ bên ngoài, tự diễn sinh biến hóa, do đó làm bản thân trở nên càng thêm chắc chắn, càng thêm khó có thể phá hủy. Hơn nữa rất hiển nhiên, hắn cũng lĩnh ngộ thái âm chi đạo cực sâu, không có cái cơ sở đó, ngọn núi băng này căn bản không có khả năng hấp thu chuyển hóa Thái Âm Thần Quang Cơ Hạo phát ra.

“Lần này phiền toái rồi.” Cơ Hạo thu hồi Thái Cực Càn Khôn Kính, thở một hơi thật dài.

Hai con Thần Hỏa Xà luôn quấn trên vai Cơ Hạo nhìn nhau một cái, bọn nó đồng thời ngẩng đầu lên, há mồm hướng núi băng phun ra một ngọn lửa màu vàng. Lửa sền sệt như nham thạch nóng chảy cuốn theo nhiệt độ cao gào thét phun trên núi băng, tung tóe lên một mảng lớn đốm lửa.

‘Hô hô hô hô’, hai con Thần Hỏa Xà hít khí từng ngụm từng ngụm, phun lửa từng ngụm từng ngụm. Ở bên Cơ Hạo lâu, trong địa tâm thái cổ độc diễm bọn nó phun ra đã xen lẫn các tia lực lượng thái dương, điều này làm uy lực bản mạng thần viêm của bọn nó tự dưng gia tăng gấp trăm lần.

Nhưng lửa phun ở trên núi băng, núi băng chỉ là miễn cưỡng hòa tan một mảng mỏng manh của tầng ngoài cùng.

Lửa phun ra ước chừng một khắc đồng hồ, hai con Thần Hỏa Xà mệt tới mức hấp hối, uể oải ghé vào đầu vai Cơ Hạo, nhưng núi băng vẫn là núi băng, từng luồng khí mơ hồ màu trắng không ngừng từ trong núi băng bốc lên, thái âm chi khí trong núi băng bởi vì lửa của hai con Thần Hỏa Xà tấn công thế mà lại tự dưng gia tăng không ít.

Cơ Hạo trầm ngâm một lát, hắn tế ra Cửu Long Xa Liễn.

Đứng trên Cửu Long Xa Liễn, Cơ Hạo dốc hết toàn lực thúc dục Cửu Long Xa Liễn phát ra ánh vàng của mặt trời bao phủ núi băng.

Núi băng toàn thân trong suốt mặc cho ánh sáng mặt trời nhập vào cơ thể rồi đi qua, ánh sáng vàng không ngừng chiết xạ vặn vẹo trong núi băng, một ngọn núi băng to lớn biến thành tỏa ra ánh sáng vàng giống như đúc từ vàng, nhưng lăn qua lộn lại thời gian ước chừng một bữa cơm, Cơ Hạo cũng chỉ đem núi băng luyện hóa một tầng dày năm sáu mươi dặm, đã hao hết toàn bộ pháp lực.

Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, hàn quang màu trắng từ sâu trong núi băng lao vút ra, núi băng nhanh chóng phục hồi như cũ, hơn nữa nơi dày nhất đột ngột gia tăng đến hai trăm dặm!

“Cái này!” Cơ Hạo có chút vò đầu, đám người Da Ma Sát Nhất đều há hốc mồm, Cao Đào, Đào Sát đám cao tầng nhân tộc trong doanh trại cũng đều bó tay không có cách nào. Một chiêu này của Bắc Minh giao vương cũng quá độc ác rồi, đây là cứng rắn phế bỏ đại quân nhân tộc trong thành trại.

Càng đói mạng hơn là, các tướng lĩnh cấp Vu Vương, Vu Đế kia thì thôi, sinh mệnh lực của bọn họ cực kỳ miên man, bị nhốt ở trong băng ba năm trăm năm cũng không sao. Nhưng các chiến sĩ tinh nhuệ kia thuần một sắc thực lực cấp Đại Vu, Đại Vu vẫn phải hít thở không khí mới có thể sinh tồn!

Núi băng che lại toàn bộ thành trại, mặc dù có Bàn Cổ Thủ Hộ Đại Trận ngăn cách núi băng, bảo lưu lại trên không thành trại lượng lớn không gian, dựa theo Cơ Hạo tính toán, không khí tồn lưu trong thành trại, nhiều nhất có thể khiến liên quân nhân tộc kiên trì mười ngày nửa tháng sẽ không có việc gì.

Nếu không thể kịp thời phá vỡ núi băng, chi chiến sĩ tinh nhuệ liên quân nhân tộc này sợ là phải tổn hại toàn bộ ở nơi đây.

“Bắc Minh giao vương...” Cơ Hạo nghiến răng, hắn tế ra Thiên Địa Kim Kiều.

Thiên Địa Kim Kiều có thể xuyên toa hư không, sở trường nhất là phá vỡ các loại trận pháp cấm chế. Lúc trước Cơ Hạo từng mượn dùng lực lượng của nó lẻn vào thiên đình đánh cắp Tức Nhưỡng. Lấy uy lực Thiên Địa Đại Trận của thiên đình, Thiên Địa Kim Kiều cũng có thể lặng yên xuyên thấu, có thể thấy được uy lực cùng sự thần diệu của chí bảo này.

Thanh quang chợt lóe, Cơ Hạo tan vào trong thanh quang nhanh chóng hướng núi băng hạ xuống.

Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, vô số luồng bạch quang âm nhu đến cực điểm quấn quanh lên. Bạch quang hàn khí âm u quấn lấy Thiên Địa Kim Kiều, Cơ Hạo thúc dục Thiên Địa Kim Kiều không ngừng lặn xuống phía dưới, chỉ cảm thấy thân thể như bị vô số cái xúc tu âm nhu bao lấy, tốc độ tiến lên cực kỳ thong thả.

Trong thanh quang do Thiên Địa Kim Kiều biến thành đột nhiên phun ra vô số dải khói thanh quang như mũi tên, các làn khói thanh quang lao về phía trước, vô thanh vô tức phá vỡ vô số bạch quang. Thân thể Cơ Hạo chợt nhẹ nhõm, ở sau khi hao phí thời gian khoảng một chén trà nhỏ, nó rốt cuộc xuyên thấu núi băng, về tới thành trại.

“Ồ?” Man Man và Thiếu Ti đều biết Thiên Địa Kim Kiều lợi hại, ngày thường xuyên qua trăm vạn dặm cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng ngọn núi băng trước mắt chẳng qua chỉ dày hai trăm dặm, đã hao phí của Cơ Hạo thời gian dài như vậy?

Hai người vội vàng đón Cơ Hạo, một trái một phải kéo tay hắn.

“Ừm, có chút phiền toái rồi.” Cơ Hạo cười khổ một tiếng, hắn thì có thể sử dụng Thiên Địa Kim Kiều dẫn người ra vào, nhưng lấy pháp lực hắn hiện nay, mỗi lần nhiều nhất mang theo ba năm mươi người mà thôi, doanh trại khổng lồ, nhiều chiến sĩ, vật cưỡi như vậy, dựa vào một mình hắn làm sao có thể được?

Ngọn núi băng đánh không nát, phá không vỡ này, chẳng lẽ liên quân nhân tộc thật phải bị nó vây chết ở chỗ này?