Vu Thần Kỷ

Chương 1178: Cảm giác quen thuộc




‘Ông’!

Bàn Cổ Chung nhẹ nhàng ngân lên, mấy chục con thủy long lực lượng có thể nhổ núi ầm ầm vỡ nát. Viên Thánh khống chế thủy long đột kích đầy trời bị pháp lực cắn trả, thân thể pháp tướng cao tới trăm trượng lui lại hai bước, càng thêm tức giận ngửa mặt lên trời hét một tiếng giận dữ.

Quanh thân bảo quang màu xanh da trời xoay quanh một trận, Viên Thánh hét to một tiếng, hai tay kết ấn hướng ngực mình hung hăng vỗ một phát. Chỉ thấy trên cổ hắn phồng lên hai cục thịt cực lớn, ‘Bính bính’ hai tiếng, hắn thế mà lại mọc ra thêm hai cái đầu nữa.

“Oa?” Viên Lực một lần nữa kinh hô, hai cái đầu? Loại biến hóa này cũng quá khó lường chút!

Ngay sau đó ở trên vai Viên Thánh lại nhô lên bốn cục thịt lớn, ‘Bốp bốp bốp bốp’ liên tục bốn tiếng vang qua đi, Viên Thánh lại mọc ra bốn cánh tay. Sáu cánh tay tráng kiện siết chặt nắm tay, Viên Thánh hung hăng vung cánh tay, nhất thời toàn bộ thủy nhãn cũng kịch liệt lay động hẳn lên.

Vô số thủy yêu bị khí tức đáng sợ trên thân Viên Thánh chấn nhiếp, bọn hắn dùng tốc độ nhanh nhất hướng xa xa chạy trốn.

Rắn uốn lượn trườn đi, cá chép lao ngang lao dọc, ba ba rùa cấp tốc quạt bốn chân, chỉ có đám lính tôm kia chuồn nhanh nhất, thân thể bắn ra đã xa vài dặm, trong chớp mắt đã chạy ra ngoài hơn trăm dặm.

Dù là đám thủy yêu đó bỏ chạy nhanh, cánh tay Viên Thánh nhoáng lên một cái, thuỷ vực phạm vi ngàn dặm long trời lở đất một trận, dòng nước cuồng bạo gào thét dâng trào, vô số thủy yêu không đứng vững được, bị dòng nước cuốn lên hung hăng va vào nhau, cũng không biết bao nhiêu thủy yêu bị va đập toác đầu chảy máu, mỗi đứa chật vật đến cực điểm.

“Ba đầu sáu tay?” Cơ Hạo ngạc nhiên mở to mắt nhìn, kinh hãi nhìn Viên Thánh thi triển biến hóa. Loại biến hóa này, loại thần thông này, Cơ Hạo im lặng dừng tay, kiếm quyết vận sức chờ phát động cũng thu lại. Hắn muốn xem xem, Viên Thánh còn có thể có chiêu số gì.

Trong tiếng thở dốc ‘Vù vù’, sáu cánh tay Viên Thánh hướng trên đai lưng màu vàng giữa hông chộp lấy, vang ‘Leng keng’ một trận, hắn phân biệt cầm hai thanh trường đao, hai thanh trường kiếm, hai cây roi sắt, sáu binh khí ánh vàng rực rỡ mang theo từng luồng khí sắc bén, hung tợn hướng vào đầu Cơ Hạo và Viên Lực chém xuống.

Cơ Hạo chỉ tay, Bàn Cổ Chung bành trướng đến kích cỡ mấy chục trượng, nổi lên một mảng lớn sóng nước hướng sáu món binh khí nghênh đón.

Sau khi thi triển thần thông Pháp Thiên Tượng Địa, Viên Thánh cao trăm trượng man lực thân thể tăng vọt gấp trăm lần, sáu món binh khí hung hăng chém vào trên Bàn Cổ Chung, không ngừng phát ra tiếng trầm đục ‘Đang đang’. Trong chớp mắt thời gian, Viên Thánh đã bổ lên Bàn Cổ Chung mấy vạn lần, chỉ thấy trên Bàn Cổ Chung ánh lửa văng khắp nơi, kéo theo sóng chấn động đem sóng nước trong phạm vi trăm dặm quét sạch.

Sau một lần hít thở, Viên Thánh sải bước lui lại, sáu cánh tay của hắn kịch liệt chấn động, trên đầu ngón tay hằn lên những sợi gân xanh, các khớp đầu ngón tay bày ra màu trắng bệch rất không bình thường.

Bàn Cổ Chung không chút sứt mẻ, trên sáu món binh khí của Viên Thánh tràn đầy vết nứt, vết mẻ, sáu món binh khí rất khá đã hoàn toàn hỏng rồi. Viên Thánh chật vật cúi đầu nhìn binh khí trong tay, vẻ mặt rất chật vật.

“Cái chuông quỷ này của ngươi... Ngươi!” Viên Thánh buông tay vứt sáu món binh khí, chỉ thấy làn da lòng bàn tay hắn vỡ ra, lượng lớn máu tươi không ngừng trào ra. Hắn mang theo một tia kinh sợ nhìn Bàn Cổ Chung, hắn đánh giá cẩn thận liên tục, trên Bàn Cổ Chung quả thực ngay cả một tia dấu vết cũng không lưu lại được.

Cơ Hạo cười lạnh liên tục nhìn Viên Thánh: “Tiếp tục, nếu ngươi không có binh khí tiện tay, dùng đầu húc cũng được! Nói không chừng ngươi húc đầu lên, cái chuông bảo bối này của ta liền bị ngươi húc vỡ, ngươi liền có thể... Chém giết ta?”

Viên Thánh nhổ mạnh một ngụm nước bọt xuống đất, hắn nghiến răng nhìn Cơ Hạo cả giận nói: “Ngươi cho rằng ta ngu sao?”

Viên Lực đứng phía sau Cơ Hạo, nhẹ nhàng bổ một đao cho Viên Thánh: “Viên Thánh à, ta luôn cảm thấy, ngươi và ngu xuẩn quả thực có một tia chênh lệch... Ngươi quá ngu xuẩn, không phải ngu xuẩn bình thường!”

Nói tới đây, Viên Lực đột nhiên lại ôm bụng cười lên, hắn ‘Hi hi ha ha’ liên tục lăn lộn trên mặt đất, cười đến mức nước mắt cũng chảy ra. Hai tay hắn dùng sức đấm mặt đất, cũng không biết hắn rốt cuộc nghĩ tới cái gì, cười đến mức vô nhân đạo như thế.

Viên Thánh tức giận đến mức gào rống. Hắn nghiến răng nhìn chằm chằm Cơ Hạo hồi lâu, đột nhiên sáu cánh tay đồng thời hành động, hắn giật xuống từng mảng lông rậm trên thân, vò thành một cực lông cực lớn hung hăng nhét vào trong mồm.

“Ồ ~~~!”

Cơ Hạo hét to một tiếng, rất chờ mong nhìn Viên Thánh.

Viên Thánh hung hăng nhai một trận, đem lông rậm trong mồm nhai nát, sau đó hắn há mồm hung hăng phun một ngụm bột phấn lông, chỉ thấy một cơn gió xoáy từ trong mồm hắn phun ra, vô số con khỉ lông rậm bộ dạng giống hệt Viên Thánh quay cuồng bay ra. Những con khỉ đó có lớn có nhỏ, nhỏ chỉ bằng hạt đậu xanh, lớn ước chừng ba bốn mươi trượng, vô số con khỉ kêu ‘khẹc khẹc’, bẻ tay hướng Cơ Hạo lao tới.

Tiếng vang trầm ‘Thùng thùng thùng thùng’ liên tục truyền tới, những con khỉ đó không để ý chết sống thẳng đầu lên, hung hăng húc vào trên Bàn Cổ Chung.

Chỉ thấy một đám khỉ ở trên Bàn Cổ Chung bị va đập vỡ óc chết thảm ngay tại chỗ. Những con khỉ đó hoàn toàn hung hãn không sợ chết tiếp tục xông lên, vô số con khỉ nối đuôi nhau đập đầu chết ở trên Bàn Cổ Chung, trong lúc nhất thời bốn phương tám hướng tràn đầy xác khỉ theo dòng nước quay cuồng không ngớt.

“Hắc hắc, ta xem cái chuông quỷ này của ngươi có phải thật sự mạnh như vậy hay không.” Viên Thánh ngạo nghễ ngẩng đầu lên, chỉ vào Cơ Hạo liên thanh cười lạnh.

Cơ Hạo hừ lạnh một tiếng, hắn vỗ đỉnh đầu, một luồng sáng màu đỏ lao ra, trong ánh sáng đỏ hiện lên một vầng mặt trời, viền mặt trời có vô số thần quang màu đen nhiều góc cạnh phun ra nuốt vào bất định. Trong mặt trời đỏ dần dần hiện lên một bóng người màu vàng, một màu bạc. Cơ Hạo thét dài một tiếng, nhất thời vô số ánh lửa màu vàng gào thét thổi quét ra, rất nhanh đã quấn ở trên thân những con khỉ lông tơ biến thành.

‘Vù vù’ một tiếng, vô số con khỉ nháy mắt bị đốt thành một đám tro bụi tan tác.

Bất luận thần thông bí pháp của Viên Thánh thần kỳ bao nhiêu, những con khỉ đó của hắn chẳng qua là lông tơ biến hóa mà thành, bị thái dương tinh hỏa thiêu đốt, những sợi lông tơ đó làm sao không thành tro bụi?

Viên Thánh bị dọa nhảy dựng. Môn thần thông này của hắn uy lực rất lớn, hắn dựa vào môn thần thông này, ngay cả lão cha mình Vô Chi Kỳ cũng mơ hồ có chút không để vào mắt, nhưng Cơ Hạo thế mà lại thoải mái phá thần thông của hắn như thế, trong lòng Viên Thánh khiếp sợ, vội vã lui lại vài bước.

Vừa mới lui xa ba bước, Cơ Hạo đã lao tới trước mặt Viên Thánh, tay phải hắn nắm chặt Thái Cực Thần Phong, lớn tiếng quát: “Không có chiêu số khác? Vậy... Viên Thánh, ngươi chết đi!”

Thét dài một tiếng, Thái Cực Thần Phong cắt xuống một kiếm, ‘Phập’ một tiếng, ba cái đầu của Viên Thánh bay lên cao cao, bị một kiếm của Cơ Hạo chém rụng.

Viên Lực ở xa xa thở dài một tiếng, nhìn ba cái đầu nặng nề rơi xuống đất dùng sức lắc lắc đầu. Mặc kệ nói như thế nào, Viên Thánh dù sao cũng là huynh trưởng của hắn, cứ thế bị Cơ Hạo chém, trong lòng Viên Lực cũng có chút ảm đạm.

Chợt, chỉ nghe thấy một tiếng thét dài trong bụng Viên Thánh, ba luồng thanh khí từ trong cổ hắn phun ra, nhanh chóng ngưng tụ thành ba cái nụ hoa cực lớn.

Cũng chỉ nháy mắt thời gian, ba nụ hoa sen nở rộ, trong đóa hoa lại sinh ra ba cái đầu của Viên Thánh.

“Muốn giết ta? Nào có đơn giản như vậy?” Viên Thánh thét dài một tiếng, há mồm phun ra một đạo thuỷ lôi hung hăng đánh ra.