Vu Thần Kỷ

Chương 1185: Chúc Long minh diệt




“Côn Bằng... Lại là ngươi!” Cơ Hạo nâng kiếm thét dài, thuận tay hướng trong mồm ném mấy viên thuốc đại bổ nguyên khí.

Vừa mới trao đổi mấy chiêu cùng Viên Thánh còn có Hàng Long Phục Hổ, pháp lực Cơ Hạo tiêu hao hết, đối mặt đám Côn Bằng chặn đường, hắn không dám có chút sơ ý. Sau khi ăn vào linh đan Đại Xích đạo nhân tự tay luyện chế, chỉ cảm thấy từng dòng chảy nóng nhanh chóng chảy khắp toàn thân, một thân pháp lực hồi phục đến trạng thái đỉnh phong, thậm chí còn có bổ ích không ít.

“Nghiêu Hầu Cơ Hạo, hôm nay ngươi phải chết!” Côn Bằng bản thể nguyên hình khổng lồ vô cùng, như một đám mây đen bao trùm thiên địa trợn mắt, chỉ thấy bầu trời lóe ra từng đợt ánh sáng lạnh lẽo, hai con mắt hắn như hai vầng mặt trời nhỏ chiếu sáng trời đất.

“Chuyện thủy nhãn sông Hoài, tuyệt không thể để ngươi tiết lộ ra ngoài!” Côn Bằng khàn giọng thét dài, sau đó hung hăng hướng tả hữu con cháu mình, còn có mấy chục vị hồng hoang cự yêu cùng cất tiếng hạ lệnh: “Còn chờ cái gì? Cùng lên, xé nát tiểu tử này!”

Hơi dừng một chút, Côn Bằng cười dữ tợn nói: “Giữ lại trái tim hắn, lão tổ thích nhất trái tim nóng hầm hập của tuấn kiệt nhân tộc!”

Mấy chục vị cự yêu cùng cất tiếng thét dài, nhất là mấy vị cự yêu bọn Lục Thiềm Nương dưới Vũ sơn Cơ Hạo từng giao thủ càng vui vẻ hướng Cơ Hạo đánh tới. Mấy chục con cháu của Côn Bằng cùng lên tiếng hò hét, thân thể gấp gáp thu nhỏ lại, trong chớp mắt hóa thành mấy chục nam tử vẻ mặt hung ác nham hiểm, khoác các loại giáp trụ, pháp y, cầm các loại đao thương kiếm kích, không nhanh không chậm theo phía sau cự yêu đánh tới.

Cơ Hạo hừ lạnh một tiếng, Bàn Cổ Chung bay lên trời, phun ra các luồng khí hỗn độn bao phủ toàn bộ Thiên Địa Kim Kiều.

Tiếng xé gió ‘Xẹt xẹt’ chợt vang lên, đám Côn Bằng và cự yêu kia cách bên này còn có mười mấy dặm, Phong Hành đã kéo trường cung, mũi tên dày đặc như mưa xé rách hư không lao vút đi.

Trên bầu trời mưa to tầm tã, ngay trong phạm vi trăm dặm này, đã có mấy trăm cột nước to nhỏ từ trên trời giáng xuống.

Nháy mắt mũi tên của Phong Hành phun ra, cột nước ầm ầm vỡ vụn, hóa thành vô số giọt nước to bằng ngón cái rải loạn khắp trời, mà những giọt mưa kia thì ùn ùn nổ tung, hóa thành một mảng lớn hơi nước tràn ngập hư không.

Trong lúc nhất thời sương mù trắng xoá bao phủ hư không, chỉ nghe thấy Phong Hành bắn ra mũi tên phát ra tiếng vang bén nhọn, nhưng không một ai có thể thấy rõ quỹ tích mũi tên như thế nào. Nối sát đó là tiếng rú thảm kinh thiên động địa truyền đến, trong sương mù bay ra mùi máu tươi nồng đậm.

Phong Hành sử dụng là Lang Nha Đột Cơ Hạo cố ý thêm nguyên liệu đặc chế, lực sát thương dị thường khủng bố; lại thêm trường cung trong tay Phong Hành chính là trấn tộc thần khí của Đông Di Thập Nhật quốc, thần khí thượng cổ đại thần Đại Nghệ dựa vào nó đánh giết vô số yêu ma cự phách. Mũi tên dày đặc như mưa lao đi, nhất thời tạo thành sát thương cực kỳ đáng sợ đối với các đại yêu kia.

Lục Thiềm Nương xung phong dẫn đầu là thê thảm nhất, mấy chục mũi Lang Nha Đột liên tiếp xuyên thấu thân thể của ả, mỗi một mũi tên đều phá vỡ ở trên thân ả lỗ thủng trong suốt bằng nắm tay. Toàn thân Lục Thiềm Nương máu phun tung tóe, càng đòi mạng hơn là một mũi tên xuyên thủng yết hầu của ả, phá vỡ trên xương cổ của ả một cái lỗ lớn.

“Cứu... Cứu mạng!” Lục Thiềm Nương hướng Cự Xỉ Linh Vương bọn mấy vị cự yêu theo sát phía sau nàng vươn tay khàn giọng cầu cứu.

Trên thân mấy vị cự yêu bọn Cự Xỉ Linh Vương cũng bị phá vỡ từ mấy cái đến mười mấy cái lỗ thủng, bọn hắn đang chấn động kinh ngạc nhìn thần cung đầy màu sắc trên tay Phong Hành. Ký ức đã sớm nhạt đi đột nhiên hiện lên trong đầu, bọn hắn nhớ tới thời thượng cổ, thượng cổ đại thần nọ từng du lịch thiên hạ, đánh giết yêu ma có tên tuổi khắp nơi trên đại địa.

“Đó là... Nghệ Cung!” Cự Xỉ Linh Vương run rẩy hét rầm lên: “Đó là Nghệ Cung Đại Nghệ từng sử dụng...”

Thời thượng cổ, từng có vô số yêu ma hoành hành nhân gian, tạo thành thương tổn rất lớn đối với nhân tộc. Đại thần Đại Nghệ cầm Nghệ Cung hành tẩu bốn phương, lấy sức một người đánh giết vô số hồng hoang yêu ma, trên cây Nghệ Cung này ngưng tụ huyết lệ của vô số yêu ma, đối với Cự Xỉ Linh Vương đám đại yêu sót lại từ thời đại hồng hoang mà nói, hung danh Nghệ Cung đủ khiến bọn hắn nghe tin đã sợ mất mật.

“Hây a!” Phong Hành một cây trường cung chấn nhiếp mấy chục vị hồng hoang cự yêu, bọn hắn khiếp nhược không dám tiến lên.

Nhưng mấy chục con cháu của Côn Bằng thì lớn tiếng gào thét, sải bước hướng đám người Cơ Hạo lao tới.

Vũ Mục hừ hừ một tiếng trầm thấp, hắn vỗ vỗ cái bụng tròn trịa, thịt trắng toàn thân nhẵn nhụi kịch liệt nhộn nhạo một phen, Ôn Thần Phiên không ngừng tản mát ra sương mù màu xám từ đỉnh đầu hắn dần dần bay ra.

‘Ông’ một tiếng, giống như hơn trăm triệu tổ ong vò vẽ đồng thời bị người ta chọc một gậy, vô số to nhỏ Ôn Hoàng từ trong Ôn Thần Phiên trào ra, khí thế hùng hổ hướng đám con cháu của Côn Bằng lao đi.

Côn Bằng lơ lửng trên bầu trời, hắn liếc một cái thấy được Ôn Thần Phiên, con mắt cực lớn của hắn chợt ngưng lại, khàn cả giọng kêu lên quái dị: “Đó là Ôn Thần Phiên, thứ đồ chơi ác độc nhất trong thiên địa... Các con, lui!”

Một chữ ‘Lui’ vừa mới ra khỏi miệng, trời đất đột nhiên trở nên tối sầm.

Tất cả ánh sáng chợt biến mất, thậm chí là thanh quang Thiên Địa Kim Kiều phát ra trong nháy mắt này cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Toàn bộ mọi người, bao gồm con mắt dựng thẳng ở mi tâm Cơ Hạo cũng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, không nhìn thấy bất cứ vật nào nữa.

Một hơi thở hồng hoang làm tim người ta đập nhanh từ chỗ cao nơi đỉnh đầu truyền đến, có một vị tồn tại cực kỳ xa xưa xuất hiện, tuy không nhìn thấy hắn, nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được hắn tồn tại.

Trong nháy mắt tiếp theo, trời đất đột nhiên sáng lên, trong hư không phạm vi trăm vạn dặm tràn ngập hào quang kỳ dị, sáng ngời, trong vắt, loại ánh sáng này chiếu rọi hư không, thậm chí chiếu vào sâu trong linh hồn người ta, làm người ta có thể thấy rõ mỗi một giọt nước nhỏ bé, mỗi một hạt tro bụi thật nhỏ trong không khí, càng có thể làm người ta thấy rõ mỗi một điểm tạp chất loang lổ trong linh hồn mình.

Một cái đầu rồng cực lớn ước chừng có phạm vi vạn dặm uể oải từ trong một cái hố đen trong hư không thò ra.

Chính giữa đầu rồng già nua, da bọc xương đội một cây nến cực lớn, trên ngọn nến đã sắp cháy đến cuối một điểm ánh lửa ảm đạm như ẩn như hiện, lão long đầu thong thả mở mắt, thấp giọng thở dài: “Ài, cả ngày khua chiêng gõ trống, cả ngày khua chiêng gõ trống... không thể để lão nhân gia ta thanh thản ổn định ngủ một giấc sao? Một giấc này mới ngủ hơn tám ngàn năm, lại đem ta đánh thức rồi... Đám nhỏ các ngươi, một điểm hiếu tâm cũng không có, đangs đánh!”

“Chúc Cửu Âm!” Côn Bằng nhìn lão long đầu khàn khàn kêu quái dị: “Ngươi ngủ giấc của ngươi... Ngươi tỉnh lại làm gì?”

“Giết người!” Chúc Cửu Âm rất dứt khoát hộc ra hai chữ, sau đó chậm rãi mở miệng.

Vô số luồng lửa giống như vật còn sống từ trong một mảng đốm lửa chói mắt trong mồm Chúc Cửu Âm phun ra, mang theo tiếng gió lửa phần phật kỳ dị từ trên trời giáng xuống, nhẹ nhàng quấn ở trên thân mấy chục vị hồng hoang cự yêu cùng con cháu của Côn Bằng.

Tiếng rú thảm thê lương từ trong mồm đám cự yêu cùng Côn Bằng đó truyền đến, ngọn lửa nhỏ bé đó nháy mắt dẫn cháy thân thể bọn hắn, đem bọn hắn đốt thành ngọn đuốc hình người bay loạn chạy loạn khắp trời.

Côn Bằng tức giận đến mức khàn khàn rống giận, hắn cuộn mình bay lên hướng Chúc Cửu Âm lao đi, muốn liều mạng với Chúc Cửu Âm.

Hắn chưa thể chú ý tới, trên đầu rồng kích cỡ vạn dặm của Chúc Cửu Âm có một bóng người cao một trượng sáu thước.

Người nọ thấy Côn Bằng lao lên, tùy tay ném ra một thanh đao đá.

Đao đá màu xanh, loang lổ, tạo hình thô lậu bổ mạnh vào đỉnh đầu Côn Bằng, chỉ nghe ‘Phập’ một tiếng máu tươi văng khắp nơi, nửa bên đầu Côn Bằng bị một đao chém rụng.