Vu Thần Kỷ

Chương 1212: Vĩnh vô thái bình




Thạch Long lão nhân rất mạnh.

Nhưng đối mặt Đế Thuấn, hắn một chiêu đã bại.

Làm thủ lĩnh ám vệ, phụ trách bảo tồn mồi lửa văn minh nhân tộc, thủ hộ nhân tộc truyền thừa, ám vệ nhất tộc mỗi người trên thân đều gánh vác linh hồn huyết thệ cực kỳ đáng sợ. Đế Thuấn chỉ đứng ở trước mặt Thạch Long lão nhân, mặc cho Thạch Long lão nhân toàn lực hướng hắn đánh một chiêu.

Đế Thuấn không mất một sợi lông, Thạch Long lão nhân hộc máu sụp đổ, bản mạng vu tinh ầm ầm tan rã, tứ chi bách hải thành phấn hết, chỉ còn lại có một ngụm bản mạng tinh khí cuối cùng miễn cưỡng chống, duy trì một đường sinh cơ của hắn.

“Lời thề máu này, quả nhiên là lợi hại. Lão phu, lão phu cân nhắc nhiều năm như vậy, dùng nhiều biện pháp như vậy, thế mà còn không chế trụ được nó.” Thạch Long lão nhân ngã bệt xuống đất, vừa hộc ngụm máu lớn, vừa nhìn Đế Thuấn cười thảm: “Ta thật ra, chỉ muốn sống tiếp, chút yêu cầu ấy, quá phận lắm sao?”

“Nếu có thể, ta cũng hy vọng lão ngài có thể tiếp tục sống sót. Làm người có trí tuệ nhất nhân tộc, chúng ta đều không muốn mất ngài.” Đế Thuấn quỳ một gối xuống ở bên người Thạch Long lão nhân, nâng dậy nửa thân trên của hắn, để hắn tựa chéo vào trên người mình.

Tay trái dán vào lưng Thạch Long lão nhân, Đế Thuấn đem bản mạng tinh huyết sinh khí của mình không ngừng rót vào trong cơ thể Thạch Long lão nhân, duy trì sức sống của hắn: “Phàm là ngài có bất cứ yêu cầu nào, chúng ta dốc hết toàn lực cũng có thể làm được. Nhưng ngài đã chọn lầm đường, ngài thực không nên đáp ứng yêu cầu của bọn Vực Ngoại Thiên Ma... Ngài xem, bọn họ đem con cháu ngài coi là thức ăn!”

Đế Thuấn chỉ chỉ các giáp trụ tàn phá kia trên mặt đất.

Một đòn của Cơ Hạo phá hủy hơn vạn ám vệ chiến sĩ bị Vực Ngoại Thiên Ma nhập vào, đem các Vực Ngoại Thiên Ma đó đánh chết hết. Nhưng các ám vệ chiến sĩ kia đã bị cắn nuốt tinh huyết cốt nhục, chỉ còn lại có một túi da trống rỗng, bị chết không thể chết lại.

Các ám vệ này, đều là tộc nhân nhất tộc Thạch Long lão nhân, là con cháu hậu duệ của hắn.

Thạch Long lão nhân nhìn mảnh vỡ các giáp trụ kia, khóe mắt đột nhiên có một giọt nước mắt lạnh như băng chảy xuống, hắn ngơ ngác nói: “Đúng vậy, nhiều đứa nhỏ tốt như vậy, bọn nó vốn sẽ không chết. Vì sao ta có thể, ta có thể đáp ứng hợp tác với lũ ma đầu đó chứ?”

“Thanh Tùng, nó vừa mới thành thân ba tháng.”

“Tiểu Lục Nhi, nó vừa mới đính thân với con bé nhà bên.”

“Còn có Thất Trư Nhi, nó thích nhất ăn tai lợn rừng nướng, mấy ngày hôm trước nó còn dẫn người đi vào trong Bạch Thạch sơn, bắt vài con lợn rừng lớn về. Những đứa nhỏ này, đều là đứa nhỏ ngoan mà, là tương lai của nhân tộc ta mà, vì sao ta có thể đáp ứng, để lũ ma đầu đó bám vào trên thân bọn họ?”

“Ta là thật sự sợ chết.” Thạch Long Lão nhân gian nan ngẩng đầu lên nhìn Đế Thuấn: “Hơn nữa, ta là sư phụ của đám nhỏ các ngươi. Mấy đứa nhỏ trước mặt ngươi, còn có ngươi, Đế Thuấn, các ngươi đều từng học ở môn hạ ta. Nhưng ta lão già này, trơ mắt nhìn bọn họ mỗi người thành tựu Vu Thần phá không mà đi, chỉ lưu lại một mình lão nhân ta...”

“Ta là thực sự sợ, ta tuy biết rất nhiều thứ, biết rất nhiều thứ các ngươi không biết, nhưng thứ ta không biết càng nhiều hơn.”

“Ta sau khi chết rồi, ta sẽ đi nơi nào?”

“Ta sau khi chết rồi, ta còn là ta sao?”

“Trên đời thực có luân hồi, thực có chuyển thế?”

“Vài năm sau, ta còn là ta hay không?”

“Ta cả đời này, từng có nữ nhân ta thích nhất, từng có con trai, con gái ta thích nhất, cũng từng có cháu trai cháu gái ta thích nhất... Ta nhiều vướng bận như vậy... Nếu sau khi ta chết, bọn họ sẽ thế nào? Nữ nhân ta yêu nhất, nếu thực có luân hồi chuyển thế, ta còn có thể nhận ra nàng hay không? Nàng có thể nhận ra ta nữa không?”

“Giữa sinh tử có đại khủng bố, thật ra đơn thuần tử vong cũng không đáng sợ, lão phu sợ là các loại vướng bận không bỏ xuống được. Không bỏ xuống được, liền có tâm chướng (chướng ngại trong lòng), có tâm chướng, sẽ có si mê, có si mê... Còn có khủng bố cực lớn.”

Thạch Long lão nhân ngơ ngác nhìn Đế Thuấn, đột nhiên chỉ chỉ ngực mình: “Nhưng, vẫn không đúng, lão phu hiện tại ngẫm lại, cho dù lão phu sợ chết hơn nữa, cũng không đến mức qua lại với lũ ma đầu đó. Lão phu bây giờ sẽ chết, cho nên trong đầu đột nhiên rõ ràng, sự tình là từ bắt đầu biến hóa từ khi nào vậy?”

Trong mắt Đế Thuấn hiện lên một mảng hung quang sắc bén, hắn trầm giọng nói: “Ngài... đã nhớ ra cái gì?”

Thạch Long lão nhân ngây người hồi lâu, hắn gian nan nâng tay lên, gõ gõ ở trên trán mình: “Có người, đã lau đi của ta một ít ký ức... Thực, thực đáng sợ... Ha ha... Lão phu tự xưng cũng là thần thông quảng đại, hơn nữa các loại âm hồn vu pháp cũng tinh thông... Xưa nay, xưa nay... Chỉ có lão phu giở trò ở trên linh hồn người khác... không thể ngờ được, lão phu thế mà bị người ta giở thủ đoạn còn chưa phát hiện được.”

“Đây là, ừm, đây là... ha ha, lão phu cũng sắp chết rồi, rốt cuộc nhớ ra rồi. “

“Cháu gái nhỏ nhất, nhỏ nhất của lão phu, một ngày đó, nó đã mang về một đóa hoa sen.” Khóe miệng Thạch Long lão nhân run rẩy nhìn Đế Thuấn: “Giống loài rất hiếm thấy, một đóa hoa sen màu vàng, tám mươi mốt cánh hoa, trên cánh hoa có hào quang bảy màu. Lão phu chưa bao giờ thấy loại hoa sen này, cho nên đem nó trồng ở trong một cái bát ngọc ngày đêm thưởng thức.”

“Vì thế, liền có người nói cho ta biết, hắn có vô thượng pháp môn, khôn cùng thần thông, có thể khiến ta siêu thoát sinh tử, nhảy ra khỏi ngũ hành hồng trần.”

“Nhưng, người nọ là nói cho ta biết lời này như thế nào? Lão phu sao có thể tin chứ? Lão phu sao lại... Đám Vực Ngoại Thiên Ma kia, bọn chúng là tìm tới lão phu như thế nào?”

Thanh âm Thạch Long lão nhân càng lúc càng thấp, từng ngụm từng ngụm máu tươi không ngừng từ trong miệng hắn chảy ra, rất nhanh đã có mảnh vỡ nội tạng nhỏ bé từ trong miệng của hắn phun ra. Hắn gian nan nhìn Đế Thuấn, vươn ra bàn tay đầy máu tươi nhẹ nhàng vỗ vỗ gò má Đế Thuấn.

“Còn nhớ, năm đó ngươi được đưa đến môn hạ lão phu học tập nông nghiệp trông dâu đánh cá chăn nuôi các loại thuật dân sinh... Ngươi mới là một đứa nhỏ ba tuổi... Thuấn à... Cẩn thận, nhất định phải cẩn thận... Nhân tộc chúng ta được thiên đạo khí vận ưu ái, cho nên nhân tộc chúng ta vĩnh viễn không có ngày thái bình... Đàn sói thèm thuồng... Hổ báo sài lang... nhiều lắm...”

Thân thể Thạch Long lão nhân khẽ co giật, thân thể hắn cấp tốc băng lạnh cứng ngắc, sinh mệnh dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi thân thể hắn.

Đế Thuấn ngơ ngác đỡ Thạch Long lão nhân, thấp giọng lẩm bẩm: “Bởi vì chúng ta được thiên địa ưu ái, cho nên chúng ta liền vĩnh viễn không có thái bình. Vì sao? Đây là vì sao? Lũ hổ báo sài lang...”

Chậm rãi đặt thi thể Thạch Long lão nhân xuống, Đế Thuấn từ từ đứng dậy, đôi mắt hắn biến thành một mảng đỏ bừng, vô số luồng tử khí điên cuồng vũ động bên người, điện phủ to lớn kịch liệt run rẩy, từng cơn lốc vô hình đột nhiên sinh ra, không ngừng quấy không khí phát ra tiếng gào khóc thảm thiết thê lương.

“Nhân tộc ta vĩnh viễn không có ngày thái bình? Vậy, các ngươi cũng đừng mơ có lúc thái bình!” Đế Thuấn nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu, hướng về đỉnh chóp điện phủ khàn cả giọng rống giận: “Thân tộc ta vĩnh viễn không có thái bình, các ngươi cũng đừng hòng có một ngày thái bình! Mọi thứ các ngươi làm đối với nhân tộc ta, sớm hay muộn chúng ta sẽ lần lượt trả lại cho các ngươi!”

‘Xẹt xẹt’, thi thể Thạch Long lão nhân đột nhiên cháy lên.

Theo tiếng vang nhỏ bé, thi thể Thạch Long lão nhân nhanh chóng cháy hết, hư ảnh một đóa hoa sen màu vàng to bằng bàn tay bọc một bóng người như có như không vội vàng lao ra, sau khi lóe lên một cái liền muốn xé gió bỏ chạy.