Vu Thần Kỷ

Chương 1367: Bồ Phản phong ba




Lúc linh quang đen trắng của Hà Đồ Lạc Thư từ trong doanh trướng phun ra, Cơ Hạo đã phát giác thấy không đúng.

Linh quang đen trắng chợt lóe, một bàn tay Cơ Hạo hướng đại trướng chộp tới. Một bàn tay Thái Dương Chân Hỏa ngưng tụ thành đem lều trại làm từ da thú khẽ run lên, mấy chục tầng phù văn phòng ngự trên lều trại vỡ vụn như nổ bỏng ngô, da thú thật dày ở trong ánh lửa nháy mắt hóa thành tro bụi, lộ ra hình ảnh trong trướng bồng.

Mấy chục gia thần gia tướng Hữu Sùng bộ cùng cất tiếng kinh hô, bước nhanh hướng Tự Văn Mệnh lao đi.

Tự Văn Mệnh hơi cau mày, nhẹ nhàng phất phất tay, trầm giọng quát: “Không sao, không cần cả kinh, thích khách này chưa...”

Một câu chưa nói hết, trong dãy núi ngoài mấy trăm dặm, đột nhiên có ba tiếng rít bén nhọn ập tới. Ba mũi tên hào quang ảm đạm, thần quang nội liễm như năm tháng trôi qua, mang theo một loại khí cơ hùng hồn khó cản lao vút đến.

Một mũi tên bắn về phía mi tâm Tự Văn Mệnh, một mũi tên bắn về phía cổ họng hắn.

Linh quang đen trắng quấy động, hai mũi tên uy lực cực lớn bị Hà Đồ Lạc Thư cuốn một cái liền hóa thành bột. Nhưng một tiếng rú thảm truyền đến, tiễn thủ vừa mới bị đám người Cơ Hạo giam cầm, dùng tên bắn lén Nha Công bị một mũi tên tên từ chính giữa thiên linh cái xuyên đầu. Mũi tên phát nổ, đầu tiễn thủ bị nổ vỡ tung, kéo theo linh hồn cùng nhau hóa thành tro bụi.

Cơ Hạo rống giận một tiếng, Thiên Địa Kim Kiều từ mi tâm lao ra, mang một đạo thanh quang hướng phía một mũi tên bắn tới đuổi theo.

Thân hình nhoáng lên một cái, Cơ Hạo xuyên qua hư không tới nơi tiễn thủ mai phục, nhưng nơi đó một tòa truyền tống trận đường kính chỉ một trượng tản mát ra u quang mơ hồ, tiễn thủ bắn lén đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Cơ Hạo đang muốn bước lên truyền tống trận, chỉ nghe ‘Rắc’ một tiếng, toàn bộ phù văn trên truyền tống trận đồng thời sụp đổ, đối phương đã ở một đầu khác của truyền tống trận đem trận pháp phá hủy.

“Đồ vô liêm sỉ!” Cơ Hạo dậm chân, Thiên Địa Kim Kiều chợt phóng ra vô số thanh quang nhỏ bé xuyên qua hư không, hướng về không gian dao động truyền tống trận lưu lại truy tìm tới. Trong thần hồn không gian, đạo đài của Cơ Hạo càng đứng dậy, hai mắt phóng ra các làn sóng hỗn độn không gian, đem lực lượng nắm giữ của Cơ Hạo đối với không gian đại đạo tăng lên tới cực hạn!

Trong thời gian ngắn, xuyên qua hư không mấy chục vạn dặm, trước mắt Cơ Hạo xuất hiện một điểm sáng nhỏ bé, đó là phương hướng kẻ địch thông qua truyền tống trận bỏ chạy.

Ngay thời điểm thân thể Cơ Hạo dần dần mơ hồ, muốn thông qua các tia khí tức không gian truyền tống trận lưu lại truy tung kẻ địch, một đạo không gian loạn lưu mạnh mẽ quét ngang đến, đem các tia không gian dao động truyền tống trận lưu lại quấy nát vụn, ngay cả Thiên Địa Kim Kiều cũng không thể tiếp tục truy tung kẻ địch.

Cơ Hạo im lặng, đối phương kinh nghiệm rất phong phú, hơn nữa cực kỳ cẩn thận, càng có đại năng nắm giữ cực sâu đối với không gian chi lực tồn tại. Bọn họ dứt khoát lau đi một tia dấu vết cuối cùng có thể dùng để truy tra, làm Cơ Hạo cũng không thể nào xuống tay.

“Vậy, tiễn thủ đầu tiên nhẹ nhàng như vậy bị chúng ta bắt sống!” Cơ Hạo đột nhiên lắc lắc đầu.

Tiễn thủ đầu tiên hiển nhiên là vận khí không đủ, hắn bắn lén Nha Công một mũi tên, lại bị Cơ Hạo ngay lập tức khóa vị trí hắn, đánh ra một quyền, căn bản không cho hắn cơ hội kích phát truyền tống trận đã bị Cơ Hạo đả thương.

Mà ba tiễn thủ khác ẩn thân, hiển nhiên kinh nghiệm so với tiễn thủ đầu tiên phong phú hơn nhiều. Bọn họ cũng chưa tùy tiện ra tay đánh giết Nha Công, mà là nhìn chuẩn cơ hội hướng Tự Văn Mệnh ra một đòn trí mạng, thuận tiện còn giết người diệt khẩu.

Ngại là Tự Văn Mệnh có chí bảo hộ thân, bắn lén không được gì. Về phần nói giết người diệt khẩu sao, người là bị giết rồi, đầu cũng bị phá hủy, tự nhiên không nhận ra bộ dáng hắn. Nhưng có Chấn Thiên Thần Cung trong tay, muốn truy tra ra thân phận tiễn thủ này, nghĩ hẳn không khó.

Vội vàng quay về doanh địa, Tự Văn Mệnh đã chuyển dời đến trong một trướng bồng.

Phạm Quỷ bị gia tướng Hữu Sùng bộ phẫn nộ đóng đinh ở trên một cái giá sắt, các loại khổ hình đã đi một lượt ở trên người hắn, Phạm Quỷ mình đầy thương tích rú thảm khàn cả giọng, nhưng hắn cũng chưa khai ra tin tức nào hữu dụng.

Trong doanh địa tình cảm quần chúng kích động, vô số chiến sĩ nhân tộc lớn tiếng gào hét, ùn ùn kêu la muốn tìm ra độc thủ phía sau màn ám sát Tự Văn Mệnh.

Sự tình bày rõ ở nơi này, mấy chục bộ tộc lưu lạc bị người ta mê hoặc dụ dỗ đột kích doanh địa, nhưng bọn họ hiển nhiên là bị coi là vật hi sinh mà sử dụng. Bọn họ đã trúng kịch độc đáng sợ, nếu không phải Cơ Hạo xử trí thích đáng, những người này một khi xâm nhập doanh địa, chắc chắn tạo thành thương vong thật lớn.

Loại thủ đoạn làm toàn thân người ta biến thành máu độc, hơn nữa còn không ngừng nổ tung này, rõ ràng là vu pháp đặc hiệu của nhân tộc. Đám dị tộc Ngu triều chưa có loại thủ đoạn tàn khốc đầm đìa máu này. Nói cách khác, độc thủ phía sau màn ám sát Tự Văn Mệnh, khẳng định đến từ nội bộ nhân tộc.

Các chiến sĩ buồn bực rít gào, tiếng kèn chiến đấu cao vút như mây chấn động khiến mặt đất cũng đang run rẩy.

Thật không dễ gì xử lý xong đại hồng thủy, thật không dễ gì có thể về nhà tu sửa phòng ốc, canh tác lại ruộng đất, ôm lão bà sinh con sống khoái hoạt, thế mà có người đem mũi đao nhắm vào bọn họ những người có công này, mặc cho là ai cũng sẽ có lửa giận!

Cơ Hạo và Tự Văn Mệnh, còn có một đám cao tầng nhân tộc giao hảo ở trong lều trại bí mật thảo luận một hồi lâu. Hơn nửa canh giờ sau, Cơ Hạo liền trầm mặt, mang theo đại đội nhân thủ đi theo cưỡi Cửu Long Xa Liễn hướng phía Bồ Phản bay đi.

Mà trong quân doanh đại quân trị thủy cũng bắt đầu truyền bá tin tức Tự Văn Mệnh bị thích khách dị tộc làm bị thương nặng, càng bị một mũi tên kịch độc ác độc làm bị thương nặng, nay đang hôn mê bất tỉnh. Tin tức vỉa hè nhanh chóng truyền bá trong quân doanh, bao gồm ‘chi tiết’ thích khách Phạm Quỷ thiếu chút nữa đã đánh chết Tự Văn Mệnh, may mắn Cơ Hạo phát hiện kịp thời miễn cưỡng cứu Tự Văn Mệnh, cũng ở trong lời truyền miệng nhanh chóng khuếch tán.

Cơ Hạo không nhanh không chậm thúc dục Cửu Long Xa Liễn, dùng một loại tốc độ nhanh hơn Vu Đế bình thường phá không phi hành một chút, nhưng cũng chẳng nhanh tới đâu hướng Bồ Phản liên tục quay về. Từ chín đại long môn đến Bồ Phản, dọc theo đường đi liên minh bộ lạc nhân tộc xây dựng hơn trăm truyền tống trận to nhỏ, mượn dùng các truyền tống trận đó giúp đỡ, Cơ Hạo ở sau khi xuất phát bảy ngày, rốt cuộc phong trần mệt mỏi quay về Bồ Phản.

Đứng ở giữa không trung ngoại ô Bồ Phản, Cơ Hạo nhe răng trợn mắt hung hăng cắn đầu lưỡi một cái, đau đến mức hai hàng lệ nóng chảy ra. Hắn đang muốn điên cuồng hô to một tiếng ‘Tự Văn Mệnh đại nhân bị người ta ám sát trọng thương’, nhưng thần thức đảo qua Bồ Phản, Cơ Hạo ngay cả một tiếng la khóc làm bộ này cũng nghẹn trở về.

Ở trung tâm Bồ Phản, ngoài cửa đại điện thảo luận chính sự, xung quanh Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh Cơ Hạo treo cao ở giữa không trung, mấy ngàn vu tế nhân tộc đang cầm các loại cờ phướn, vu phù, lẩm bẩm quay quanh Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh hoa chân múa tay nhảy điệu hiến tế thần linh.

Từng đạo vu quang không ngừng rải về phía Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh, thân đỉnh tròn trịa run nhè nhẹ, không ngừng phát ra các tiếng nổ vang trầm thấp.

Các vu tế kia, đang phong ấn, trấn áp Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh!

Nếu Cơ Hạo tối nay trở về mà nói, cái đỉnh báu này của hắn nói không chừng đã rơi vào trong tay ai rồi!

Một luồng ác khí bốc thẳng lên đầu, Cơ Hạo cũng lười làm bộ làm tịch khóc lóc Tự Văn Mệnh bị người ta đâm bị thương nặng, vận trung khí lớn tiếng quát: “Kẻ nào không sợ chết, dám cướp bảo bối của bản hậu? Cút cho ta!”

Rống giận một tiếng, Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh đột nhiên kịch liệt chấn động, một luồng sáng màu đỏ nâng Bàn Giả Thái Dương từ trong đỉnh phun ra, vô lượng hồng quang mang theo nhiệt lượng thiêu hủy vạn vật thổi quét bốn phương.

Mấy ngàn vu tế quay quanh Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh cùng cất tiếng gào thét, mắt bọn họ đồng loạt phát nổ, bị nhiệt lực đáng sợ của Bàn Giả Thái Dương đốt thành người mù.