Vu Thần Kỷ

Chương 1404: Nữ nhân ghi hận




Phạm Hài trực tiếp đề xuất, Ngu triều bọn hắn khoe vũ lực, chính là muốn ngồi xuống nói chuyện với cao tầng nhân tộc.

Vũ lực của bọn hắn rất cường hãn, thời điểm trước kia tổ tiên bọn hắn xâm nhập Bàn Cổ thế giới, chỉ có một tòa Hạo Kiếp Chi Thành đơn sơ, vô luận là quy mô lớn nhỏ hay lực lượng sát thương đều thua xa mười hai tòa Hạo Kiếp Chi Thành trước mắt.

Năm đó một tòa Hạo Kiếp Chi Thành đơn sơ, đã thiếu chút nữa hủy diệt văn minh nhân tộc ở thời kì bộ lạc nguyên thủy. Vô số năm về sau, văn minh nhân tộc tất nhiên bừng bừng phát triển, nhưng lực lượng Ngu triều lại đạt được sự tăng lên lớn hơn nữa.

Thông qua cướp đoạt tài nguyên Bàn Cổ thế giới, bọn họ từ Bàn Ngu thế giới quê nhà đổi lấy vô số thứ tốt. Bao gồm mười hai tòa Hạo Kiếp Chi Thành này, chính là trấn quốc thần khí ba mươi năm trước bọn họ vét sạch của cải, từ Bàn Ngu thế giới kiếm được.

Cho nên bọn hắn khoe khoang vũ lực, bọn hắn ở phòng tuyến Xích Phản sơn không nhanh không chậm khoe khoang vũ lực, bọn họ giống như dùng chùy sắt đập hạt đào, không nhanh không chậm phá hủy một lại một ngọn núi lớn nhân tộc tiêu phí vô số sức người sức của tăng mạnh, cứng rắn ở trong núi lớn mở ra mười hai cái thông đạo rộng rãi.

Bọn hắn dùng loại phương thức không tiếng động lại rất mạnh mẽ này nói cho nhân tộc —— chúng ta có lực lượng tiến nhanh đánh thẳng, đến thẳng Bồ Phản!

Phạm Hài nói cho Cơ Hạo càng thêm rõ ràng, Ngu triều không phải không có lực lượng triệt để phá hủy nhân tộc, mà là trấn tộc cao thủ các nhà các hộ của bọn hắn không muốn ra tay. Bọn hắn có cao thủ, nhân tộc cũng có đám người Hiên Viên thánh hoàng tọa trấn, một khi Ngu triều muốn triệt để hủy diệt liên minh bộ lạc nhân tộc, phá hủy văn minh nhân tộc, đám người Hiên Viên thánh hoàng nhất định sẽ nổi bão!

Một khi nổi bão, là có người chết! Các cao thủ Nhật Nguyệt cảnh phía sau đám người Phạm Hài nay ngồi hưởng vinh hoa phú quý, lấy đặc tính chủng tộc chú ý hưởng thụ xa hoa lãng phí của Ngu tộc, bọn họ có được vinh hoa phú quý rồi, bọn họ sẽ không muốn mạo hiểm sinh mệnh xé rách da mặt với nhân tộc.

Cho nên, nói chuyện?

Trên khuôn mặt khô gầy của Phạm Hài nặn ra một nụ cười, hắn khô khốc nói: “Chúng ta hy vọng nhân tộc các ngươi, một lần này có thể tâm bình khí hòa ngồi xuống nói chuyện với chúng ta. Có một số việc, không chỉ quan hệ chúng ta, càng quan hệ sinh tử tồn vong của các ngươi!”

“Các ngươi muốn bàn với ai?” Cơ Hạo thở ra một hơi, chậm rãi tán đi lực lượng tích tụ trong cơ thể, thân thể cao tới nghìn trượng chậm rãi thu nhỏ lại, một lần nữa khôi phục đến hình thể bình thường: “Đế Thuấn? Hoặc là, còn có người khác?”

“Không chỉ có riêng Đế Thuấn, còn có mười hai vị Nhân Hoàng đời trước cấp Vu Thần của nhân tộc các ngươi, cùng với các lão quái vật thực lực đạt tới cấp Vu Thần. Ví dụ như nói Chúc Cửu Âm, ví dụ như nói ứng long vương, ví dụ như nói sau Thanh Khâu hồ, ví dụ như nói Chúc Dung thị... những người này, tốt nhất bọn họ đều có thể trình diện.”

Khóe mắt Cơ Hạo giật giật, Nhân Hoàng nhân tộc cấp Vu Thần chỉ có mười hai người, nhưng trừ mười hai vị Nhân Hoàng đời trước, trong những người Phạm Hài báo ra có được lực lượng cấp Vu Thần, thế mà có Chúc Dung thị? Ứng long vương kia là ai? Vương của ứng long nhất tộc sao? Sau Thanh Khâu hồ kia là ai? Là Cơ Hạo từng gặp ở Hữu Hùng chi khư, con Thập Vĩ Thiên Hồ nọ sao?

Liếm liếm Môi, Cơ Hạo thâm trầm nhìn Phạm Hài một cái.

Phạm Hài tựa như hiểu uẩn ý một cái liếc mắt này của Cơ Hạo, hắn lạnh nhạt nói: “Nội tình nhân tộc các ngươi, rất mạnh, nếu không phải như thế, chúng ta đã sớm đem các ngươi triệt để phá hủy, mà không phải duy trì loại cục diện ‘Hòa bình’ này hiện tại. Nhưng lần này, chúng ta quả thật có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với các ngươi, hơn nữa, các ngươi cũng không có lựa chọn nào khác.”

Phạm Hài lạnh nhạt nói: “Hoặc ngồi xuống nói chuyện tử tế, hoặc là, chúng ta một đường đẩy ngang đi Bồ Phản.”

Cơ Hạo gật gật đầu, hắn trầm giọng nói: “Ta lập tức trở về Bồ Phản, hướng đám người Đế Thuấn báo cáo chuyện này. Đây là ý kiến của mười hai vị chấp chính đại đế các ngươi sao?”

Phạm Hài nhẹ nhàng vuốt ve quả cầu thủy tinh ở tay trái, trầm giọng nói: “Cũng là quyết định nhất trí của tất cả trưởng lão quyền lực ở trưởng lão viện cao nhất Ngu triều chúng ta. Chúng ta...”

Đang lúc Phạm Hài nói chuyện, một thanh đoản đao màu máu vô thanh vô tức từ phía sau Cơ Hạo thò ra, lặng yên không một tiếng động hướng cổ Cơ Hạo cắt xuống.

Phạm Hài còn có toàn bộ chiến sĩ Minh Nguyệt nhất mạch phía sau hắn đối mặt Cơ Hạo đều thấy được thanh đoản đao này. Vẻ mặt Phạm Hài không chút thay đổi, mà các chiến sĩ phía sau hắn thì chợt lộ ra nụ cười kinh hỉ.

‘Keng’ một tiếng vang thanh thúy, trong bóng của Cơ Hạo một thanh trường kiếm màu máu lặng yên cắt ra, hung hăng điểm ở trên thanh đoản đao này. Đoản đao chợt mang theo một mảng tàn ảnh màu máu, như hơn trăm thanh đoản đao đồng thời hướng chỗ yếu hại quanh thân Cơ Hạo đâm tới. Trường kiếm màu máu cũng mang theo mảng lớn kiếm quang, chuẩn xác cản lại mỗi một lần đâm của đoản đao.

Tiếng vang thanh thúy ‘Đinh đinh đang đang’ không ngừng, đoản đao và trường kiếm mỗi một lần va chạm đều vặn vẹo hư không, ở bên người Cơ Hạo hình thành một cái lại một cái gợn sóng không gian to bằng vại nước. Nháy mắt mấy trăm đòn qua đi, một bóng người vặn vẹo cầm đoản đao từ trong hư không lao ra, cuộn người lao về phía Cơ Hạo.

Trong cái bóng của Cơ Hạo một bóng người vặn vẹo tương tự bay ra, trường kiếm màu máu đẩy ra một mảng quầng sáng, gắt gao bảo vệ hậu tâm Cơ Hạo.

Nháy mắt lại là mấy ngàn lần va chạm, đột nhiên một tiếng kêu đau đớn truyền đến, bóng người cầm đoản đao thân thể nhoáng lên một cái, một mảng lớn máu tươi từ trong cơ thể hắn rải ra. Hắn lảo đảo lui vài bước, chợt ngẩng đầu lên cả giận nói: “Da Ma Sát Nhất, mùi vị làm chó cho nhân tộc thế nào?”

Đây là một lão nhân âm nhu dáng người cao gầy, mặt trắng không râu, con mắt dựng thẳng ở mi tâm hắn mở ra, một vầng đen sì cấp tốc xoay tròn trong trong mắt hắn, một khí tức cường đại cắn nuốt tất cả không ngừng từ trong quầng màu đen này truyền ra.

Da Ma Sát Nhất cầm bảo kiếm đứng ở phía sau Cơ Hạo, vẻ mặt âm u nhìn lão nhân mặt trắng: “Ngươi, muốn chết sao? Da Ma Bang? Tuy nhiên, ngươi là một thành viên của tối cao trưởng lão viện...”

Da Ma Bang hơi biến sắc, hắn thẳng người lên, một bàn tay đặt trên vết thương ở ngực mình, một ngọn lửa màu đen lao ra, vết thương của hắn ở trong lửa cấp tốc mấp máy, nhanh chóng khép lại. Nhe răng trợn mắt nhìn Da Ma Sát Nhất, Da Ma Bang cả giận nói: “Da Ma Sát Nhất, ngươi chỉ là nô bộc của Da Ma gia tộc chúng ta, ngươi làm sao dám nói chuyện với ta như vậy?”

Da Ma Sát Nhất mỉm cười hướng Da Ma Bang hơi hạ thấp người hành một lễ: “Hiện tại, ta không phải nô bộc của Da Ma gia tộc nữa. Cho nên, thật ra ta luôn muốn thử tư vị ám sát thành viên tối cao trưởng lão viện, loại cảm giác thành tựu đó nhất định vô cùng say lòng người.”

Một đạo u quang màu đen từ trong một tòa Hạo Kiếp Chi Thành xa xa bay ra, trong chớp mắt đã tới trước mặt.

Da Ma La Gia ngồi ở trên ngai báu màu đen, trầm mặt hung tợn nhìn chằm chằm Cơ Hạo: “Trưởng lão, giúp ta giết chết phản đồ này, còn có nhân tộc chết tiệt này! Đáng chết, các ngươi làm sao dám xuất hiện ở trước mặt ta một lần nữa?”

Cơ Hạo nhìn Da Ma La Gia cười lạnh nói: “Làm sao? Thua cược, hiện tại thẹn quá hóa giận rồi sao?”

Phạm Hài ở một bên giả mù sa mưa kêu lên: “Da Ma La Gia, ta vừa mới nói với hắn quyết nghị của chúng ta, cho nên...”

Da Ma La Gia buồn bực thét chói tai: “Đủ rồi, Phạm Hài, chúng ta hội đàm với cao tầng nhân tộc, không có nửa điểm quan hệ với tiểu tử này! Giúp ta giết hắn, ta có thể cho ngươi một lần cơ hội mời ta cùng ăn bữa tối!”

Mắt Phạm Hài chợt mở lớn. Hắn chậm rãi giơ lên quyền trượng, bất đắc dĩ hướng Cơ Hạo thở dài một hơi: “Đây là nữ nhân... Cho nên, Nghiêu Hầu Cơ Hạo, hôm nay ta phải lưu ngươi lại.”

Một bóng người từ trong sương mù xám bên cạnh Phạm Hài chậm rãi đi ra, một khí tức tử vong làm tim người ta đập nhanh hóa thành mây xám cuồn cuộn, nhanh chóng vạn phần khuếch tán ra bốn phương tám hướng.