Vu Thần Kỷ

Chương 1420: Binh lâm Lương Chử




Đội ngũ đông nghìn nghịt dần dần đến gần cửa số chín tây nam Lương Chử thành.

Cách thật xa, Phong Hành thị lực tốt nhất đã thấy được phía sau cửa số chín cao lớn nguy nga, trên một ngọn núi nhỏ đá hoa cương đột ngột từ mặt đất mọc lên dựng sừng sững một tòa kiến trúc màu đen phong cách cổ xưa mà đoan trang, mặt ngoài trang trí cực kỳ lịch sự tao nhã tinh mỹ.

Dựa theo Phong Hành phán đoán, kiến trúc màu đen chiếm cứ ở trên đồi núi này độ rộng không rõ, chiều dài lại vượt qua hai mươi dặm, độ cao càng đạt tới con số to lớn trăm trượng. Nếu đây là tư viện lớn của người Ngu tộc mà nói, trong này có thể chứa được bao nhiêu điển tịch? Có thể cất chứa bao nhiêu tri thức?

Xuất thân Vu Điện, Phong Hành hiểu rất rõ sự đáng quý của tri thức. Hắn nhìn chằm chằm tòa kiến trúc màu đen này, khóe khóe miệng thiếu chút nữa chảy ra nước miếng.

Vũ Mục đã túm lấy một thanh niên Ngu tộc đi ở bên người hắn, đè thấp thanh âm hỏi hắn: “Đây là thư viện lớn của các ngươi? Bên ngoài nó đã lớn như vậy? Như vậy không gian bên trong nó thì sao? Có sử dụng cấm chế không gian không? Bên trong lớn bao nhiêu?”

Trong mắt thanh niên Ngu tộc hiện lên một mảng hào quang khinh thường, giống như người trong thành nhìn người dưới quê, hắn cực có cảm giác về sự ưu việt cười lạnh nói: “Sao có thể không có cấm chế không gian chứ? Không gian bên trong thư viện lớn này gấp bên ngoài chứng kiến hai mươi lần trở lên, bên trong chứa đựng rất nhiều điển tịch và văn kiện trân quý, ví dụ như nói...”

Giọng của thanh niên Ngu tộc chợt khựng lại, da mặt hơi có chút đỏ lên.

Vũ Mục chớp đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm hắn: “Ví dụ như nói cái gì?”

Thanh niên Ngu tộc lí nhí không hé răng, ở bên Phong Hành lặng lẽ thở dài một tiếng: “Ví dụ như nói, ngươi từ trước tới giờ chưa từng tiến vào?”

Thanh niên Ngu tộc rất xấu hổ cười khan. Hắn sờ cái mũi của mình, lẩm bẩm: “Chúng ta là quý tộc, chúng ta có giáo sư tư nhân của mình, gia tộc bọn ta cũng có thư viện nhà mình... Thư viện lớn loại này, ha ha, trừ những đồ cổ đối với các cô nương cũng hữu tâm vô lực, còn có lũ mọt sách Tu tộc, ai muốn tới gần nơi này?”

Dang hai tay, thanh niên Ngu tộc nói rất dứt khoát: “Ngươi xem vị trí thư viện lớn là biết, nó không đặt ở vị trí trung tâm Lương Chử, là vì nó không có tác dụng gì, hơn nữa còn chiếm diện tích lớn như vậy! Thành nội trung tâm Lương Chử, mỗi một thước đất đều ngưng tụ vô số tài phú, địa bàn lớn như vậy, có thể xây dựng bao nhiêu cửa hàng cùng câu lạc bộ?”

“Tri thức chính là tài phú, tri thức chính là lực lượng, đây là lời Tự Văn Mệnh a thúc từng nói!” Phong Hành và Vũ Mục đồng thời lẩm bẩm.

“Sai rồi, tri thức chính là tri thức, tài phú mới là tài phú, lực lượng chính là lực lượng!” Thanh niên Ngu tộc rất không tán đồng chép miệng một cái: “Dân bản xứ ngu xuẩn... ồ, ta không phải nói các ngươi, ta là nói, chủng tộc ở trạng thái văn minh nảy sinh, bọn họ mới sẽ điên cuồng theo đuổi tri thức mới. Đối với chúng ta loại tộc đàn đã phát triển cao độ này mà nói, tri thức, chỉ là như vậy.”

Say mê ngẩng đầu lên, thanh niên Ngu tộc mỉm cười nói: “Có thời gian đọc sách, còn không bằng làm quen thêm một ít các tiểu thư gia tộc quý tộc cấp cao. Nếu có thể được các nàng thích, ta có thể hưởng dụng thân thể cao quý mà xinh đẹp của các nàng. Nếu ta có thể lấy các nàng, toàn bộ gia tộc đều sẽ nhận được vô số lợi ích.”

Cảm khái một tiếng, thanh niên Ngu tộc dùng một loại giọng ‘ngựa già biết đường’, ‘lão mã phu’ hướng Phong Hành và Vũ Mục giáo huấn: “Biết ta vì sao phải gia nhập đội săn nô, vất vả qua lại ở nơi hoang dã, mạo hiểm sinh mệnh tập kích bộ lạc nhân tộc các ngươi không?”

Phong Hành và Vũ Mục đồng thời nhìn về phía thằng cha này.

“Bởi vì các tiểu thư cao cao tại thượng kia, các nàng thưởng thức nhất chính là dũng sĩ có tinh thần mạo hiểm!” Thanh niên Ngu tộc cảm khái nói: “Ta tham gia đội săn nô, như vậy ta đã có tư cách gia nhập phòng khách tư mật của các nàng; nếu ta tự mình tập kích một bộ lạc nhân tộc, ta có thể thân mật ngồi ở bên người các nàng, nắm bàn tay các nàng kể câu chuyện ta mạo hiểm; nếu ta có thể chặt... A, không, nếu trên người ta bị chiến sĩ nhân tộc chém bị thương...”

Thanh niên Ngu tộc nhấc lên vạt áo mình, lộ ra một vết đao cực nhạt trên ngực: “Xem, vết sẹo dũng sĩ, huy chương vinh quang, giấy thông hành đặc biệt khuê phòng các tiểu thư thiên kim, đặc biệt cho phép đi thông thân thể mềm mại của các nàng! Một vết sẹo như vậy, ít nhất có thể giúp ta tóm được hai mươi tiểu thư mềm mại, tôn quý mà mỹ lệ!”

Vũ Mục nheo mắt, như có chút đăm chiêu nhìn vết sẹo hướng đi có chút quỷ dị này.

“Đây là ngươi tự chém à?” Phong Hành đã rất không khách khí chỉ ra chỗ quỷ dị của vết sẹo này: “Cái này cũng có thể tính là vết đao? Chỉ cắt qua một chút da thế? Nhắm chừng cũng chưa chảy máu như thế nào, vì để lại dấu vết, ngươi còn từng dùng một loại dược tề có tính ăn mòn ngâm vết thương.”

Phong Hành khinh thường lắc lắc đầu, liếc xéo thanh niên Ngu tộc sắc mặt bắt đầu trắng bệch này: “Đụng phải các nữ nhân ngu ngốc, có lẽ còn có thể lừa bịp, nhưng đụng phải những mặt hàng khôn khéo, thanh danh của ngươi sẽ xong đời rồi!”

Sắc mặt thanh niên Ngu tộc xanh trắng bất định từng đợt, trầm mặc hồi lâu, hắn mang theo một tia nịnh nọt ghé đến trước mặt Phong Hành: “Phong Hành đại nhân, ngài xem, lần này chúng ta cũng tính là người một nhà rồi. Chúng ta giúp các ngươi lẻn vào Lương Chử, chúng ta đã là người một nhà. Ngài...”

Phong Hành tự hỏi một phen, dùng sức vỗ bả vai thanh niên Ngu tộc một cái: “Được rồi, ngươi cũng đã ân cần như vậy, giao cho ta đi, đến trong thành dàn xếp xong, ta tự tay chém ngươi một đao, cam đoan vết thương máu me nhầy nhụa rất dọa người, nhưng sẽ không tạo thành bất cứ hậu hoạn nào đối với ngươi.”

“Tin tưởng ta, nếu thực sự như ngươi nói, nữ nhân Ngu tộc các ngươi đều là loại ngu xuẩn đó mà nói, một vết đao mới mẻ máu chảy đầm đìa, ít nhất có thể giúp ngươi chinh phục một trăm tiểu nha đầu!” Phong Hành nhìn thằng cha này từ trên xuống dưới: “Nếu ngươi thích, ta còn có thể bắn mũi hai tên chỗ thịt dày trên thân ngươi, như vậy sẽ càng thêm chân thật, ngươi xung phong ở đằng trước tập kích bộ lạc nhân tộc, sao có thể không trúng tên chứ?”

Vũ Mục bừng bừng hứng thú nói: “Còn có ta, ta có thể sử dụng vu hỏa ở trên thân ngươi đốt ra mấy vết sẹo, thiêu hủy mấy khối cơ thịt không quan trọng, vết thương càng thêm hung ác... Dùng lời của Cơ Hạo để nói, thì càng có sức chấn động hơn, nhất định có thể trấn trụ mấy con bé đó!”

Mấy người ở nơi này bừng bừng hứn thú thảo luận đề tài không ra làm sao, chiến sĩ nhân tộc xung quanh bọn họ đã căng thẳng cơ bắp toàn thân, cảnh giác nhìn về bốn phía.

Bọn họ đã tới trước cửa số chín tây nam Lương Chử, bọn họ đã tới Lương Chử!

Cho tới bây giờ chỉ có đại quân dị tộc phát động từng đợt chiến tranh, không ngừng công kích nhân tộc, chưa từng có quân đội nhân tộc có thể tới gần Lương Chử! Trừ nô lệ nhân tộc, còn chưa từng có quân đội nhân tộc có quy mô từng tới gần Lương Chử.

Mà lần này, lấy thân phận nô lệ của đội săn nô, Cơ Hạo tổ chức quân đoàn ba mươi vạn người tinh nhuệ đến cực điểm này, cứ như vậy công khai đi tới Lương Chử, đi tới trước cửa thành Lương Chử.

“Không có ai thích thư viện lớn, nơi này là chỗ một đám lão bất tử, con mọt sách thích nán lại.” Thanh niên Ngu tộc liên miên cằn nhằn: “Chúng ta những người trẻ tuổi này, đều đem nơi này coi là cấm địa, nghe nói sau khi tới gần nơi này, ít nhất có ba tháng cứ đánh bạc là thua!”

Cho nên phụ cận cửa số chín tây nam phòng thủ lơi lỏng, giao một chút tiền qua đường nho nhỏ, đội săn nô đã mang theo đại đội ‘nô lệ’ đi vào Lương Chử.