Vu Thần Kỷ

Chương 1467: Thái dương hình người




“Đến đi, đến đi, đến đi!”

Cơ Hạo lớn tiếng gào rống, hỗn độn đạo đài phát ra vô lượng hào quang, các luồng thần thức như thực chất hung hăng chui vào Bàn Giả Thái Dương.

Bản ngã ý chí Bàn Giả Thái Dương bị Bàn Giả phong ấn chợt thức tỉnh, một dao động khủng bố nóng cháy không chịu nổi, mênh mông như biển từ sâu trong Bàn Giả Thái Dương dâng trào ra, như ức vạn ngọn núi lửa đồng thời bùng nổ, gào thét hướng thần hồn không gian của Cơ Hạo ập tới.

Cơ Hạo mơ hồ nhìn thấy, ở trung tâm Bàn Giả Thái Dương, một tiên thiên sinh linh hình dạng như cự long lưng mọc chín mươi chín đôi cánh lửa khổng lồ đang ngủ say. Linh hồn dao động khủng bố này chính là từ trong đầu tiên thiên sinh linh đó quay cuồng tràn ra, cường đại hơn linh hồn dao động của Cơ Hạo đâu chỉ mấy lần?

Bàn Giả thế giới, đây là một cái thủy thế giới thuần túy Bàn Giả mở ra.

Có lẽ là Bàn Giả không đủ lực lượng, nàng mở Bàn Giả thế giới, lại chưa thể đem năng lượng dị chủng của Bàn Giả thế giới xua tan sạch sẽ. Thủy linh lực của Bàn Giả thế giới chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng lực lượng Bàn Giả thế giới lại không thuần túy.

Cho nên liền có Bàn Giả Thái Dương, được một phần công đức tạo hóa lực khai thiên tích địa của Bàn Giả, bên trong Bàn Giả Thái Dương cũng thai nghén ra một tiên thiên sinh vật mạnh mẽ dị thường. Nếu tất cả đều dựa theo tạo hóa đại đạo trong minh minh diễn hóa, tiên thiên sinh linh khổng lồ vô cùng này đã sớm nên phá vỏ mà ra, trở thành ‘Đông Hoàng Thái Nhất’ của Bàn Giả thế giới.

Ngại là thủy linh chi lực của Bàn Giả thế giới quá hùng hậu, lực lượng Bàn Giả Thái Dương bị áp chế đến cực hạn, tiên thiên sinh vật Bàn Giả Thái Dương thai nghén này cũng bị áp chế vô số năm, thân thể nó còn chưa phát dục trưởng thành, đã lâm vào giấc ngủ gần như vĩnh hằng.

Nhưng hôm nay, Cơ Hạo muốn triệt để luyện hóa Bàn Giả Thái Dương, muốn mượn dùng lực lượng Bàn Giả Thái Dương thành tựu Vu Thần chi vị, hắn phải dùng ý thức của mình nắm giữ Bàn Giả Thái Dương, thay thế bản ngã Bàn Giả Thái Dương. Tiên thiên sinh linh ngủ say vô số năm này cảm nhận được ý bất thiện trong thần thức của Cơ Hạo, hắn chợt bừng tỉnh, xuất phát từ bản năng phát động phản kích.

Tinh thần dao động nóng cháy không chịu nổi gào thét hướng Cơ Hạo cắn nuốt đến, ánh sáng màu đỏ cuồn cuộn nháy mắt bao phủ thân thể Cơ Hạo, đây là lực lượng đến từ một vầng mặt trời —— tuy mặt trời của Bàn Giả thế giới vốn sinh ra đã kém cỏi, so với mặt trời của Bàn Cổ thế giới yếu hơn trăm ngàn lần, nhưng nó vẫn là một vầng mặt trời, chất chứa thái dương chi lực có thể xưng là vô cùng vô tận.

Xích Nhật chi lực trong cơ thể Cơ Hạo hầu như ở trong nháy mắt đã bị cắn nuốt hết, Xích Nhật chi lực dữ tợn hung ác màu đỏ rực hóa thành các luồng pháp tắc dao động kỳ dị, bị Bàn Giả Thái Dương cắn nuốt. Ánh sáng màu đỏ Bàn Giả Thái Dương tản mát ra lặng yên xảy ra biến hóa kỳ dị, trong ánh sáng màu đỏ lặng lẽ mang theo một tầng màu đỏ dữ tợn, nóng nảy.

Ánh sáng màu đỏ cuồn cuộn tràn ngập thần hồn hư không, các tiếng kêu dài kinh thiên động địa từ trong Bàn Giả Thái Dương không ngừng truyền đến, con cự thú khủng bố lưng mọc chín mươi chín đôi cánh lửa kia gian nan mở con mắt dày đặc rậm rạp trên cái đầu cực lớn, vô số tia sáng màu đỏ xé rách hư không, lập tức tập trung hỗn độn đạo đài ngồi xếp bằng chính giữa thần hồn hư không của Cơ Hạo.

‘Rống’ ~ một tiếng rít gào truyền đến, linh trong hồn dao động của tiên thiên cự vật này truyền tới sự kinh hỉ khôn cùng. Nó cảm nhận được đạo đài của Cơ Hạo thần diệu, cảm nhận được trong đạo đài của Cơ Hạo chất chứa vô số cơ hội tạo hóa. Tiên thiên cự vật này lớn tiếng gào thét, các tiếng rống chỉ có linh hồn mới có thể nghe được nói cho Cơ Hạo —— nó vạn phần bức thiết muốn nuốt đạo đài của Cơ Hạo.

Đạo đài giả, toàn bộ linh hồn của Cơ Hạo dung hợp đại đạo mà ngưng tụ thành phôi thai đại đạo, nếu bị con vật khổng lồ này cắn nuốt, Cơ Hạo sẽ thật sự hồn phi phách tán. Nghe tiếng gầm gừ của con thú khổng lồ, Cơ Hạo cười lên, đạo đài chậm rãi đứng dậy, đầu treo Bàn Cổ Chung, tay cầm Bàn Cổ Long Văn, lấy Thái Cực Càn Khôn Kính hộ thể, hắn nghênh đón dòng lũ rợp trời rợp đất lao đến hướng trung tâm Bàn Giả Thái Dương đi qua.

Bàn Giả Thái Dương nứt ra một khe hở, tránh ra một con đường lớn mặc cho hỗn độn đạo đài của Cơ Hạo đi vào.

Con thú khổng lồ thân dài ngàn vạn dặm, thân thể lớn tới mức không thể tưởng tượng gian nan ngẩng đầu lên, nó thở phì phò, gian nan mở cái mồm rộng. Chưa phát dục trưởng thành, nó thậm chí ngay cả linh trí hoàn chỉnh cũng chưa có, chỉ số thông minh của nó nhiều nhất tương đương với trẻ con ba tuổi, cảm nhận được đạo đài của Cơ Hạo tới gần, nó chỉ xuất phát từ bản năng muốn ‘ăn’ Cơ Hạo.

“Lão già, giúp ta một tay!” Cơ Hạo nghiêm nghị nhìn con thú khổng lồ này, không dám có chút sơ ý.

Hư ảnh cũng chậm rãi đứng dậy, ngón tay hắn khẽ móc, cái đỉnh năm màu hình tròn trong bụng Cơ Hạo phát ra tiếng gầm trầm thấp bay lên trời, bị hai tay hắn gắt gao ôm trước ngực: “Chuẩn bị xong rồi? Hừ, kẻ này so với Đông Hoàng Thái Nhất năm đó yếu hơn nhiều lắm.”

Cười to một tiếng, hư ảnh một tay cầm một chân của cái đỉnh năm màu hình tròn, dùng sức vung cái đỉnh tròn, đem nói coi là binh khí hung hăng hướng cự thú kia bổ xuống. Cơ Hạo ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy hư ảnh bổ ra một đòn năm chiêu hợp nhất.

Bề mặt cái đỉnh năm màu hình tròn biến ảo hình ảnh ánh sáng, trước mắt Cơ Hạo hoa lên, hắn nhìn thấy cái đỉnh tròn này tựa như không phải một cái đỉnh, khi ở trong tay hư ảnh, nó quả thực chính là một thanh đại phủ đủ để khai thiên tích địa, mang theo khí tức khủng bố phá diệt tất cả chém ở đỉnh đầu vật khổng lồ.

Rên một tiếng, từ đầu tới đuôi con vật khổng lồ bị chém thành hai mảnh, bản ngã linh trí của nó bị một đòn đánh nát, thân thể ầm ầm sụp đổ thành các khối lớn bổn nguyên hồn lực như thủy tinh màu đỏ, bị cái đỉnh năm màu hình tròn nuốt sạch.

Thân thể hư ảnh chợt ảm đạm, thân thể hầu như biến thành dạng trong suốt, hắn suy yếu lẩm bẩm: “Thằng nhãi này sau khi luyện hóa, một nửa thuộc về ta.”

Thở hổn hển ‘Vù vù’ một hơi lớn, hư ảnh suy yếu dị thường ngồi xếp bằng ở trong thần hồn không gian, trong con ngươi thần quang màu lam cấp tốc ảm đạm, cuối cùng chỉ còn lại có từng tia ánh lửa cực nhạt như ẩn như hiện.

Cơ Hạo nhìn hư ảnh, vội nói: “Cho ngươi hết cũng được, ngươi tạm tĩnh dưỡng, ta luyện hóa Bàn Giả Thái Dương!”

Đột nhiên rống to một tiếng, hỗn độn đạo đài của Cơ Hạo ‘Rắc’ một tiếng vỡ ra, một bóng người mơ hồ từ trong hỗn độn đạo đài bay ra, nháy mắt nhập vào trung tâm Bàn Giả Thái Dương.

Bàn Giả Thái Dương cấp tốc thu nhỏ lại, dần dần hóa thành một vầng sáng màu đỏ nhập vào ngực Cơ Hạo.

Nhiệt lực cuồn cuộn lưu chuyển toàn thân, thân thể Cơ Hạo thiêu đốt mãnh liệt, mỗi một sợi lông tóc đều đang phun ra vô số lửa, cả người hắn biến thành một quả cầu lửa đường kính mấy trượng lẳng lặng lơ lửng trong sơn động.

Ba ngày ba đêm sau, Cơ Hạo chậm rãi đi ra khỏi sơn động.

Ngoài động đang lúc có ánh mặt trời, Cơ Hạo vươn tay, ngón tay búng ra, trước mặt hắn liền có một tia ánh sáng mặt trời lặng lẽ hiện lên, như sợi dây đàn thực chất nhẹ nhàng nhảy lên. Hắn cười cười, đưa tay cầm một luồng ánh mặt trời này, hào quang chợt lóe, hắn không sử dụng Thiên Địa Kim Kiều, chỉ mượn dùng ánh sáng mặt trời có mặt khắp nơi, đột nhiên xuất hiện trên không trung cách mặt đất ngàn dặm.

Hít một hơi thật sâu, Cơ Hạo dang hai tay ngửa mặt lên trời thét dài.

Bầu trời chợt sáng lên, ở phía dưới Bàn Cổ Thái Dương hằng cổ bất diệt, một vầng mặt trời mới tinh ầm ầm xuất hiện. So với Bàn Cổ Thái Dương ánh vàng rực rỡ, ánh sáng của vầng mặt trời này có điều thua kém, hào quang màu đỏ lại vẫn mang theo nhiệt độ cao đáng sợ chiếu rọi khắp trời.

“Diệt!”

Cơ Hạo thét dài một tiếng, biến thành mặt trời chiếu rọi núi rừng phạm vi tám trăm vạn dặm, nơi đó, ba ức bảy ngàn tám trăm chín mươi ba vạn hai ngàn bốn trăm năm mươi hai (378.932.452) con sói hoang đồng thời bị một tia sáng màu đỏ nhỏ bé xuyên thủng thân thể.

‘Vù’ một tiếng, hơn ba trăm triệu con sói hoang đồng thời hóa thành một quả cầu lửa, trong chớp mắt thiêu đốt sạch sẽ, một hạt tro bụi cũng không lưu lại.

Mặt trời hình người, chiếu khắp bầu trời, nơi hào quang tới, vạn vật đều đốt.