Vu Thần Kỷ

Chương 151: Chinh thuế




Cơ Hạo tò mò nhìn những đại hán Mục Tinh nhất tộc này.

Vẻn vẹn mấy chục người, ở trong hư không vô biên vô hạn, chăn thả một đàn lớn sinh linh kỳ dị bộ dạng tuyệt đẹp như vậy. Khí tức thần dị trên người đám Mục Tinh nhất tộc này, làm Cơ mê say Hạo thật sâu. Nếu câu nệ ở Nam Hoang, nào có thể nhìn thấy kỳ cảnh như thế.

Đại hán Mục Tinh nhất tộc nhảy lên mai rùa, nhiệt tình ôm hành lễ lẫn nhau với Quy lão tam bọn thủ lĩnh thương đội.

Cự kình toàn thân bán trong suốt mở ra cái miệng rộng, mấy đại hán Mục Tinh nhất tộc đi vào trong miệng cự kình, một lát sau liền kéo ra vài cái túi miệng rộng dùng da thú trong suốt chế thành. Bọn họ rất hào sảng đem những cái túi này ném về phía trên mai rùa, trong cái túi không thắt chặt như thế nào rơi ra mấy chục khối khoáng thạch, đá quý lớn nhỏ không đồng nhất, lóng lánh hào quang kỳ dị.

Một đại hán Mục Tinh nhất tộc dùng sức vỗ vỗ ngực, sốt ruột không chờ được cười nói: “Mấy thứ này, đều là những năm qua huynh đệ chúng ta tự mình bắt được. Có thể đổi bao nhiêu rượu, thì đổi hết đi! A, chúng ta tự mình ủ rượu, thật sự là quá khó khăn.”

Đám người Quy lão tam cười đến mức mắt cũng nheo thành một đường, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất đem mấy cái túi miệng rộng này thu thập thỏa đáng, giấu vào chỗ sâu nhất kho hàng trong thành tầng thứ ba, sau đó từng vại rượu ngon không ngừng được hộ vệ thương đội đưa ra, được các đại hán Mục Tinh nhất tộc không ngừng nuốt nước miếng chuyển vào trong miệng rộng của cự kình.

Giao dịch kéo dài hai canh giờ, hơn vạn vại rượu mạnh được giao dịch, Quy lão tam còn tặng thêm các đại hán Mục Tinh nhất tộc này một lô quả dại tươi mới, hai bên lúc này mới lưu luyến chia tay.

Tự Văn Mệnh mang theo Man Man đứng ở trên tường thành, cười tủm tỉm nhìn cuộc giao dịch này.

Man Man trừng to mắt, cực kỳ tò mò nhìn các sinh linh thần kỳ cả cơ thể mượt mà, thân hình tuyệt đẹp đó. Nhìn thấy các đại hán Mục Tinh nhất tộc sắp rời khỏi, Man Man không khỏi thở dài một hơi: “A, những đại gia hỏa này thoạt nhìn đẹp như vậy, không biết ăn ngon không?”

Nuốt một ngụm nước bọt, Man Man nheo mắt hồi tưởng nói: “Ta từng ăn Hồng Hỏa Ngư chỉ có thể sinh trưởng ở miệng Hỏa Nhãn Ôn Tuyền, chúng nó có bảy màu sắc, bộ dạng đẹp, hương vị cũng ngon. Thứ gì càng đẹp, hẳn là càng ngon nhỉ?”

Các đại hán Mục Tinh nhất tộc đều quay đầu. Nhìn thấy Man Man, bọn họ đều cười lên. Một đại hán nhiệt tình hướng Man Man phất phất tay, lớn tiếng cười nói: “Tiểu nha đầu, những con tinh đồn (tinh: ngôi sao, đồn: lợn con, lợn sữa) này thịt cũng không dễ ăn đâu, khô cằn không có mùi vị gì. A, tiểu nha đầu thật đáng yêu, ta nhớ con gái của ta! Tặng ngươi một món quà nhỏ đi!”

Đưa tay móc móc ở trong túi da to bên hông, đại hán vung tay, một viên đá quý mê ly to bằng bàn tay mang theo một tia sáng màu, rơi ở trong tay Man Man. Một đám đại hán Mục Tinh nhất tộc cười lớn nhảy lên cự kình, hát lên ca dao cổ xưa ngân nga, thúc giục cự kình chậm rãi rời khỏi.

Vô số tinh đồn giống như cá heo phát ra tiếng kêu dài ‘Dục dục’, thân hình mượt mà tuyệt đẹp nhẹ nhàng nhảy lên, ở trong tinh trần dập dờn ra mảng lớn vầng sáng, ở dưới bọn đại hán ra roi rất nhanh rời khỏi. Bọn họ đi ra hơn ngàn dặm, tiếng ca khẳng khái du dương của các đại hán vẫn truyền về như cũ.

Cơ Hạo xuất thần lắng nghe ca dao của bọn họ. Tuy các đại hán vui vẻ ra mặt, cảm xúc thật tốt, nhưng ca dao của bọn họ miêu tả, lại là chuyện xưa một bộ tộc đánh mất nơi tổ tông truyền thừa sinh sản, bị ép lưu lạc chân trời.

“Mục Tinh nhất tộc, thật thú vị!” Cơ Hạo nhẹ nhàng vỗ vỗ móng vuốt Nha Công đứng ở trên vai.

Trên tường thành, Man Man cầm lấy khối đá quý mê ly đại khái hình cầu kia, cười hướng Tự Văn Mệnh nói: “Đại thúc, đây là cái gì?”

Tự Văn Mệnh nhìn nhìn viên đá quý, cười gật đầu nói: “Thứ tốt! Cất đi, đợi tới Bồ Phản, bảo a ba con tự mình ra tay, có thể giúp con rèn một món bảo bối thật tốt.”

Quy lão tam đến trước mặt Man Man, sau đó dùng sức vỗ vỗ khuôn mặt của mình, ngạc nhiên kêu lên: “A, bọn Mục Tinh nhất tộc khốn kiếp này, chúng ta và bọn hắn ít nhiều cũng có chút giao tình, cái mặt già này của ta, lại không hữu dụng bằng khuôn mặt của tiểu nha đầu này!”

‘Chậc chậc’ than thở vài tiếng, Quy lão tam cười nói: “Hay cho một khối Tinh Quang Tủy, hòa vào trong phi hành vu bảo, có thể khiến tốc độ vu bảo gia tăng gấp mười! Thứ tốt đó, tiểu nha đầu, ta dùng…”

Lắc đầu, Quy lão tam còn chưa nói xong đã xoay người rời đi: “Hắc, mua không nổi. Một khối Tinh Quang Tủy lớn như vậy, ngọc tệ cũng không mua được. Ta còn cần nuôi vợ con, mua không nổi đâu!”

Thủ hạ thương đội trên dưới tường thành đều cười to, tận tình công kích mặt già của Quy lão tam, làm sao có thể so sánh với khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc của Man Man. Các thành viên Quy Linh thương đội mỗi người cười rất sáng lạn, không ai nhìn thêm một cái đối với Tinh Quang Tủy trên tay Man Man.

Trái lại trong tán khách đi ra xem náo nhiệt, có tới mấy kẻ áo quần lố lăng hướng trên người Man Man nhìn thật kỹ.

Nhưng Tự Văn Mệnh xoay người, đôi mắt đột nhiên biến thành màu vàng đất, hung hăng hướng những kẻ đó trừng mắt nhìn một cái. Thân thể vài người nhoáng lên một cái, giống như bị ngọn núi lớn đập phải, lảo đảo lui vài bước, vẻ mặt mỗi người kinh hoảng xoay người nhanh chóng rời khỏi, không có ai dám dò xét Man Man nữa.

Cơ Hạo rõ ràng quan sát được tất cả điều này, hắn cười hướng Tự Văn Mệnh phất phất tay: “A thúc, uy vũ đấy!”

Tự Văn Mệnh cười ngây ngô ‘ha ha’ vài tiếng, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu nho nhỏ của Man Man hoàn toàn không biết gì cả.

Một cuộc giao dịch đủ khiến Quy Linh thương đội thu hoạch lợi nhuận cực lớn hoàn thành, cự quy tiếp tục sải bước hướng về phía trước chạy như điên. Cơ Hạo dứt khoát lười về tiểu lâu, cả ngày ngồi xổm trên cổ cự quy, tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây.

Trong hư không có vô số kỳ cảnh, chỉ cần những lục địa cùng ngọn núi loại nhỏ to nhỏ, thỉnh thoảng ở bên người cự quy bay qua đã rất đáng giá để ngắm. Nhất là trên một số lục địa nhỏ phạm vi mấy ngàn mấy trăm dặm, thế mà còn có một số bộ lạc nho nhỏ tụ cư!

Mỗi lần đụng tới những lục địa có bộ lạc nhỏ tụ cư, cự quy đều sẽ không ngại phiền ghé lên chào hỏi, dùng binh khí, lương thực, rượu ngon… của thương đội giao dịch các loại thổ đặc sản với những bộ lạc này. Quy lão tam dọc theo đường đi cười đến không khép được miệng, hiển nhiên tiền lời của hắn rất khá.

Như thế ở trong hư không đi hơn nửa tháng, cự quy đột nhiên dừng bước.

Chính phía trước vài hai bên, phân biệt có mấy điểm sáng xuất hiện, bọn nó theo đường thẳng, nhanh chóng hướng phía cự quy bay tới.

Quy lão tam đứng ở trên tháp canh, phẫn nộ thấp giọng mắng một câu: “Bọn ác quỷ tham lam đó, sao đến nơi nào cũng có thể gặp được bọn chúng chứ? Lại phải bị lột một tầng da rồi! Dọc theo đường đi, vốn mười thành lợi nhuận, trở về Trung Lục có thể còn lại ba thành đã không tệ rồi.”

Cơ Hạo đứng dậy, hướng những điểm sáng đó nhìn qua, điểm sáng phi hành cực nhanh, dần dần Cơ Hạo nhìn thấy, tổng cộng mười tám điểm sáng, đều là thuyền kim loại chiều dài ở khoảng ba dặm!

Những con thuyền kim loại này công nghệ tinh mỹ, thân thuyền mượt mà, thon dài, hai bên mép thuyền có mấy chục đôi cánh kim loại vươn ra, chính là những cái cánh kim loại này nhẹ nhàng vỗ, kéo những con thuyền đó giống như sao băng lao nhanh đi ở trong hư không.

Thuyền càng lúc càng gần, không bao lâu, bọn họ đã thành một hình bán nguyệt đem cự quy vây lại.

Trên một con thuyền kim loại màu đồng chính giữa xanh, một chiến sĩ trọng giáp Già tộc cao khoảng năm thước từ từ đi ra, quái thanh quái khí hét to một tiếng:

“Ồ, là Quy Linh thương đội à? Ta tính chút, các ngươi lần này đi Nam Hoang, nán lại tận bảy năm, thu hoạch không ít nhỉ? Quy củ, các ngươi đều hiểu!”

Dùng sức vỗ tay một cái, chiến sĩ Già tộc dương dương đắc ý cười lên: “Được rồi, mở ra phòng kho, chúng ta bắt đầu thu thuế!”