Vu Thần Kỷ

Chương 1514: Vũ Sư thần uy




Sự sợ hãi không tên lan tràn ở trong lòng Ngao Xuân, hắn bỗng mở cổ họng hét lên: “Rút! Rút về thiên đình! Kết trận nghênh địch!”

Long tôn giả cười cười, đỉnh đầu hắn lao ra một mảng kim quang, trong kim quang một pháp thể bốn mặt tám tay cầm khánh, chuông nhỏ, bảo tháp, bảo tràng… tám món bảo vật đứng ở trên bảo tòa Hồng Liên Nghiệp Hỏa ngưng tụ thành cất tiếng cười điên cuồng.

Mấy chục con nghiệt long bọn Ngao Xuân áp súc pháp thể, hóa thành hình thái đầu rồng thân người hướng về cổng thiên đình chạy như điên.

Pháp thể đỉnh đầu Long tôn giả giơ lên một cánh tay, cầm một cây chày hàng ma hung hăng nện xuống. Chỉ nghe một tiếng nổ, một con nghiệt long bên cạnh Ngao Xuân bị đập sừng rồng sụp đổ, óc văng khắp nơi, vảy rồng thật dày toàn thân tan tác, bị một đòn đánh cho tan xương nát thịt ngay tại chỗ.

“Chơi!” Khóe mắt Ngao Xuân giật giật, hắn nhìn nghiệt long bị Long tôn giả một đòn đánh chết, dùng sức lắc đầu một cái. May mắn, may mắn, không phải long hoàng huyết duệ chi gần, mà là tộc nhân họ hàng xa, Ngao Xuân cũng không đau lòng thế nào: “Chạy nhanh chút, chạy trối chết cũng không biết sao? Mau, mau, mau!”

Đang đốc xúc tộc nhân của mình chạy nhanh chút, phía sau, đỉnh đầu Hổ tôn giả một kim thân pháp thể ba đầu sáu tay hét lớn một tiếng, nhảy một cái đã tới bên người Ngao Xuân. Kim thân pháp thể cao trăm trượng vươn tay phải chộp lấy thân thể Ngao Xuân, ở trong tiếng kinh hô của vô số nghiệt long, ma phượng, Ngao Xuân bị một bàn tay Hổ tôn giả bóp thành thịt nát.

“Trời ạ!” Nghiệt long, ma phượng thấy một màn này đồng thời kinh hô. Ngao Xuân chính là chi gần của long hoàng, long thần huyết mạch thuần khiết nhất, thân thể hắn cứng như kim cương, thiên địa thánh binh tầm thường cũng đừng nghĩ làm xước được da của hắn.

Ở trên tay Hổ tôn giả, bất hoại long thân của Ngao Xuân lại như là một cục bùn nhão bị nhẹ nhàng bóp nát, thần thông pháp lực của đám Hổ tôn giả quả thực đã đến cảnh giới không thể tưởng tượng—— đám long tử phượng tôn kiêu căng ngạo mạn này, bọn họ cả đời này chưa từng thấy ai đáng sợ như vậy.

Khó có thể tưởng tượng, trong thiên địa Bàn Cổ thế giới sao có thể có đại năng đáng sợ như vậy?

Vừa mới bắt đầu, long hổ sư tượng bốn đại tôn giả và Diệu Ưu đạo nhân tuy cho bọn họ áp lực cũng rất mạnh, nhưng tuyệt đối không phải không thể ngăn cản như bây giờ, khí tức của bọn họ quả thực như thiên tai đè ở trong lòng toàn bộ mọi người, làm các long tử phượng tôn này hoàn toàn không nhấc lên nổi dũng khí đối kháng!

Bọn họ nói khế ước đỉnh trụ trời gì? Đó là khế ước gì? Đám long tử phượng tôn này hoàn toàn chưa từng nghe nói!

Phượng Ương hét lên khàn cả giọng: “Ngao Xuân, ngươi tên ngu xuẩn không chịu cố gắng này! Các huynh đệ, rút, rút, mau rút!”

Gần trăm tộc nhân long phượng mang theo mấy ngàn chiến sĩ tinh nhuệ xoay người rời đi. Đối mặt hung thần ác sát nháy mắt bóp chết Ngao Xuân, cho dù đám Kim Sí Đại Bằng cùng ma Khổng Tước khát máu thành tánh nhất cũng không dám chính diện nghênh địch, vẫn là mượn thiên đình đại trận đối kháng với những kẻ địch đáng sợ này đi.

“Giết sạch bọn chúng!” Trong con ngươi Diệu Ưu đạo nhân lóe ra thần quang bảy màu, khí tức hùng hồn mênh mông như biển từ trong cơ thể hắn khuếch tán ra. Tay trái hắn nâng lên trân châu bảo tháp, một đạo nguyên khí đưa vào trong bảo tháp, vô số bảo châu nhỏ bé tạo thành bảo tháp đồng thời phát ra các tia tinh quang, chỉ thấy vô số tinh quang như cối xay gió xoay tròn lao ra, mang theo tiếng xé gió chói tai rơi vào giữa quân đội hai tộc long phượng.

Tiếng kinh hô rú thảm không ngừng, mấy ngàn thuỷ tộc, phi cầm bị tinh quang cắt qua thân thể, thân thể bọn họ hàng năm được pháp lực tẩm bổ rèn chắc chắn dị thường bị cắt ra như đậu phụ, cả mảng lớn máu tươi hắt vào trên cổng thiên đình, vô số đầu người cùng mảnh thi thể lăn loạn bay loạn, từng cái hồn phách đầm đìa máu kêu thảm bị một luồng lực lượng vô hình trong trân châu bảo tháp hấp thụ, nháy mắt đã bị trân châu bảo tháp hút vào.

“Hai tộc long phượng, các ngươi thực cho rằng, các ngươi là chủ nhân của Bàn Cổ thế giới này?” Long tôn giả khinh thường cười to dữ tợn: “Các ngươi đám long tử phượng tôn này không biết, thời đại hồng hoang, long phượng hai tộc các ngươi tất nhiên cường thế, ở trong mắt chúng ta, chẳng qua là tài liệu luyện khí cực phẩm mà thôi!”

Một đám đạo nhân khí tức trên người trở nên đặc biệt đáng sợ cùng cất tiếng cười điên cuồng. Bọn họ dùng ánh mắt hung ác của mãnh thú nhìn về phía con mồi nhìn chằm chằm đám người Phượng Ương, mang theo vô số chiến sĩ nhân tộc, dị tộc sải bước hướng cửa chính thiên đình ép tới.

Long tử phượng tôn chuồn nhanh chạy vào cửa chính thiên đình, các chiến sĩ thiên đình ở lại ngoài cửa không kịp chạy trốn tất cả đều bị trân châu bảo tháp trong tay Diệu Ưu đạo nhân đánh chết, tất cả hồn phách đều bị trân châu bảo tháp hấp thu.

Long hổ sư tượng bốn đại tôn giả rất khó hiểu đối với hành vi thu thập hồn phách của Diệu Ưu đạo nhân, bọn họ là danh môn đại giáo đứng đắn, không phải bàng môn tả đạo tu luyện các loại pháp thuật tà ma, hồn phách vô dụng với bọn họ. Nhưng tòa trân châu bảo tháp này quả thật là pháp bảo bên người Hoa đạo nhân, cũng là một món tiên thiên linh bảo cực kỳ khá, bốn người tự nhiên sẽ không nhiều lời đối với hành vi của Diệu Ưu đạo nhân.

Quanh thân bốn kim thân pháp thể cao hơn trăm trượng quay cuồng vô số làn sóng pháp lực, khí thế hùng hổ lao tới trước cửa chính thiên đình.

Mấy con nghiệt long lớn tiếng hô khẩu hiệu, mang theo một đám thuỷ tộc cao to khỏe mạnh như là long kình biển sâu, ma bạch tuộc vực sâu dốc hết toàn lực muốn đóng lại cửa thiên đình. Hai cánh cửa còn chưa kịp khép lại, kim thân pháp thể của Tượng tôn giả đã cầm lên một cái chày kim cương thô to hung hăng đánh vào trên cửa.

Oành một tiếng, cửa chính thiên đình ầm ầm mở rộng, nghiệt long và thuỷ tộc dưới trướng đang đóng cửa đôi tay vỡ nát, hộc cả đống máu hất bay cao cao về phía sau.

Tiếng chuông cẢnh Báo ‘Keng keng’ vang tận mây xanh, từng cái cổng chào, từng tòa cung điện, các tòa lầu các cách cửa chính thiên đình gần nhất, còn có rất nhiều tháp cao, đài cao đồng thời phun ánh lửa bừa bãi, mơ hồ có thể thấy được trên không các kiến trúc đó đều có hư ảnh các hồng hoang tinh thần cực lớn chợt lóe.

Rống to ‘Hây’ một tiếng, đại quân long phượng hai tộc kết đàn kết đội sắp xếp đội ngũ chỉnh tề, đứng rậm rạp đầy hành lang phía sau cửa chính thiên đình. Vô số nghiệt long, ma phượng phát ra tiếng kêu tức giận, chỉ huy đại quân dưới trướng chồng chất trên mặt đất, ở bầu trời, ở các nơi bày trận.

Thế tiến lên của long hổ sư tượng bốn đại tôn giả cũng không khỏi bị kiềm hãm, số lượng quân đội trước mặt bọn họ quá kinh người, mật độ quá cao.

Nhất là mấy chục long vương, phượng tôn khí tức kinh người sắc mặt âm trầm chắn phía trước bọn họ. Long phượng hai tộc giàu có dị thường, trên người các long vương, phượng tôn này hoặc nhiều hoặc ít đều có khí tức dao động của tiên thiên linh vật, dù là long hổ sư tượng bốn đại tôn giả tự ỷ vào dũng lực, trong lúc nhất thời cũng không dám tùy tiện xông lên.

Diệu Ưu đạo nhân cầm trân châu tháp lớn tiếng quát: “Bốn vị sư huynh, còn chờ cái gì? Các vị sư huynh đệ, cùng lên! Để cho Cơ Hạo con chó nhỏ kia hiểu kết cục của đắc tội bản giáo!”

Bốn đại tôn giả cùng cất tiếng hò hét, kim thân pháp thể cao trăm trượng muốn lao về phía trước.

Vũ Mục mang theo nụ cười hàm hậu, cố gắng trừng lớn con mắt nhỏ, đột ngột xuất hiện ở trước đội ngũ đám đông nghiệt long, ma phượng.

Đối mặt kim thân pháp thể của bốn đại tôn giả điên cuồng lao tới, Vũ Mục vỗ bụng cười lên ‘Ha ha’: “Không được, không được. Cơ Hạo không có đây, chúng ta cần phải giúp hắn giữ gia sản. Ô, ta Vũ Sư này là làm gì nhỉ?”

Vũ Mục nheo mắt lại, nhẹ nhàng vung tay lên, nhất thời trên không thiên đình bắt đầu có mưa nhỏ tí tách.

Hạt mưa nhẹ nhàng rơi ở trên thân long phượng hai tộc thuộc về thiên đình, hạt mưa rất ôn hòa, chưa tạo thành bất cứ thương tổn nào đối với bọn họ.

Hạt mưa nhẹ nhàng rơi ở trên thân bốn đại tôn giả cùng chiến sĩ nhân tộc, dị tộc phía sau bọn họ, hạt mưa nhẹ nhàng như đao, vô thanh vô tức cắt rách giáp trụ của bọn họ, xuyên thủng thân thể bọn họ, đem thân thể cùng giáp trụ của bọn họ triệt để nghiền nát.

Trong một hơi thở ngắn ngủn, mưa nhỏ nhẹ nhàng của Vũ Mục đánh chết ít nhất mười vạn đại quân.