Vu Thần Kỷ

Chương 1625: Tư cách chi biện




Nếu là ở thời đại hồng hoang, thời điểm nhân tộc còn chưa tụ cư mà thành đại bộ lạc, một gã thần lại thiên đình địa vị ti tiện nhất hiện thân trước mặt người ta, cũng có thể khiến tổ tiên nhân tộc quỳ bái, quỳ rạp xuống đất không dám phát ra đôi câu vài lời.

Cho dù là thời đại Phục Hy thánh hoàng, nhân tộc từ bộ lạc nguyên thủy tụ cư ở hốc cây, hang núi, dần dần phát triển đến đại bộ lạc xây dựng thôn xóm, láng giềng mà ở, thiên đình thần chúng một khi hiện thân trước mặt người ta, cho dù Nhân Hoàng thậm chí thủ lĩnh các bộ vẫn rất cung kính đối với thiên đình chúng thần, không dám có điều gì làm trái.

Đợi đến thời Hiên Viên thánh hoàng, Hiên Viên thánh hoàng tính cách kiên cường, dũng mãnh, thực lực bản thân lại cường đại kinh người, thực lực nhân tộc tiến một bước dài, thiên đình lại dần dần điêu linh suy bại, cuối cùng thiên đình thế mà lại tôn Hiên Viên thánh hoàng làm Trung ương thiên đế, là Hiên Viên hoàng đế.

Sau đó uy vọng của thiên đình chư thần liền năm sau không bằng năm trước, thế hệ sau không bằng một thế trước, đợi tới thời kì Đế Nghiêu, Đế Thuấn, thiên đình chỉ còn lại có mèo lớn mèo nhỏ ba năm con, các hậu duệ thần linh dựa vào dựng cung điện lầu các cho nhân tộc mà kiếm cơm thịt rượu ngon, lòng kính sợ của nhân tộc đối với thiên đình không còn sót lại chút gì, thậm chí có con dân nhân tộc mới sinh, đã sớm quên đi thiên đình từng huy hoàng với cao cao tại thượng.

Cơ Hạ thống lĩnh đám đông thần tướng thần binh bày đại trận ở bầu trời, vô số Kim Ô đạo binh kêu ‘quạ quạ’ xoay tròn bay múa ở trời cao, mơ hồ bày ra Thuần Dương Tru Tuyệt Kiếm Trận, dày đặc sát ý bao phủ toàn bộ Bồ Phản.

Trên bầu trời càng có một thiên môn như ẩn như hiện, mơ hồ có thể thấy được phía sau thiên môn một tòa tháp cao đồ sộ cực kỳ hùng vĩ đứng sừng sững, trong tháp cao phát ra vô số tia sáng xuyên qua hư không, tựa như hòa hợp một thể với toàn bộ thiên địa, một uy áp khí tức đáng sợ nhằm vào đầu hạ xuống, ép toàn bộ con dân Bồ Phản đều không thở nổi.

Sau vô mấy năm, Thiên Địa Đại Trận thiên đình trấn áp tam giới một lần nữa xuất hiện trước mặt người ta, thiên địa uy áp khổng lồ như một ngọn núi lớn đè ở đỉnh đầu tất cả mọi người, nhiều con dân nhân tộc thực lực thấp kém thân thể khẽ run lên, thiếu chút nữa đã quỳ rạp xuống đất quỳ bái.

‘Keng’ một tiếng vang lớn, hư ảnh một cái chuông cổ thật lớn từ trên không Bồ Phản đột nhiên hiện lên, sóng âm cuồn cuộn hóa thành từng cơn sóng triều hai màu vàng tím xen lẫn sương mù ánh sáng hướng bốn phía khuếch tán ra, cứng rắn đem uy áp khổng lồ thiên đình đại quân Cơ Hạ thống lĩnh xây dựng ra triệt tiêu bảy tám phần.

Mấy trăm Đại Vu Vu Điện khí tức mạnh mẽ dị thường phóng lên cao, Ngũ Long Nghiêu, Chúc Long Quỹ, Phòng Phong Ác các trưởng lão Vu Điện quanh thân tản mát ra khí tức đáng sợ, phía sau sương mù quanh quẩn, mơ hồ có thể thấy được hư ảnh khổng lồ như ẩn như hiện ở trong sương mù. Các hư ảnh to lớn đó như lẫn làm một thể với thân thể đám người Ngũ Long Nghiêu, làm thân hình bọn họ nhìn qua cũng trở nên như các ngọn núi lớn nguy nga.

“Cơ Hạ, đây là trọng địa nhân tộc ta tế trời, thối lui!” Phía sau Chúc Long Quỹ một hư ảnh Chúc Long lớn vô cùng ẩn hiện, Chúc Long hai mắt ép sát mỗi một lần hít thở, đều tạo ra một cơn lốc chảy xiết ở bên người Chúc Long Quỹ. Cơn lốc gào thét xoay tròn, mơ hồ đem hư không cũng xé ra các vết rách màu đen nhỏ bé.

“Ta cũng là nhân tộc!” Cơ Hạ từ trên lưng tọa kỵ Kim Ô nhảy xuống, đạp một đám mây lửa từ trên cao cấp tốc hạ xuống, lóe lên vài cái đã tới trước mặt Chúc Long Quỹ. Cách nhau không đến ba trượng, ánh mắt Cơ Hạ lạnh lùng nhìn Chúc Long Quỹ con ngươi một mảng đục ngầu: “Ta, cũng là nhân tộc, chẳng qua, ta tạm nắm một ít quyền bính thiên đình mà thôi.”

“Ngươi đã chấp chưởng quyền bính thiên đình, thì không nên nhúng tay việc nhân tộc nữa.” Ngũ Long Nghiêu lớn tiếng quát: “Rút lui, nếu không, đại quân ngươi thống soái khí thế hùng hổ mà đến, là muốn đại chiến một trận với nhân tộc ta?”

“Thiên đình là thiên đình của thiên địa chúng sinh, ta thân là đứng đầu Chiến bộ thiên đình, nên giám sát thiên địa, tu chỉnh tam giới, phàm là có người có hành vi gây họa thiên hạ, ta tự nhiên toàn lực ngăn lại.” Cơ Hạ không chút hàm hồ nói: “Nhân tộc cũng là một thành viên của thiên địa chúng sinh, nên chịu thiên đình ta giám sát.”

“Thiên đình không quản được việc nhân tộc ta.” Phòng Phong Ác giọng the thé thét dài: “Đã bao nhiêu năm, thiên đình, không quản đến nhân tộc ta rồi!”

“Việc nhân tộc nếu không cần thiên đình nhúng tay, các ngươi tế trời làm gì?” Cơ Hạ cất tiếng cười to, hắn dang đôi tay, hướng vô số con dân nhân tộc ở bốn phương tám hướng lớn tiếng quát: “Nếu nhân tộc không cần thiên đình giám sát, các ngươi hiến tế thiên địa làm cái gì?”

Trong đầu vô số con dân nhân tộc một mảng hỗn loạn, lời Cơ Hạ nói tựa như rất có đạo lý.

Nếu dựa theo cách nói của mấy vị trưởng lão Vu Điện, việc nội bộ nhân tộc không cần thiên đình nhúng tay, như vậy nhân tộc hiến tế thiên địa làm cái gì?

Trong con ngươi Đế Thuấn lóe ra hàn quang, hắn ngẩng đầu lên cao giọng quát: “Cơ Hạ, nhân tộc ta hiến tế là trời cao đất dày, mà không phải thiên đình ngươi!”

Thân thể Cơ Hạ nhoáng lên một cái, một mảng ánh lửa quay cuồng, hắn trực tiếp thuấn di đến trước mặt Đế Thuấn, nhìn Đế Thuấn lớn tiếng quát: “Thiên đình ta đại biểu trời cao đất dày! Thiên đình ta chính là người chấp hành ý chí thiên địa này! Nhân tộc các ngươi đã vẫn muốn hiến tế thiên địa, như vậy chuyện của các ngươi, thiên đình ta nhất định phải nhúng tay!”

Không đợi Đế Thuấn mở miệng, Cơ Hạ xoay người, từ trong tay áo loáng cái lấy ra mấy chục phần quyển trục toàn thân khí tím quanh quẩn, tản mát ra uy áp cường đại: “Nếu nhân tộc các ngươi không cần thiên đình ta nhúng tay việc nội bộ, vì sao nhân tộc các ngươi có rất nhiều con dân khẩn cầu trời, muốn thiên đình ta ngăn cản Công Tôn Tự Tự đi lên ngai báu Nhân Hoàng? Hả? Nhìn xem những công văn thông báo với trời này, không phải là Cơ Hạ ta ngụy tạo!”

Trong thiên đình có thông linh bảo đỉnh câu thông thiên địa, phàm là sinh linh có trí tuệ của Bàn Cổ thế giới, chỉ cần cầu nguyện đối với thiên địa, chỉ cần niệm lực bọn họ cầu nguyện đủ cường đại, thì có thể ngưng tụ thành công văn thông báo với trời thực chất, trực tiếp đưa tới trước chỗ thiên đế.

Cơ Hạo vì cuồn cuộn không dứt đủ loại chuyện lông gà vỏ tỏi phiền toái, đã làm chưởng quầy phủi tay chuồn khỏi thiên đình.

Nay Cơ Hạ lấy ra những công văn này, lập tức chứng minh là có con dân nhân tộc không phục Công Tôn Tự Tự đi lên ngai báu Nhân Hoàng, lúc này mới hướng thiên địa cầu nguyện, yêu cầu thiên địa ngăn cản Công Tôn Tự Tự đi lên ngôi vị hoàng đế.

Trong đám người, đám người Hoa Tư Liệt, Liệt Sơn Kháng đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, bọn họ nhìn nhau một cái, khóe miệng mang theo nụ cười mỉm.

Bọn họ phái tâm phúc thần thuộc đi thiên đình, nhưng bọn họ cũng sợ nửa đường có người chặn lại, cho nên lại điều khiển tâm phúc hướng thiên địa cầu nguyện, trực tiếp đem tâm nguyện của bọn họ đưa đến trong thiên đình.

Cơ Hạ không phụ kỳ vọng, hắn quả nhiên đã kịp thời chạy tới.

Quyền uy thiên đình tất nhiên không lớn như trước đây, nhưng hiện nay thực lực thiên đình không thể khinh thường, hơn nữa Cơ Hạ dù sao chiếm danh phận đại nghĩa, lại có sự giúp đỡ to lớn của các cao tầng nhân tộc giao hảo với Tự Văn Mệnh, có lẽ vẫn không thể thay đổi chủ ý của Đế Thuấn, lại đủ để phá hư lần đại điển nhường ngôi này!

Đế Thuấn ngơ ngác nhìn công văn bốc lên khí tím trong tay Cơ Hạ, làm Nhân Hoàng, hắn đương nhiên biết đây là cái gì.

Trầm ngâm một lát, Đế Thuấn nhìn Cơ Hạ chậm rãi nói: “Cơ Hạ, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

Trong con ngươi Cơ Hạ hàn quang chợt lóe, hắn chỉ vào Công Tôn Tự Tự cười lạnh nói: “Hắn không xứng trở thành Nhân Hoàng!”

Đế Thuấn khẽ nhíu mày, hắn trầm giọng nói: “Kẻ ta tự mình chọn lựa, vì sao không thể trở thành Nhân Hoàng?”

Cơ Hạ khẽ đảo mắt, hắn quyết định không biết xấu hổ, hắn chỉ vào Công Tôn Tự Tự cười lạnh nói: “Hắn liên lụy vào mấy chục vụ án cưỡng hiếp giết người vứt xác, thiên đình đang muốn truy bắt hắn và nanh vuốt của hắn, người phẩm đức bại hoại như thế, tài gì đức gì trở thành Nhân Hoàng chứ?”

Lời của Cơ Hạ vừa ra khỏi miệng, cả nơi đây tĩnh mịch, không có ai nói được thành lời.