Vu Thần Kỷ

Chương 1635: Binh vây Nghiêu Sơn




Lúc Công Tôn Dương dẫn quân chinh phạt Cao Đào, Công Tôn Lang một vị thúc phụ khác của Công Tôn Úc cũng thống lĩnh đại quân, cuồn cuộn đi Nghiêu Sơn lĩnh.

Giống Công Tôn Dương, Công Tôn Lang cũng háo sắc mê rượu, là một vị điển hình nhất trong rất nhiều ‘gỗ mục’, ‘bùn nhão’ của đích hệ hậu duệ Công Tôn thị. Công Tôn Dương là hai tháng trước bởi vì tham ô khoản tiền của hiệu buôn, bị tước đoạt tất cả chức ti trong tộc, mà Công Tôn Lang thì sớm ở hai mươi năm trước, bởi vì câu thông tiểu thiếp của trưởng lão trong tộc, bị trưởng lão hội phạt nặng, suýt nữa bị xoá tên khỏi gia phả.

Không có bất cứ chức ti gì, không có bất cứ khoản thu nào, Công Tôn Lang ở Công Tôn thị lang thang hai mươi năm, mỗi ngày ân cần dạy bảo đối với Công Tôn Úc, dạy hắn như thế nào làm một ‘con sâu ăn thóc’, ‘phế vật’.

Ông trời không có mắt, một lần này Công Tôn Úc ù ù cạc cạc đi lên ngai báu Nhân Hoàng. Công Tôn Lang tình cảm thâm hậu với Công Tôn Úc, càng có chung sở thích lập tức được đề bạt trọng dụng. Hắn được Công Tôn Úc sắc phong làm thống lĩnh cấm quân Nhân Hoàng, thống lĩnh đại quân, chinh phạt Nghiêu Sơn.

Người trong thiên hạ đều biết, Nghiêu Hầu Cơ Hạo chính là thiên đế duy nhất trong thiên địa hiện nay, bởi vô lượng công đức mà được thiên địa tứ phong. Nghiêu Sơn lĩnh chính là nơi Nghiêu Hầu Cơ Hạo lập nghiệp, phái binh tấn công Nghiêu Sơn lĩnh, chính là tấn công Nghiêu Hầu Cơ Hạo, chính là công kích thiên đế, chính là tấn công thiên đình!

“Thiên đế thì sao?” Trên một tòa pháo đài bay của dị tộc, Công Tôn Lang nằm ở trong giường đệm da thú thật dày, vừa vuốt ve thiếu nữ trần truồng bên người, vừa trút từng ngụm từng ngụm rượu ngon.

Tửu - sắc - mê người, gò má Công Tôn Lang đỏ bừng nhìn Bì Thỉ Nu ngồi ở một bên, đắc ý cười nói: “Ta không đề cập tới thân phận thiên đế của hắn, phải không? Dù sao tấn công thiên đế, ta cũng cảm thấy có chút kinh hồn táng đảm, lời này nói ra quá dọa người một chút.”

Ợ no, ôm chầm thiếu nữ bên người dùng sức hôn, Công Tôn Lang lén lút hướng Bì Thỉ Nu nói: “Chúng ta không phải đi tấn công thiên đế, chúng ta là đi thảo phạt Nghiêu Hầu Cơ Hạo bất kính đối với Nhân Hoàng! Hắc, chúng ta chỉ là thảo phạt Nghiêu Hầu thôi, không phải là đi tấn công thiên đế.”

Dùng sức bóp bừa hai cái ở trên người thiếu nữ, Công Tôn Lang nheo mắt cười ‘Hì hì’ nói: “Nghiêu Hầu Cơ Hạo đại nghịch bất đạo, đại điển nhường ngôi của Nhân Hoàng, hắn cũng chưa xuất hiện, đây là không tôn trọng đối với Nhân Hoàng, bất kính đối với Nhân Hoàng, đây là bất trung đối với toàn bộ nhân tộc! Thần tử nhân tộc bất trung bất nghĩa, đại nghịch bất đạo như thế, nhất định phải dạy dỗ hắn hẳn hoi mới đúng!”

Ba con mắt Bì Thỉ Nu một mảng đen sì, ánh mắt hắn âm u nhìn Công Tôn Lang, khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh trào phúng.

“Ngu Hoặc thánh nhân vĩ đại nói đúng, dùng võ lực đi chinh phục một chủng tộc, đây là thủ đoạn hạ đẳng nhất. Chúng ta không cần chinh phục thân thể một chủng tộc, chúng ta chỉ cần chinh phục linh hồn bọn hắn, hủy diệt tinh thần bọn hắn, diệt nền văn minh của bọn hắn, vặn vẹo ý chí của bọn hắn... Khi chúng ta có thể đảo điên văn hóa và tinh thần truyền thừa của bọn hắn, chủng tộc này liền không còn có bất cứ sự uy hiếp nào nữa.”

“Công Tôn Úc, Công Tôn Dương, Công Tôn Lang, còn có Công Tôn thị đám trưởng lão bị ích lợi che lòng này, đám tộc trưởng cùng trưởng lão các đại thị tộc kia... Những người này càng nhiều càng tốt!” Bì Thỉ Nu cảm khái từ đáy lòng: “Chúng ta căn bản không cần tiêu phí quá nhiều sức lực, chúng ta căn bản không cần để chiến sĩ bản tộc đi chịu chết, chúng ta chỉ cần dùng một chút âm mưu thúc đẩy, nhân tộc sẽ không đáng lo nữa.”

Cười lạnh trào phúng nhanh chóng biến thành tươi cười sáng lạn, Bì Thỉ Nu cười cứng ngắc, hướng Công Tôn Lang khen tặng: “Ngài nói quá chính xác, chúng ta thảo phạt không phải thiên đế Cơ Hạo, chúng ta thảo phạt là Nghiêu Hầu Cơ Hạo không tôn trọng Nhân Hoàng. Ừm, ta nơi này có Tam Hoa Tửu dùng để trợ tình, ngài thêm một chút nữa?”

Bì Thỉ Nu lấy ra một cái bầu rượu toàn thân màu đỏ hồng, trang trí hoa văn ba loại hoa cỏ kỳ dị.

Công Tôn Lang cười gật gật đầu, vội vàng chộp lấy bầu rượu, sốt ruột không chờ nổi đem rượu dinh dính, mùi kiều diễm mà ái - muội trong bầu uống một hơi cạn sạch. Gương mặt hắn rất nhanh đã trở nên càng thêm hồng nhuận, trong mắt cũng mơ hồ lộ ra một tia khí tức màu đỏ hồng.

Một tay hắn đem mấy thiếu nữ bên người đè ngã xuống đất, xé rách quần áo của mình lao lên.

Bì Thỉ Nu không nhúc nhích ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn Công Tôn Lang động tác lộn xộn giống như mèo đực đêm xuân, lặng lẽ cảm khái: “Nếu lãnh tụ nhân tộc, đều là... cặn bã kiểu Công Tôn Lang, chúng ta căn bản không cần một đao một kiếm, chúng ta đã có thể san bằng toàn bộ Bàn Cổ thế giới.”

Ở trong tiếng thở dốc cùng thấp giọng rít gào của Công Tôn Lang, thảo phạt đại quân vốn nửa tháng có thể chạy tới Nghiêu Sơn lĩnh, cường hành đem lộ trình kéo dài tới một tháng. Khi quân đoàn khổng lồ chậm rãi chạy tới Nghiêu Sơn lĩnh, Nghiêu Sơn thành đã vườn không nhà trống, toàn bộ con dân lãnh địa đều đã vào ở trong Nghiêu Sơn thành, ruộng đất ngoài thành, một hạt lương thực cũng không lưu lại.

Thiên Địa Đại Trận của Nghiêu Sơn thành đã phát động, cấm chế vô hình bao phủ thiên địa.

Công Tôn Lang chưa phái ra bất cứ thám báo nào, càng chưa làm bất cứ sự trinh sát nào đối với địa lý địa thế xung quanh Nghiêu Sơn thành, thảo phạt đại quân cuồn cuộn cứ thế xông thẳng về phía tường thành Nghiêu Sơn thành, cách tường thành dựng sừng sững cao cao còn có xa một ngàn dặm, trong không khí đột nhiên có từng mảng lôi quang màu tím lóe ra, vô số lôi quang như sóng nước, rất yên lặng rơi ở trên thân đại quân tiên phong.

Bì Thỉ Nu thống lĩnh tinh nhuệ dị tộc tụt lại đằng sau cùng của đại quân, xung phong ở trước nhất là quân đội riêng Công Tôn thị và mười mấy đại thị tộc khác liên hợp điều động. Từng luồng lôi quang màu tím to bằng cánh tay vô thanh vô tức quấn quanh ở trên thân mấy vạn đại quân tiên phong, những lôi quang đó nhanh chóng đan xen lui tới giữa các chiến sĩ mặc giáp sắt, vô thanh vô tức ước chừng mười mấy vạn binh sĩ nhanh chóng bị lôi quang tạo thành tấm lưới lớn bao trùm.

Sau đó trong hư không một thần văn màu tím cực lớn lặng yên hiện lên, thần văn này đại biểu lôi đình bổn nguyên chi ý ầm ầm bùng nổ, trong thiên địa đột ngột vang lên một tiếng sét đinh tai nhức óc, mười tám vạn chiến sĩ tiên phong của thảo phạt đại quân ở trong lôi quang ầm ầm vỡ nát, giáp trụ, binh khí của bọn họ đồng thời bị lôi quang đáng sợ hòa tan thành nước thép.

Vô số nước thép màu đỏ rực hướng bốn phương tám hướng bắn tung tóe, đám đông sĩ tốt phía sau tiên phong quân bị nước thép hắt đầy người đều, nhiều chiến sĩ kêu đau khàn cả giọng liên tục lui về phía sau, nước thép nhiệt độ cao đốt bọn họ da tróc thịt bong, cánh tay, chân nhiều người đều bị nước thép nháy mắt hòa tan.

Công Tôn Lang đang ở trong pháo đài bay hưởng dụng thân thể thanh xuân của một thiếu nữ Ngu tộc đột nhiên nghe được một tiếng sét đáng sợ kia, thân thể hắn rùng mình, chợt ùn ùn tiết ra, trái tim kịch liệt nhảy lên, thiếu chút nữa đã phun ra máu.

“Làm sao vậy? Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Nghiêu Sơn thành bị chúng ta công phá rồi sao? Là chúng ta phá thành rồi sao?” Công Tôn Lang có thể xưng là phế vật rõ đầu rõ đuôi, trừ công lực thâm hậu ở trên người nữ nhân, ngoài ra bất cứ chuyện gì cũng mù tịt mờ mịt lớn tiếng rít gào truy hỏi.

Một cự thạch quái cao trăm trượng không phát ra tiếng động từ trong lòng đất trượt ra, hắn cầm một cột cờ cực lớn, đem cột cờ cắm thật mạnh trên mặt đất.

Hắn nhìn thảo phạt đại quân rối như canh hẹ, ồm ồm nói: “Nơi này là địa bàn của Nghiêu Sơn lĩnh, đại ca của chúng ta nói, ai dám vào một bước, tất cả đều phải chết! Hừ, Cơ Hạo huynh đệ không ở nhà, chúng ta giúp hắn trông coi gia nghiệp mới được!”

Lắc đầu một cái, cự thạch quái xoa xoa mông, sải bước hướng Nghiêu Sơn thành rút lui.