Vu Thần Kỷ

Chương 1712: Bảo tàng đầy đất




“Linh hồn, linh hồn mỹ vị mà bổ dưỡng!”

Trong tay Ngu Hoặc nâng bộ não Bàn Ngu, cười quái dị ‘khặc khặc’ nhìn linh hồn vô số môn đồ Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân bị đánh chết bay lả tả bị bộ não Bàn Ngu cắn nuốt. Vô luận là đại năng ngưng tụ thành đạo đài, hay là đạo nhân tu thành nguyên thần, hoặc là vừa mới bước vào con đường luyện khí sĩ, linh hồn bọn họ sau khi bị bộ não Bàn Ngu cắn nuốt, trong một nhịp thở đã bị mài mòn toàn bộ linh trí.

Đạo đài chất chứa đại đạo áo nghĩa cũng tốt, nguyên thần ngưng luyện mà cường đại cũng thế, sau khi linh trí bị mài mòn, trong bộ não Bàn Ngu ma quang màu đen lóe lên, nháy mắt đem bọn họ nghiền thành mảnh vụn, cuối cùng hóa thành linh hồn bổn nguyên tinh thuần nhất, cô đọng nhất, chứa đựng ở trong bộ não Bàn Ngu.

Ngu Hoặc cười đến mức mắt cũng nheo lại bằng một sợi chỉ, trong thời gian ngắn ngủn mấy cái chớp mắt, môn đồ Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân bị đánh chết đã vượt qua mười vạn, nhiều đạo nhân như vậy đạo đài, nguyên thần cùng linh hồn biến thành linh hồn bổn nguyên, hầu như vượt qua một phần mười linh hồn bổn nguyên của bản thân Ngu Hoặc.

Chỉ cần tiếp tục đánh chết đạo nhân số lượng gấp mười, sau khi đem đạo đài, nguyên thần cùng linh hồn của bọn họ cắn nuốt toàn bộ, linh hồn bổn nguyên lực của Ngu Hoặc có thể tăng cường gấp đôi. Trong năm tháng tương lai ngắn ngủi, thực lực của hắn chắc chắn tiến một bước dài!

“Ha ha, mặc dù có khế ước kia!” Ngu Hoặc vẻ mặt quỷ bí hướng các đồng bạn bên người nhìn một cái. Nhiều linh hồn bổn nguyên tuyệt vời tuyệt luân như vậy, thế mà lại phải bởi vì khế ước nọ, chia ra chín phần mười cho những kẻ này! Khế ước chết tiệt, chẳng qua... Ngu Hoặc nghĩ đến những việc Nguyên Thủy Ma Tôn từng nói, hắn không khỏi cất tiếng cười to lên.

“Ha ha ha, màu mỡ, quá màu mỡ rồi!” Thời điểm Ngu Hoặc đắc ý cười to, ba vị thánh nhân khác Ngu Khôi, Ngu Ly, Ngu Luyến cũng sốt ruột không chờ nổi lao vào thanh tịnh thế giới Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân mở.

Bọn họ lại chưa buông tay giết người, mà là sốt ruột không dằn nổi bắt đầu cướp bóc khắp nơi.

Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân bởi vì một số duyên cớ nào đó, đàn tràng của bọn họ bị ép phải mở nơi Tây Hoang cực hoang vắng. Tây Hoang, là đại lục hoang vu nhất, cằn cỗi nhất trong tứ hoang đại lục của Bàn Cổ thế giới, người thưa thớt, sản vật loãng, số lượng thiên địa kỳ trân càng thua xa tam hoang đại lục kia và Bàn Cổ Trung Lục.

Nhưng Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân kinh doanh ở Tây Hoang nhiều năm, lấy tính cách của họ, đã sớm đào ba thước đất Tây Hoang đại lục để vơ vét rồi. Trong cực lạc thanh tịnh thế giới, dãy núi cũng là bảo vật loại thủy tinh, lưu ly xây mà thành, mặt đất rừng bồ đề trải một tầng trân châu bảo ngọc thật dày, bên cạnh hồ nước càng dùng ngũ kim tinh anh, các loại thần tài đúc gạch trải đất...

Toàn bộ thanh tịnh thế giới châu quang bảo khí, thế mà không nhìn thấy được một chút bùn đất, cát đá bình thường nào, ngay cả bùn trong hồ hoa sen, cũng là Bát Bảo Công Đức Thần Nê chất chứa vô lượng tạo hóa lực, đây là tiên thiên linh vật sự thần diệu có thể so với Tức Nhưỡng, nếu bàn về giá trị thực dụng so với Tức Nhưỡng còn vượt qua gấp trăm lần.

Càng không cần nói nồi bát xoong chậu các loại bài trí trong các bảo tháp, cung điện, lầu các kia, mỗi một món đều là bảo bối đỉnh cấp; trong đại điện ngày thường Hoa đạo nhân, Mộc đạo nhân giảng kinh, tùy tiện một cái bồ đoàn trên mặt đất cũng là dùng tiên thiên thần thảo bện thành, có được đủ loại diệu dụng không thể tưởng tượng.

Những chiếc đèn trường minh treo ở trong cung điện lầu các, mỗi một ngọn đèn đều có tên tuổi ở trong hồng hoang, tùy tiện một ngọn đèn đặt ở bên ngoài cũng là kỳ trân dị bảo uy năng vô cùng.

Bất cứ một tòa phù đồ bảo tháp nào chuông treo dưới mái hiên màu vàng, màu bạc, màu đồng, màu sắt, cũng đều là chí bảo có nền tảng có lai lịch, tùy ý một cái chuông không bắt mắt nhất, cũng có các loại uy năng thần kỳ nói không nên lời.

Đặc biệt Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân là Hồng Mông linh căn đắc đạo, bọn họ trời sinh có lực hấp dẫn rất mạnh đối với tất cả giáp mộc, ất mộc linh căn. Bọn họ đi khắp thiên hạ, các loại kỳ hoa dị thảo, hoa mộc, linh dược linh thực, linh căn linh thảo quý hiếm ngửi được khí tức trên người bọn họ thường thường chủ động đến đầu nhập.

Cho nên trong thanh tịnh thế giới tùy ý có thể thấy được linh chi thần thảo mọc hơn vạn phiến lá, khắp nơi có thể thấy được nhân sâm oa nhi, chi nhân chi mã hóa thành hình người nhảy nhót khắp nơi, còn có hoàng tinh vạn năm rễ cây kéo dài mấy trăm dặm, thủ ô vạn năm bản thể to bằng một ngọn núi nhỏ, thậm chí các loại linh dược hiếm thấy có thể dựng người chết dậy, mọc thịt từ xương trắng, ở nơi này thế mà lại giống như cỏ dại tùy ý có thể thấy được.

Càng không cần nói trong thanh tịnh thế giới, trong các điện phủ quan trọng ở trên không linh mạch linh huyệt trung tâm, trong mỗi một tòa điện phủ đều có một kiện trấn điện chí bảo cung phụng. Các trấn điện chí bảo này ít nhất cũng là bảo bối cấp tiên thiên linh bảo, khí tức trấn điện chí bảo trong vô số tòa điện phủ thông qua địa mạch nối liền một thể, lúc này mới che chở thanh tịnh thế giới này củng cố như Thái Sơn, linh khí dư thừa vượt xa thế giới phàm tục.

Nơi này dù sao cũng là đàn tràng sơn môn Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân khai tông lập phái, Tây Hoang cằn cỗi nữa, hai vị thánh nhân rất thích ‘kết duyên’ quanh năm suốt tháng cướp đoạt không biết bao nhiêu năm tháng, thanh tịnh thế giới này quả nhiên là một miếng thịt béo to lớn màu mỡ mê người!

Đám người Ngu Khôi, Ngu Ly, Ngu Luyến đến từ Bàn Ngu thế giới, Bàn Ngu thế giới đã lâm vào bên bờ sụp đổ, chỉ là dựa vào vô số thế giới khác bị chinh phục không ngừng hướng Bàn Ngu thế giới truyền máu, vậy mới miễn cưỡng duy trì một tia sức sống của Bàn Ngu thế giới.

Nhưng các thế giới khác bị chinh phục cũng đã bị vắt cạn kiệt, không ép ra được quá nhiều nước béo nữa.

Cho dù bọn họ đường đường thánh nhân chi tôn, bọn họ thật sự cũng đã nghèo tới mức có chút tội nghiệp, trừ tiền vốn bảo mệnh áp đáy hòm, trên người bọn họ thực sự không có bao nhiêu nước béo.

Đột nhiên xâm nhập đàn tràng của Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân, nhìn thấy kỳ trân dị bảo rực rỡ muôn màu trong thanh tịnh thế giới này, cảm thụ được thiên địa linh khí nồng đậm, cuồn cuộn không dứt bám vào trên các kỳ trân đó, đám người Ngu Khôi đã điên cuồng.

Một đòn tùy tay đem một tòa đại điện ánh vàng rực rỡ phá hủy, cầm lên đại điện ** phụng một cái lưu ly bảo bình cao một trượng hai thước, Ngu Ly tùy tay từ trong bảo bình đổ ra một dòng Tam Quang Thần Thủy, hắn không khỏi ngửa mặt lên trời cười điên cuồng!

“Một cái lượng kiếp trước, trong cung điện kia của ta còn có một con suối, hàng năm có thể phun ra tám ngàn vạn cân Tam Quang Thần Thủy! Về sau con suối khô cạn, ta ngay cả tài liệu luyện chế Tam Quang Thần Đan ban cho bọn nhỏ cũng không gom đủ. Nơi này, bọn họ thế mà lại ở trong cái bình rách nát này, giấu cả thảy mười tám con suối Tam Quang Thần Thủy! Hơn nữa thao thao bất tuyệt, cuồn cuộn không dứt, đây quả thực là phí phạm của trời!”

Ngu Ly còn chưa dứt lời, Ngu Luyến đã xách lên một lão nhân râu bạc trắng khóc trời kêu đất muốn chui vào trong lòng đất chạy trốn, há mồm nhét vào bắt đầu nhai nuốt. Thân thể lão nhân râu bạc trắng bị nhai nát, máu tươi trong cơ thể chảy ra lại là màu xanh mờ mờ, tản mát ra mùi thơm say lòng người.

“Ít nhất là linh thảo một lượng kiếp biến thành, hay, ngay cả ta cũng có thể cảm nhận được pháp lực tăng trưởng một đoạn, nơi này... Nơi này... Có nhiều như vậy!”

Ngu Luyến tham lam nhìn dưới một ngọn núi lớn tỏa ra thần quang, mấy ngàn nam nữ già trẻ run rẩy trong một cái hang động sâu thẳm. Bọn họ đều không phải thân thể máu thịt, mà là các loại linh dược linh căn đủ năm tháng biến thành hình người.

Đối với đám người Ngu Luyến mà nói, đây đều là thuốc đại bổ, lấy tu vi bọn họ cũng có thể tăng tiến pháp lực, đạo hạnh của bọn họ thật lớn!

Đầy đất đều là bảo bối, đầy đất đều là kỳ trân dị bảo khiến đám người Ngu Hoặc không kịp nhìn, mười đại thánh nhân gào thét xâm nhập thanh tịnh thế giới, sốt ruột không chờ nổi bắt đầu buông tay cướp bóc.