Vu Thần Kỷ

Chương 1713: Thiên đình kiếm vực




Thiên đình, Mộc đạo nhân bị Cơ Hạo một kiếm xuyên thấu thân thể, lại bị hắn đánh một quyền lảo đảo không vững chạy vài bước về phía trước.

Mộc đạo nhân tức giận khóe miệng sụp xuống, vẻ mặt sầu khổ chậm rãi xoay người, không thèm để ý Ngao Bạch hướng về phía hắn lớn tiếng kêu gào, hai tay kết ấn dị thường thong thả hướng Cơ Hạo đẩy xuống.

Ở giữa đôi tay ấn quyết của hắn, mơ hồ có một luồng lực tịch diệt tối nghĩa tĩnh mịch và một luồng sinh cơ linh động bừng bừng ấp ủ, lực lượng khô héo tươi tốt hóa thành một cái luân hồi nối đuôi nhau không ngừng chuyển đổi, mang theo vô số ảo diệu bổ về phía Cơ Hạo.

Cơ Hạo nở nụ cười, hắn từng ở Bàn Hành thế giới nhìn lén được bộ mặt thật sự tịch diệt đại đạo của Mộc đạo nhân, đối với tịch diệt đại đạo hắn có chút lĩnh ngộ tâm đắc. Đối mặt một đòn thong thả vỗ xuống như thế, hắn giơ lên Bàn Cổ Kiếm, một kiếm thong thả tương tự đâm lên.

Một kiếm ra, thiên địa đều thành kiếm vực.

Thiên địa linh khí của toàn bộ thiên đình đang sôi trào, đang rống giận, đang rít gào, đang hưng phấn không thôi hoan hô nhảy nhót. Vô số tòa cung điện, vô số tòa lầu các, vô số hành lang thuỷ tạ, vô số bảo tháp tinh xá đều phát ra ánh sáng loá mắt, sau đó hào quang ùn ùn ngưng tụ thành các thanh kiếm sắc bén đội trời đạp đất.

Khí tức thiên đình trở nên sâm nghiêm mà băng lạnh, thiên địa linh khí cũng ngưng tụ thành các kiếm quang sắc bén dị thường, theo Bàn Cổ Kiếm trong tay Cơ Hạo chậm rãi đâm ra, vô số kiếm quang ùn ùn tập trung Mộc đạo nhân. Vô cùng vô tận kiếm ý chấn động trong hư không, trong nháy mắt này, trong toàn bộ thiên đình không có đường sống cho đại đạo pháp tắc khác tồn tại nữa, vạn vật thành kiếm, vạn vật hóa kiếm, không phải kiếm thì đều là kẻ địch của thiên đình.

Ngao Bạch sắc mặt xanh mét vội lui về phía sau: “Vũ Dư kiếm đạo... Vẫn là bá đạo, không giảng đạo lý như vậy!”

Thanh Tường hừ lạnh một tiếng, nàng cũng vội lui về phía sau, cùng lúc lui bước, nàng càng tức giận đem trường kiếm trong tay mình ném mạnh xuống đất. Vô luận là bản thân trường kiếm, hay là trình độ kiếm đạo Thanh Tường đều không thể so sánh với Cơ Hạo. Thanh Tường kiêu ngạo quyết định, về sau nàng tuyệt đối sẽ không chạm vào bất cứ binh khí nào loại kiếm nữa.

Hoa đạo nhân kinh hãi xoay người lại, mười ngón tay của hắn giống như đóa hoa nở rộ nhẹ nhàng run rẩy. Hắn thấp giọng ngâm xướng chú ngữ, từng luồng sáng rực rỡ sôi sục ở bên người hắn, nhưng hắn chưa thể phóng ra một đạo pháp thuật nào.

Bởi vì kiếm đạo của Cơ Hạo, bởi vì thân phận thiên đế của Cơ Hạo, toàn bộ thiên đình hóa thành kiếm vực, trừ kiếm, không có lực lượng khác có thể tồn tại. Hoa đạo nhân tất nhiên là thánh nhân chi tôn, có được lực lượng xoay chuyển càn khôn, lật lại thiên đạo, ở thiên đình lúc này, hắn thế mà lại bị Cơ Hạo áp chế không thể thi triển bất cứ thuật pháp nào.

Tiếng ‘Leng keng’ đinh tai nhức óc, giữa không trung vô số kiếm quang đều đang kịch liệt run rẩy, đều đang điên cuồng kêu gào, đều đang điên cuồng hướng tất cả sinh linh trong thiên đình biểu thị công khai ‘kiếm’ bén nhọn, ‘kiếm’ sắc bén.

Vang vài tiếng ‘Xẹt xẹt’, thân thể Mộc đạo nhân bị kiếm quang vô hình cắt ra, mấy chục vết thương nhỏ bé sâu tới tận xương tự dưng xuất hiện ở trên người hắn. Trên người Mộc đạo nhân có lưu ly bảo quang màu xanh chợt lóe, vết thương nháy mắt khép lại, nhưng trong giây lát, trên người hắn càng có thêm số vết kiếm nhiều gấp cả chục lần.

Cơ Hạo đã vung ra một kiếm mạnh nhất từ khi hắn bái Vũ Dư đạo nhân làm thầy tới nay, trong một kiếm đây, hắn dung nhập tất cả cảm ngộ của hắn đối với Vũ Dư kiếm đạo, càng đem lĩnh ngộ của hắn đối với các loại đại đạo khác nhau trong thiên địa cũng dung nhập vào.

Càng quan trọng hơn là, hắn dung nhập năm chiêu Khai Thiên, Ích Địa, Vạn Vật Sinh, Vạn Vật Diệt, Vạn Vật Luân Hồi hư ảnh truyền thụ, bởi vì một đòn năm chiêu hợp nhất này, lực lượng Bàn Cổ Phủ dung hợp hoàn mỹ với Bàn Cổ Kiếm cũng được hắn kích thích ra một chút.

Vô số kiếm quang ùn ùn hội tụ vào Bàn Cổ Kiếm, trên thân Bàn Cổ Kiếm đen sì không chút bắt mắt mơ hồ có hư ảnh vô số cung điện lầu các, tiên cung thần điện hiện lên. Giống như toàn bộ thiên đình đều ký thác ở trên thân Bàn Cổ Kiếm, khiến Cơ Hạo vung Bàn Cổ Kiếm ra một đòn uy lực vô biên này.

Khuôn mặt vạn năm sầu khổ của Mộc đạo nhân rốt cuộc kịch liệt run rẩy lên, hắn vì một kiếm này của Cơ Hạo mà chấn động không thôi.

Một kiếm này, mơ hồ đã có vài phần kiếm đạo chân ý của Vũ Dư đạo nhân ở trong. Vũ Dư đạo nhân vô số môn hạ môn đồ, ở trên kiếm đạo cũng có mấy vị truyền nhân cực tốt. Nhưng Mộc đạo nhân rõ ràng, trước mắt lĩnh ngộ của Cơ Hạo đối với Vũ Dư kiếm đạo xa xa vượt qua các đồng môn sư huynh đó, Cơ Hạo có thể xưng là truyền nhân duy nhất của Vũ Dư kiếm đạo!

A Bảo, Quy Linh bọn họ tất nhiên cường đại, đạo hạnh tất nhiên so với Cơ Hạo còn cao thâm hơn rất nhiều, nhưng trình độ của bọn họ ở trên kiếm đạo thua xa Cơ Hạo!

“Vũ Dư đạo hữu may mắn cỡ nào chứ!” Hai tay Mộc đạo nhân chậm rãi đẩy về phía trước, hắn thản nhiên nói: “Cơ Hạo, hôm nay bần đạo không tránh khỏi phải làm việc nghịch thiên, hôm nay ngươi vị thiên đế này vẫn là ngoan ngoãn ngã xuống đi!”

Trong lòng bàn tay Mộc đạo nhân mơ hồ có một thế giới hiện lên, trong thế giới nho nhỏ mơ hồ có hai cái cây bồ đề, một khô héo một tươi tốt, sinh tử luân phiên, một luồng lực tịch diệt nồng đậm từ trong thế giới nho nhỏ này phun trào ra, hóa thành một vòng xoáy đáng sợ muốn đem Cơ Hạo tính cả kiếm ý đầy trời nuốt chửng.

Trong mắt Cơ Hạo lóe ra hàn quang, hắn mở ra mi tâm đ*o mâu, thần quang lạnh lẽo, hắn đột nhiên cười lên.

“Mộc đạo nhân, ta nhìn thấy ngươi rồi!” Cơ Hạo nói một câu khiến Ngao Bạch, Thanh Tường và Chúc Dung thị cảm thấy không hiểu, lại khiến Đông công, Tây mỗ hoảng sợ thất sắc: “Ta đã nhìn thấu một chiêu này của ngươi... Ngươi không ở nơi này, cho nên, ta chém ngươi!”

Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân đồng loạt biến sắc, trong mắt bọn họ chợt phun ra thần quang mãnh liệt gắt gao tập trung Cơ Hạo.

Cơ Hạo bổ mạnh kiếm xuống, Bàn Cổ Kiếm đâm vào thế giới nho nhỏ lòng bàn tay Mộc đạo nhân, như năm đó Bàn Cổ thánh nhân khai thiên tích địa, thế giới nho nhỏ bị một kiếm bổ vỡ, hư ảnh hai cây bồ đề một khô héo một tươi tốt ầm ầm vỡ nát. Tịch diệt đạo vận ngưng tụ ở lòng bàn tay Mộc đạo nhân bị Cơ Hạo đánh một đòn nát bét, Bàn Cổ Kiếm xuyên thấu đôi bàn tay tràn đầy thanh quang của Mộc đạo nhân, cắm thật sâu vào ngực hắn.

Từng tia, từng điểm, mũi kiếm thong thả xuyên thấu thân thể Mộc đạo nhân, mơ hồ có tiếng ma sát ‘Xẹt xẹt’ truyền đến.

Cường độ thân thể Mộc đạo nhân ra ngoài Cơ Hạo dự liệu, lấy sự sắc bén của Bàn Cổ Kiếm, lấy thực lực Cơ Hạo hiện nay, hắn lại còn cần vận dụng toàn lực, mới có thể miễn cưỡng xuyên thấu thân thể toàn thân thanh quang rạng rỡ như lưu ly màu xanh của lão.

Mộc đạo nhân vẻ mặt u ám nhìn Cơ Hạo: “Lấy đạo hạnh pháp lực của ngươi, có thể nào nhìn thấy ta?”

Cơ Hạo vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Mộc đạo nhân, hắn vừa nghiến răng nghiến lợi đẩy trường kiếm đâm xuyên về phía trước, vừa lạnh giọng cười nói: “Tiền bối rất mạnh, nhưng Oa Linh cũng rất mạnh. So sánh với Oa Linh, ta nhìn không thấu giới hạn lực lượng của Oa Linh ở đâu, nhưng lần này nhìn thấy tiền bối, lại có thể nhìn thấu lực lượng ngài tất nhiên so với ta còn mạnh hơn một ít, nhưng cũng chỉ chênh lệch khoảng mười lần.”

“Mượn dùng lực lượng thiên đình, chênh lệch lực lượng vẻn vẹn mười lần, ta có lòng tin chém ngươi.”

“Cho nên, ngươi không phải Mộc đạo nhân. Ngươi chỉ là... Một tán cây mà thôi!” Cơ Hạo thản nhiên nói: “Cho nên, chém, cũng chém rồi.”

“Được, ta nhất định sẽ tới tìm ngươi!” Mộc đạo nhân thâm trầm nhìn Cơ Hạo, lạnh lùng nói.

“Có gan thì tìm sư tôn ta đi, ngươi thực không biết xấu hổ dùng bản tôn khi nhục ta hậu sinh vãn bối này?” Cơ Hạo cười rất sáng lạn.

Đang muốn trêu chọc Mộc đạo nhân thêm vài câu, đột nhiên Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân đồng thời thất khiếu đổ máu, hai người đồng loạt hoảng sợ nhìn về phía tây rống lớn một tiếng.