Vu Thần Kỷ

Chương 1730: Dị tộc nội ưu




Sâu trong thiên đình, trong Đông Hoàng cung.

Làm chỗ ở của Đông Hoàng Thái Nhất thượng cổ thiên đình, toàn thân Đông Hoàng cung dùng thần tinh màu vàng chế thành, phong cách cổ xưa hùng hồn, cao lớn nguy nga, một dòng lũ ánh mặt trời màu vàng như thác nước từ trên trời giáng xuống, đem toàn bộ Đông Hoàng cung khổng lồ bao phủ ở trong, trải qua vô số lần phản xạ, chiết xạ của thần tinh, toàn bộ Đông Hoàng cung tràn đầy hào quang mãnh liệt, mỗi một tấc hư không đều bị ánh mặt trời cực kỳ mãnh liệt thống trị.

Ngồi ở trên ngai báu hình dạng cây dâu khổng lồ của Đông Hoàng cung, Cơ Hạo và Nha Công đứng hầu ở một bên, còn có hai con hỏa long quấn ở trên chân hắn, cùng với một đám trưởng lão, đại tướng Kim Ô bộ đều rất vui vẻ hưởng thụ ánh mặt trời mãnh liệt vờn quanh.

Sứ giả đầu chim ưng thân người toàn thân đen sì, mặc giáp trụ màu vàng, trên giáp trụ tạo hình kỳ dị dùng tinh thạch màu xanh lục khảm ra phù văn quỷ dị tựa như rất yêu thích đối với ánh mặt trời. Hắn say mê hít sâu một hơi, kính cẩn quỳ rạp xuống đất, hai tay ấn ở trên đất, kết thành ấn quyết kỳ dị, hướng Cơ Hạo làm đại lễ quỳ mọp xuống đất.

“Thái Dương Chi Chủ chí cao, A Tô khiêm tốn phụng ý chí người thống trị thái dương và hoang mạc, người thủ hộ bão cát bụi cùng đói khát, người che chở đạo phỉ cùng bầy sói hoang dã, người khống chế tử vong cùng bóng ma, chúa tể xác ướp và bọ cạp, rắn độc, Ngu Mông thần vương chí cao vô thượng, hướng ngài truyền đạt thiện ý của Ngu Mông thần vương.”

Sau khi huyên thuyên nói ra một chuỗi dài danh hiệu, trên một cái vòng tay ở tay trái A Tô tạo hình như rắn độc quấn quanh, trong sự tinh xảo đẹp đẽ lộ ra vài phần khí tức quỷ bí phun ra từng miếng vàng tinh xảo, một đạo không gian dao động cường đại phát tán ra, A Tô lấy ra một món lại một món bảo vật tinh mỹ, tản mát ra khí tức pháp lực cường đại, thật cẩn thận bày ở trước mặt.

Tổng cộng là mười hai món bảo vật kim bích huy hoàng, tràn ngập phong vận dị tộc, trong đó mười món là tồn tại cấp tiên thiên linh bảo, hai kiện là bảo vật cấp tiên thiên chí bảo. Tuy ở trong linh bảo cùng chí bảo xem như mặt hàng tương đối yếu, nhưng làm món quà lần đầu kết bạn, đây quả thật là một phần lễ cực kỳ trọng.

Nhất là hai kiện tiên thiên chí bảo kia, một món trong đó là một cái quan tài hoàng kim tạo hình biến hoá kỳ lạ, mặt ngoài trang trí vô số bọ cạp màu vàng, bên trong mơ hồ có tiếng kêu bén nhọn truyền đến, Cơ Hạo cảm nhận được bên trong ẩn giấu vô số sinh linh kỳ dị hung ác tàn bạo!

Không có gì bất ngờ xảy ra, đây là một món kỳ môn chí bảo loại ‘mẫu sào (tổ)’, bên trong thai nghén vô số bọ cạp độc tà độc dị thường. Cơ Hạo mở ra mi tâm đ*o mâu, sâu trong con ngươi chín vầng mặt trời lóe lên, hắn cảm nhận được chiến lực của lũ bọ cạp độc này, trong đó 99% bọ cạp độc chiến lực có thể so với Vu Vương, thể tích dài đến mấy trượng; mà bọ cạp độc còn sót lại chiến lực đều có thể so với Vu Đế, thân thể dài khoảng trăm trượng.

Một món tiên thiên chí bảo khác thì là một thanh loan đao màu vàng, trên mặt đao trơn bóng mơ hồ có vô số cát bụi gào thét xoay tròn mà qua. Chỉ nhìn loan đao một lần, Cơ Hạo đã có một loại cảm giác cổ quái vô số đao khí nhỏ vụn gào thét mà đến, muốn đem thân thể cùng linh hồn hắn đều xé thành phấn.

Thanh loan đao này như đang chấn động không ngừng mọi lúc, Cơ Hạo chỉ nhìn thoáng qua là biết, thanh loan đao này lúc nào cũng có thể hóa thân ức vạn, hóa thành bão cát bụi dị thường đáng sợ thổi quét ức vạn dặm, nháy mắt gạt bỏ tất cả sinh linh trong ức vạn dặm.

Nếu ở địa khu sa mạc, hoang mạc, uy năng của thanh loan đao này sẽ đạt tới lớn nhất.

“Bảo bối rất thú vị... Ngu Mông thần vương? Hắn vì sao phải đem những bảo vật này tặng cho ta?” Cơ Hạo như có hứng thú nhìn A Tô, cười hỏi gã. Ra tay một lần đã là mười món linh bảo, hai kiện chí bảo, món quà này thật sự không nhẹ.

“Ta mang đến thiện ý của chủ nhân chí cao vô thượng, Ngu Mông thần vương tôn quý, hy vọng có thể trở thành bằng hữu của ngài, mà không phải kẻ địch.” A Tô ngẩng đầu lên, kính cẩn nói: “Cái này không chỉ có là ý tứ của chủ nhân, càng là tâm nguyện chung của đám minh hữu của chủ nhân.”

Cơ Hạo nhướng mày, hắn và mấy vị trưởng lão Kim Ô bộ bên cạnh trao đổi ánh mắt một phen, hắn cười lên: “Nhưng, chúng ta hiện tại là kẻ địch đó. Các ngươi điều binh khiển tướng... Ô, ngươi cũng là vừa mới từ thế giới nào đó triệu tập đến à?”

A Tô nghiêm túc gật gật đầu, hắn trầm giọng nói: “A Tô là thần sứ thành tín nhất của chủ nhân chí cao, chủ nhân chí cao là chúa tể thế giới chúng ta, hắn chúa tể tất cả lực lượng cường đại nhất trong thiên địa, hắn là người nắm giữ tất cả sự tà ác... Hắn muốn chúng ta các tín đồ thành kính này tạo thành quân đội, chúng ta sẽ tạo thành quân đội đi tới nơi này.”

Trong mắt hiện lên một mảng thần quang kinh diễm, A Tô than thở: “Bàn Cổ thế giới, ta lần đầu tiên nghe nói cái tên thế giới này. Nhưng phải thừa nhận, thế giới này quá mỹ diệu... Chỗ các ngươi, vậy mà tùy ý có thể thấy được nước suối trong suốt, trừ nước suối, các ngươi lại còn có sông lớn, có hồ nước, thậm chí có biển!”

Thân thể không chịu khống chế rùng mình một cái, ngữ khí của A Tô cũng phấn khởi hẳn lên: “Hơn nữa, còn có nhiều thực vật màu xanh lục như vậy! Không thể tưởng tượng, ở thế giới chúng ta, trong các quốc gia bình dân, cho dù là vương tôn quý nhất, trong cung điện của bọn họ nhiều nhất có một vạn cái cây! Chỉ có trong cung điện của Ngu Mông thần vương, mới có cả thảy một trăm triệu cái cây to, mà chỗ các ngươi, lại khắp nơi đều có hoa cỏ cây cối!”

Lắc lắc đầu, A Tô tiếp tục than thở: “Núi rừng một bình dân các ngươi nơi này có được, so với cây cối vương tôn quý nhất quốc gia bình dân thế giới chúng ta có được còn nhiều hơn. Bàn Cổ thế giới thật là, quá giàu có, quá không thể tưởng tượng.”

Cơ Hạo ho khan một tiếng, nghe lời A Tô nói, Cơ Hạo sao lại cảm thấy, đây là một đám cường đạo đang bình đầu luận chân đối với gia sản trong nhà mình nhỉ? Đây cũng không phải việc gì tốt, bị một đám sài lang tham lam, chưa tiếp xúc với đời nhớ mãi không quên, đây không phải chuyện tốt đẹp gì cả.

“Bình thường thôi, bình thường thôi, Bàn Cổ thế giới chúng ta cũng không tính là quá giàu có, chỉ là bình thường mà thôi.” Cơ Hạo cười nói: “Ngu Mông thần vương của các ngươi, bảo ngươi mang đến thiện ý, rốt cuộc có ý tứ gì?”

A Tô nhìn trái nhìn phải, hắn trầm ngâm một lát, rất cẩn thận nói: “Đối với ngài cường đại như thế, bất cứ sự giấu diếm cùng cẩn thận nào cũng là một loại khinh nhờn, như vậy, ta sẽ nói thẳng —— chủ nhân ta, thần vương Ngu Mông đại nhân chí cao vô thượng, hắn và minh hữu của hắn hy vọng hợp tác với ngài!”

“Hợp tác?” Cơ Hạo cười: “Hợp tác như thế nào? Ta cần trả giá cái gì? Ta có thể nhận được chỗ tốt gì?”

A Tô trầm giọng nói: “Khiến đám thánh tôn quyền quý kia triệt để ngã xuống ở nơi này đi, khiến bọn họ chảy cạn một giọt máu cuối cùng trong cơ thể. Chủ nhân ta, còn có các minh hữu của chủ nhân hứa hẹn, nếu ngài có thể giúp họ, triệt để tiêu diệt bọn thánh tôn quyền quý kia, như vậy bọn họ sau khi nắm giữ tất cả Bàn Ngu thế giới, bọn họ sẽ vĩnh viễn không dòm ngó một hạt đất của Bàn Cổ thế giới... Tuy nhiên, thế giới này là như thế, giàu có và màu mỡ!”

Tuy biết rõ nói như vậy rất thất lễ, A Tô vẫn không khống chế được nói: “Nhiều nguồn nước trong suốt như vậy, nhiều cây cối như vậy... Thế giới này, quá giàu có, quá màu mỡ rồi.”

Cơ Hạo như có chút đăm chiêu lấy ngón tay gõ đầu một con hỏa long, phát ra tiếng va chạm thanh thúy ‘Leng keng’.

Trầm ngâm hồi lâu, Cơ Hạo cười lên: “Chủ nhân của ngươi đại biểu, là các... Người thống trị chí cao của thế giới bên ngoài à?”

“Hoặc là nói, đây là quyền quý trung ương cùng quyền quý địa phương Bàn Ngu thế giới các ngươi... nội đấu?”